Phó chủ tịch hội học sinh Trần Hán Thăng rời Học viện Tài chính gần được hai tháng, rốt cuộc hắn cũng đã trở lại!
Đáng tiếc, không nhấc lên chút gợn sóng nào.
Nhóm sinh viên đại học Học viện Tài chính nên thế nào thì vẫn cứ là thế ấy, cho dù viện trưởng Thái Khải Nông mất tích hai tháng thì bọn họ cũng không hề quan tâm, chỉ cần không ảnh hưởng tới thi lấy bằng của mình thì cứ học tập, yêu đương, chơi game như thường.
Nhưng nhóm người quen của Trần Hán Thăng thì vẫn bàn tán đôi lời.
Ngay buổi tối ngày vè trường, hắn đã mời toàn bộ bạn cùng phòng 602 ăn một bữa cơm, ngày hôm sau khi Trần Hán Thăng và Thẩm Ấu Sở xuất hiện ở căn-tin, phòng học, bạn học quen biết đều kinh ngạc hỏi một câu: "Lâu rồi không gặp nhỉ?"
Nếu không thì buông câu đùa: "Tôi tưởng cậu mất tích luôn rồi đấy."
Nói chung thì người muốn biết đều đã biết, người không muốn biết cũng không có hứng thú hỏi thăm.
Phó viện trưởng Lục Cung Siêu cũng nhận được tin tức, bèn gọi một cuộc điện thoại bảo Trần Hán Thăng qua đó.
"Bận bịu ở bên ngoài hơn một tháng, có tin tức tốt nào muốn chia sẻ không?"
Lục Cung Siêu cười hỏi, ông ấy là lãnh đạo hình tượng học giả, dáng vẻ khá gầy, trong khoảng thời gian này bụng hơi tăng kích cỡ một chút, xem ra gần đây đã xã giao không ít.
"Có chứ."
Trần Hán Thăng liền kể chuyện mở rộng Hỏa Tiễn 101 ở tỉnh Tô Đông, còn chọn thêm vài chuyện thú vị kể một chút, cuối cùng tổng kết lại: "Ít nhiều gì cũng nhờ lãnh đạo trường nâng đỡ và hỗ trợ, bọn em mới chiếm lĩnh được thị trường đại học bên tỉnh Tô Đông trong một khoảng thời gian ngắn như thế."
Học viện Tài chính quả thực đã giúp đỡ rất nhiều trong việc mở rộng khu Tô Nam, Lục Cung Siêu còn cho Trần Hán Thăng biết phương thức liên lạc vài vị lãnh đạo của các trường học.
"Vậy thì đúng là không tệ, song hỷ lâm môn."
Lục Cung Siêu đưa qua một phần văn bản tiêu đề đỏ, giọng nói có chút xúc động, thậm chí hơi thổn thức: "Công văn của Sở Giáo dục rốt cuộc cũng ra rồi, Học viện Tài chính chúng ta sau này sẽ gọi là Đại học Tài chính Kinh tế Kiến Nghiệp."
Trần Hán Thăng không tham gia quá trình này, không lĩnh hội được sự gian khổ của nó, có điều nghe nói đó là kết quả nỗ lực suốt mấy đời lãnh đạo của Học viện Tài Chính, cuối cùng cũng nở hoa trên tay của Thái Khải Nông và Lục Cung Siêu.
"Sau này "Viện trưởng Lục" đã là thì quá khứ, bọn em phải gọi là "Hiệu trưởng Lục" rồi."
Trần Hán Thăng cười cười tâng bốc hai câu, lúc này mà im lặng quá thì không phù hợp.
Quả nhiên Lục Cung Siêu nghe thấy xưng hô "Hiệu trưởng Lục" thì lập tức mỉm cười xua tay, có điều trong mắt cũng có chút thỏa mãn.
Lục Cung Siêu không ham tài không mê quyền, nhưng lại có hứng thú khá lớn với "tên tuổi", hy vọng có thể làm được chuyện để lưu danh.
Lúc hai người đang nói chuyện trời đất thì tiếng gõ cửa "cộc cộc" vang lên, Trần Hán Thăng quay đầu lại nhìn thoáng qua thì phát hiện không quen biết, nhưng Lục Cung Siêu không để hắn rời đi, hắn chỉ có thể cúi đầu nhìn phần trả lời đồng ý để Học viện Tài chính Kinh tế Kiến Nghiệp đổi tên thành Đại học Tài chính Kinh tế Kiến Nghiệp kia.
Người vào cửa tính tình có hơi nóng nảy một chút, cũng không để ý tới Trần Hán Thăng, trực tiếp báo với Lục Cung Siêu: "Viện trưởng Lục, tôi muốn báo cáo kết quả công việc gần đây với ngài."
"Được, ngồi xuống từ từ nói."
Lục Cung Siêu trong nghiêm túc lại có chút thân thiện, có sức hấp dẫn cá nhân trong nhóm giáo viên và học sinh.
"Thứ nhất, ký túc xá đã trống rồi, dì quét dọn vệ sinh cũng đã dọn dẹp xong hết, học sinh; thứ hai, đã xếp xong thời khóa hiểu, đã đưa cho phòng giáo vụ xét duyệt; thứ ba, giáo viên nước ngoài cũng đã sắp xếp ổn thỏa . . . "
Trần Hán Thăng vốn không mấy quan tâm, nhưng khi nghe thấy bốn chữ "Học viện Quốc giáo" thì lỗ tai dựng thẳng lên, cũng thuận tiện quan sát vị giáo viên đang nói chuyện này.
Người này có lẽ vẫn chưa tới ba mươi tuổi, đeo kính, diện mạo khá tuấn tú, chỉ là khóe mắt có phần thanh cao, có chút cậy tài mà khinh người.
Trần Hán Thăng đang suy nghĩ xem người này là ai thì đột nhiên nghe Lục Cung Siêu nói: "Chính Đông à, tôi rất yên tâm về năng lực của cậu, chỉ là cách làm có hơi nóng vội một chút, việc thay đổi ký túc xá mới gần đây đã gây ra ảnh hưởng không tốt lắm, trường học vốn có chút thiếu sót, cậu nên tìm cách làm thông tư tưởng với học sinh, không thể cứ luôn chấp hành kiểu như thế."
"Viện trưởng Lục, tôi đã cho ba ngày rồi, bên trường có hỗ trợ đổi ký túc xá, chỉ là có vài học sinh vẫn không nghĩ thông, ảnh hưởng tới nhiệm vụ của trường."
Thanh niên đeo kính giải bày một câu.
Lục Cung Siêu cũng biết đây là tình huống thực tế.
Hơn nửa năm qua có quá nhiều chuyện khó khăn nên khó tránh có chút gấp gáp, ông ấy cũng chỉ có thể nhắc nhở một câu: "Dù sao thì cũng đừng nóng nảy quá khi giao tiếp với học sinh, chúng còn trẻ, hãy học cách đặt mình vào vị trí của người khác mà suy nghĩ."
"Cám ơn viện trưởng Lục đã chỉ dạy."
Thanh niên đeo kính đại khái cũng không nghe lọt tai, nhanh chóng chuyển trọng tâm câu chuyện: "Mặt khác còn một việc, về bãi đậu xe khu B . . . ."
"Khụ!"
Trần Hán Thăng tằng hắng một tiếng, hiện giờ hắn mới nhận ra, người trước mắt chính là Sử Chính Đông.
"Khi nãy quên giới thiệu."
Nghe thấy tiếng ho khan của Trần Hán Thăng, Lục Cung Siêu mới cười nói: "Đây là giáo viên Sử Chính Đông của Học viện Quốc giáo, đây là Trần Hán Thăng của Khoa Nhân văn, ngôi sao gây dựng sự nghiệp mới của Học viện Tài chính."
"Thầy Sử, lần đầu gặp mặt, xin được chỉ dạy nhiều hơn."
Trần Hán Thăng cười híp mắt chào hỏi.
Vẻ mặt Sử Chính Đông có chút kinh ngạc, cũng có chút xấu hổ, ngày đó sau khi cúp điện thoại xong thì anh ta rất tức giận tìm cán sự của hội học sinh muốn kéo chiếc FAW kia đi, kết quả căn bản không có ai chịu làm.
Chủ tịch hội học sinh Khương Vũ Hiên còn khuyên một câu: "Nói chung để nó ở đó cũng không ảnh hưởng, đừng làm lớn chuyện."
Lúc này Sử Chính Đông mới ý thức được có chút không đúng, lúc anh ta nhậm chức thì Trần Hán Thăng đang ở bên ngoài chạy thị trường, hai người chưa từng gặp mặt.
Vì thế ấn tượng của anh ta về Trần Hán Thăng chỉ giới hạn trong sinh viên gầy dựng sự nghiệp của Học viện Tài chính, hình như từng thấy trên TV hai lần, nghe nói Thẩm Ấu Sở của quán trà sữa "Ngộ Kiến" chính là bạn gái của hắn, thế nhưng về tính cách và phương thức làm việc của Trần Hán Thăng thì không hề hiểu biết.
Sau đó Sử Chính Đông lật xem tài liệu, "vụ việc Hà Sướng bỏ học" đã xảy ra vào khoảng giữa cuối năm ngoái, còn có chuyện cực kỳ hoang đường là Trần Hán Thăng từng một hơi đuổi việc mười mấy cán sự, phó bộ trưởng của bộ đối ngoại. Hơn nữa hỏi thăm gần xa thì hình tượng ngạo mạn "không tuân thủ kỷ luật" của Trần Hán Thăng cũng dần dần được thiết lập.
Có điều Sử Chính Đông nghĩ rằng không thể để một học sinh được vênh váo như vậy, học sinh không chịu làm, anh ta quay sang nhờ ông chủ cửa hàng tiện lợi trước cửa căn-tin hỗ trợ, kết quả người nọ che cái răng cửa vừa mới gắn vào, hung hăng trừng mắt nhìn anh ta một cái.
Lúc này Sử Chính Đông mới cảm thấy khó giải quyết, hôm nay đang định nhờ viện trưởng Lục giúp đỡ thì xui xẻo đụng trúng ngay người thật.
Trần Hán Thăng thì lại nghĩ thật có duyên, nếu đã đụng mặt ở chỗ viện trưởng Lục thì chốc nữa dời xe đi là được rồi.
Có điều Sử Chính Đông nhìn thấy vẻ mặt không quá để ý của Trần Hán Thăng thì cơn giận trong lòng bắt đầu phừng lên.
"Viện trưởng Lục, tôi nghĩ nên chia bãi đậu xe khu B cho thầy trò Học viện Quốc giáo sử dụng, bởi vì khoảng cách khá thuận tiện."
Chẳng ngờ Sử Chính Đông thật sự nói ra ý đồ này.
Lục Cung Siêu gật đầu: "Bãi đậu xe thì tôi duyệt, có gặp khó khăn gì không?"
"Khó khăn khác thì không có."
Sử Chính Đông nhìn thoáng qua Trần Hán Thăng: "Chỉ là chiếc FAW của bạn học Trần Hán Thăng vẫn còn đậu ở đó, ảnh hưởng mỹ quan."
Lần này đổi thành Trần Hán Thăng giật mình, nghĩ thầm, mình đã vươn cành ô liu mà anh ta vẫn cố ý muốn báo cho Lục Cung Siêu, rõ ràng là muốn đè đầu mình.
"Ha ha ha."
Lục Cung Siêu không biết chuyện đối đầu trước đó của hai người, hoàn toàn không xem là chuyện quan trọng: "Vậy Hán Thăng lái đi là được rồi, Học viện Tài chính có nhiều chỗ trống như vậy mà."
"Được ạ."
Trần Hán Thăng cợt nhả đồng ý.
Sử Chính Đông báo cáo xong thì rời đi, Trần Hán Thăng lưu lại bàn về thời gian phát sóng buổi phỏng vấn riêng với Lục Cung Siêu.
Vốn phần phỏng vấn đặc biệt đó đã sớm được cắt nối biên tập rồi, có điều Học viện Tài chính muốn đợi nhận được văn bản tiêu đề đỏ về "sửa học viện thành đại học", cùng tuyên truyền để gia tăng sức ảnh hưởng.
"Nếu Hỏa Tiễn 101 chiếm lĩnh toàn bộ thị trường, bọn tôi chuẩn bị để cậu lên Đài truyền hình Kiến Nghiệp, biến cậu thành một ngôi sao mới của Đại học Kinh tế Tài chính."
Lục Cung Siêu cũng không giấu giếm kế hoạch này, Trần Hán Thăng thì ai tới cũng không từ chối, dù sao có thể thuận tiện đẩy mạnh Hỏa Tiễn 101.
Đợi đến khi Trần Hán Thăng rời khỏi văn phòng thì nhìn thấy Sử Chính Đông vẫn còn đứng ở hành lang.
Trần Hán Thăng nhìn anh ta một cái rồi trực tiếp lướt qua.
"Trần Hán Thăng."
Sử Chính Đông từ phía sau đuổi tới, biểu cảm đầy chân thành: "Cậu là cán sự học sinh của Học viện Tài chính, hy vọng có thể hiểu được nỗi khổ tâm của tôi."
"Ông tưởng tôi là thằng ngu à?"
Trần Hán Thăng đột nhiên quay đầu lại: "Vứt một cái tát xong bây giờ lại tới an ủi tôi à?"
"Tôi . . . "
Sử Chính Đông nghẹn họng.
"Ngày hôm nay là xe tôi nên viện trưởng Lục mới không ngại, đổi lại thành học sinh khác thử xem?"
Trần Hán Thăng chế nhạo nói: "Thái độ của ông căn bản không phải muốn giải quyết vấn đề, chỉ muốn đè cho học sinh phải cúi đầu mà thôi."
"Vậy cậu muốn thế nào?"
Sử Chính Đông cứng rắn hỏi.
Trần Hán Thăng bật cười khinh thường, sau đó "cộp cộp cộp" tiếp tục xuống lầu.
Nhìn theo bóng lưng cứng đầu kia, Sử Chính Đông thầm nghĩ lời đồn quả nhiên không sai, chẳng qua anh ta cũng không cho là đúng, Trần Hán Thăng chỉ là một học sinh, đè đầu thì có sao, chẳng lẽ dám vùng lên phản kháng à?
Đặc biệt là lúc đến giờ cơm tối, Sử Chính Đông nghe nói Trần Hán Thăng đã lái chiếc FAW của mình tới cửa căn-tin, trực tiếp chắn ở đó, còn dẫn tới một đám học sinh vây xem.
"Cũng chỉ có chút thủ đoạn này mà thôi."
Sử Chính Đông đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười, cái này giống như đứa nhỏ khóc lóc om sòm vậy.
Có điều ngay sau đó di động của anh ta đổ chuông, Lục Cung Siêu ở bên kia đầu dây điện thoại tức giận hỏi: "Cậu làm chuyện gì vậy hả, sao lại bảo Trần Hán Thăng lái xe tới chắn cửa căn-tin vậy chứ?"
"Cái gì?"
Sử Chính Đông sửng sốt: "Tôi đâu có bảo cậu ta chặn căn-tin, tôi chỉ bảo cậu ta lái xe khỏi khu B mà thôi, nhưng chuyện đậu ở đâu thì tôi không biết, cậu ta . . . "
"Thôi thôi, Trần Hán Thăng nói là cậu bảo đậu ở đây, bây giờ đám học sinh đã truyền ra khắp nơi rồi."
Lục Cung Siêu không kiên nhẫn ngắt lời: "Chút chuyện nhỏ này mà xử lý cũng không ra hồn, cậu mau liên hệ với Trần Hán Thăng giải quyết đi, thời gian này không cho phép xảy ra chút lộn xộn nào!"