Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 393 - Chương 393: Lâu Rồi Không Mở Tiệc Trà Ký Túc Xá

Chương 393: Lâu rồi không mở tiệc trà ký túc xá Chương 393: Lâu rồi không mở tiệc trà ký túc xá

"Đôi bồi!"

"Bỏ."

"Đôi mười!"

"Bỏ."

"Đôi năm, còn bỏ nữa thì thúi luôn đấy."

. . .

Hơn chín giờ tối, nam sinh phòng 602 vẫn đang chơi bài như thường ngày, hiện giờ đang là cuối tháng tư, thời tiết Kiến Nghiệp không nóng không lạnh, khắp nơi là một mảnh tràn đầy sắc xuân, nhóm sinh viên nữ mang vớ mỏng yểu điệu lả lướt ở mỗi góc Học viện Tài chính.

Buổi tối thường có đám mèo hoang kêu "meo meo" ở dưới lầu, đám trai trẻ tinh lực dồi dào như bọn họ không đánh bài tiêu hao bớt tinh lực, chứ chẳng lẽ đi phạm tội?

Đặc biệt là sau khi Trần Hán Thăng trở lại, 602 náo nhiệt như Tết vậy, bởi vì có hắn ở ký túc xá thì sẽ có rất nhiều bạn học ghé chơi khoác lác, ít nhất có thể xin ké dăm ba điếu thuốc xịn.

"Lão Tứ, sao mày lại dời xe đi vậy, tao cứ tưởng mày sẽ để xe chắn cả đêm luôn đấy?"

Dương Thế Siêu ngậm điếu thuốc hỏi.

Lúc ăn cơm chiều, Trần Hán Thăng chơi ác để xe chắn ngay cửa căn-tin đã nhấc lên một trận sóng nhỏ trong Học viện Tài chính, về phần nguyên nhân thì hắn bảo là chủ nhiệm Sử Chính Đông của Học viện Quốc giáo đã bảo mình làm như vậy.

Lời này vừa nghe đã biết là nói bậy, làm gì có thầy giáo nào lại làm ra chuyện ngu dốt như thế.

Có điều trước đó Sử Chính Đông đã làm nhiều chuyện quá đáng trong trường, cưỡng chế ra lệnh cho các học sinh ở khu ký túc xá có điều kiện tốt nhất là "Vọng Huy Viên" và "Bác Nhã Viên" phải chuyển ra ngoài trong một thời gian có thời hạn, nghe nói là vì nhường lại vị trí cho Học viện Quốc giáo nhập học vào tháng năm.

Sinh viên trẻ tuổi có ý thức phản kháng và ý thức độc lập rất mạnh mẽ, bọn họ cảm thấy mình học đại học rồi mà vẫn phải nghẹn cục tức này, trong lòng đương nhiên rất khó chịu, cũng không muốn lấy mấy trăm đồng trợ cấp đổi ký túc xá.

Thế nhưng Sử Chính Đông chấp hành chính sách của lãnh đạo trường, đùi quá thô, học sinh làm sao có thể chống đối lại nổi, cuối cùng chỉ có thể nén giận dọn ra ngoài.

Sau đó Sử Chính Đông lại cho Học viện Quốc giáo một tòa nhà dạy học riêng biệt, tựa hồ có ý "không phải học sinh của Học viện Quốc giáo thì cấm tiến vào", loại hành vi này lại càng làm người ta căm ghét mắng chửi.

BBS của Học viện Tài chính sớm đã đặt biệt hiệu cho Sử Chính Đông là chó săn trung thành của kẻ có tiền, bởi vì anh ta họ "Sử" nên gọi tắt là "chó săn khốn kiếp" .

Học phí một năm của Học viện quốc giáo là hơn ba chục nghìn, ra nước ngoài hai năm thì đại khái cũng phải hơn trăm nghìn, gia đình không có tiền căn bản không theo học nổi.

Thế nhưng làm vậy có ích lợi gì đâu, cho dù bí mật oán giận nhiều hơn nữa thì cao lắm cũng chỉ gia tăng lượng công việc cho Quan Thục Mạn mà thôi, cô ấy là Moderator quản lý BBS của Học viện Tài chính, nhiệm vụ là xóa bỏ toàn bộ những bài post có nội dung công kích người khác.

Nói chung là ở ngoài mặt, nhóm học sinh không có cách nào làm gì Sử Chính Đông.

Nào ngờ Trần Hán Thăng vừa trở về ngày thứ hai đã lập tức nổ một trận tranh chấp nhỏ với Sử Chính Đông, lúc này mọi người mới nhớ ra trong trường vẫn còn vị ông lớn này.

Phần lớn mọi người tự nhiên đều muốn xem Trần Hán Thăng và Sử Chính Đông nhào vô đánh nhau một phen, cho dù có một số học sinh khó chịu với Trần Hán Thăng nhưng cũng khá mong đợi tình huống "chó cắn chó" xuất hiện, có điều Trần Hán Thăng chỉ chặn cửa hai tiếng, sau đó tự mình lái xe đi.

"Tao chỉ muốn khịa ông ta một chút thôi."

Trần Hán Thăng vừa đánh bài vừa cười giải thích: "Còn gây rối nữa thì viện trưởng Lục sẽ nói tao không biết điều."

Trong lòng của hắn có cán cân, biết rõ với địa vị của mình hiện giờ thì điểm dừng bao nhiêu là vừa phải.

"Ra là vậy."

Nhóm bạn học trong ký túc xá đều thở dài một hơi, ngay cả Trần Hán Thăng cũng đã nói vậy thì "tên chó săn khốn kiếp" kia sẽ được tiếp tục hống hách rồi.

"Nói chung thì chẳng liên quan gì tới Khoa Nhân văn của chúng ta, bên Vọng Huy Viên hình như đều là sinh viên Khoa Kế toán đúng không?" Trần Hán Thăng hỏi.

Quách Thiếu Cường gật đầu: "Bên Vọng Huy Viên đều là nam sinh, toàn bộ đều được chuyển tới sát vách chúng ta, Bác Nhã Viên là nữ sinh, được chuyển qua bên Lâm Hi Viên rồi."

"Lão Tứ, tao lấy thuốc của mày nha."

Đới Chấn Hữu đang nằm trên giường xem võ hiệp bỗng bật dậy.

"Lấy thì lấy đi, còn bày đặt hỏi."

Kim Dương Minh đang chơi Đại Thoại Tây Du, nhịn không được cà khịa một câu: "Trước giờ thuốc của Tứ ca đều là tùy tiện hút, sẽ chẳng ai nói gì, lần nào mày cũng tỏ ra khác với bọn tao, đúng là lắm chuyện!"

"Vậy tao không hút nữa."

Đới Chấn Hữu lại nằm bẹp xuống giường, đắp chăn, không thèm để ý tới người khác.

Bạn chung phòng đại học chính là ngớ ngẩn như vậy, đúng là loại người nào cũng có.

Trần Hán Thăng muốn cười nhưng cảm thấy không thích hợp, chỉ có thể mắng Kim Dương Minh: "Lão Lục, mày khó tánh chọc chửi quá đấy, chẳng lẽ không nên hỏi xin một tiếng à?"

Kim Dương Minh làm bộ như không nghe thấy, chỉ chăm chú chơi game.

Đánh bài xong, Trần Hán Thăng có chút đói bụng, đang định vào bếp nấu mì tôm thì phát hiện toàn bộ thức ăn vặt trong tủ của mình đã bị ăn sạch cả rồi.

"Chó, không biết thằng chó nào tiêu diệt sạch sẽ tới vậy, bọn mày còn cái gì để ăn không?"

Trần Hán Thăng bất đắc dĩ hỏi.

Tất cả mọi người đều lắc đầu, Trần Hán Thăng chỉ có thể đi xuống lầu mua đồ ăn.

Trong trường đại học có ngôi sao gầy dựng sự nghiệp như Trần Hán Thăng, cũng có vài học sinh bỏ ra chút vốn làm một quầy bán quà vặt ngay trong ký túc xá để bán mì ăn liền, lạp xưởng, thịt hun khói, bia, nước ngọt này nọ, buôn bán cũng không tệ.

Lúc Trần Hán Thăng trả tiền, ông chủ quầy quà vặt ký túc xá không muốn nhận, bởi vì nhiều lần bọn họ bị dì tịch thu hàng, luôn là Trần Hán Thăng ra mặt can thiệp.

Thấy Trần Hán Thăng mang theo một túi đồ ăn lớn quay trở lại, ngoại trừ Đới Chấn Hữu thì những người khác trong phòng 602 đều lập tức bỏ lại chuyện đang làm chạy tới hỗ trợ, như vậy chốc nữa mới có thể ngang nhiên ăn chùa.

Nồi mì tôm nóng hầm hập tỏa ra làn hơi nóng, mùi hương của gia vị khuếch tán lan ra, còn có mấy cây xúc xích quay cuồng trong nước dùng, khuấy động thần kinh vị giác của mỗi nam sinh.

Xì xì!

Trần Hán Thăng khui vài lon bia rồi gọi Đới Chấn Hữu: "Lão Đới, xuống ăn này."

"Tao không đói, bọn mày ăn đi."

Đới Chấn Hữu ồm ồm nói.

"Đừng có giả vờ giả vịt, tao chỉ gọi một lần thôi."

Trần Hán Thăng không kiên nhẫn nói.

Lúc này Đới Chấn Hữu mới xốc chăn lên, đi dép vào chậm rãi lại gần. Anh ta không nói chuyện với Kim Dương Minh, Kim Dương Minh cũng không để ý tới anh ta, chỉ có chủ đề câu chuyện của Trần Hán Thăng mới có thể làm mọi người hưởng ứng.

Sáu người cầm chén mì tôm bình thường, uống bia tuyết giá hai đồng rưỡi, cả đám đều oán trách học kỳ sau của năm hai đại học thật sự trôi qua quá nhanh, không ngờ thoáng chốc cái đã lên năm ba đại học rồi.

Bên ngoài ban công không ngừng vang lên tiếng ếch ộp, thỉnh thoảng còn có làn gió thổi nhẹ nhẹ.

Lý Quyến Nam nhịn không được than thở một câu: "Tứ ca, ký túc xá có mày tốt thật đấy."

. . .

Lúc ăn mì Trần Hán Thăng mới biết chuyện Lý Quyến Nam yêu đương, do Kim Dương Minh khui ra.

Trần Hán Thăng khó hiểu: "Sao mày lại muốn giấu chuyện này chứ, phải mời một bữa cơm đấy, không được trốn."

"Vẫn chưa chính thức xác định quan hệ."

Lý Quyến Nam có chút ngượng ngùng: "Sợ Tứ ca không đồng ý."

Trần Hán Thăng nhịn không được bật cười: "Tao đâu có tư cách này chứ, đối phương là ai?"

"Bạn cùng phòng của sư muội La."

Lý Quyến Nam lúng túng nói.

Lúc này Trần Hán Thăng mới sửng sốt: "La Tuyền à?"

"Ừ . . . ."

Lý Quyến Nam thấp thỏm bất an xoa tay: "Cô bé kia gọi là Tô Tịnh, sau buổi liên hoan hữu nghị ký xúc xá năm ngoái, cô ấy tới tòa F 101 gửi chuyển phát nhanh thì làm quen lần nữa, từ đó bắt đầu thân thiết, chỉ là hiện giờ bọn tao vẫn chỉ là bạn, tao chưa tỏ tình."

Trần Hán Thăng có chút ấn tượng, đêm đó La Tuyền uống say, người cùng hắn đưa cô về hình như chính là Tô Tịnh, không ngờ cô nàng này lại có duyên với Lý Quyến Nam.

"Tao cảm thấy Tô Tịnh thích tao trước."

Kim Dương Minh ực một hớp bia, tức giận bất bình nói: "Khi đó bọn tao còn uống chung một loại thức uống, nhưng thằng nhóc A Nam này lại chen chân vào, cuối cùng tao chỉ đành đau lòng nhường sư muội Tô."

"Lão Lục, sao ở đâu cũng có mày hết vậy."

Quách Thiếu Cường khinh thường nói: "Chắc người ta đã sớm quên mày tên gì rồi."

"Tứ ca."

Lý Quyến Nam ngẩng đầu nhìn Trần Hán Thăng, mơ hồ biết được chút chuyện cũ của La Tuyền và Trần Hán Thăng, rất sợ hắn sẽ để bụng.

"À, mày cứ tự nhiên yêu đương."

Trần Hán Thăng và Lý Quyến Nam cụng ly một phen: "Chúc mừng A Nam, bây giờ số lượng chó độc thân trong ký túc xá lại giảm bớt một."

"Giảm hai, giảm hai."

Kim Dương Minh vội vàng kêu la om sòm: "Tao cũng có bạn gái, bây giờ không tiện nói thôi, chờ tới thời điểm thích hợp sẽ công khai."

Nhóm Trần Hán Thăng cũng không tin là thật, Kim Dương Minh đã quen khoe mẽ rồi, cho dù cậu ta nói mình yêu đương với người ngoài hành tinh thì Trần Hán Thăng cũng lười phản bác.

Cơm nước xong, Trần Hán Thăng nằm trên giường, tiệc trà lâu rồi không mở nay lại bắt đầu.

Đại khái thì còn khoảng hai tháng nữa đã tới năm ba đại học, vì thế nội dung nói chuyện ngày càng sâu lắng hơn, tràn đầy ý tưởng của người trẻ tuổi đối với tương lai.

Dương Thế Siêu là người Liêu Bắc, sau khi tốt nghiệp cậu ấy muốn thi nhân viên công vụ, cậu ấy nói rằng người ở quê mình đều thi công chức, như vậy thì cha mẹ mới có mặt mũi, sau đó cũng dễ tìm được người yêu.

Quách Thiếu Cường nói mình không có dự định yêu đương khi học đại học, sau khi tốt nghiệp sẽ về quê cũ làm buôn bán lẻ, nói chung là cũng không có ý chí cao lớn gì.

Đới Chấn Hữu vẫn chưa nghĩ ra điều gì, dù sao vẫn còn hơn hai năm nữa, tốt nhất là có thể ở lại Kiến Nghiệp, không ở lại được thì về quê.

Lý Quyến Nam nói mình muốn bàn bạc lại với Tô Tĩnh, lập tức bị đám bạn cùng phòng mắng chửi.

Kim Dương Minh nói mình khác với mọi người, có nhà ở Kiến Nghiệp, là người địa phương.

"Trần ca, ngồi dậy đi."

Kim Dương Minh đột nhiên hô lên.

"Làm gì?"

Trần Hán Thăng mơ mơ màng màng ngồi dậy.

"Tao xin phép nói thẳng."

Đợi đến khi Trần Hán Thăng vừa ngồi dậy, Kim Dương Minh bỗng mỉm cười rất là gợi đòn nói: "Lúc này, những kẻ đang nằm đều là rác rưởi."

Bình Luận (0)
Comment