Sáng hôm sau, Trần Hán Thăng và bạn cùng phòng đúng giờ xuất hiện trong phòng học, giáo viên chủ nhiệm môn học thấy vậy chỉ bất đắc dĩ cười cười.
Trần Hán Thăng không lên lớp là việc đã được lãnh đạo phê duyệt, bởi vì tôn chỉ học tập của Học viện Tài chính có một câu như thế này "lấy khởi nghiệp làm mô hình đào tạo nhân tài", thế nhưng nhiều năm như vậy, người thành công khởi nghiệp sau khi tốt nghiệp thì không ít, nhưng sinh viên học ở trường chỉ toàn lấy được thành tựu nhỏ nhặt.
Mãi tới khi Trần Hán Thăng và Hỏa Tiễn 101 xuất hiện mới coi như bù đắp lại chỗ hổng này.
Đặc biệt là khi quốc gia khuyến khích đào tạo sinh viên theo loại hình "hợp lại, ứng dụng, khởi nghiệp", tiềm lực của Hỏa Tiễn 101 là rất lớn, năm ngoái Học viện Tài chính đã quyết định xây dựng hình tượng "ngôi sao khởi nghiệp" nổi tiếng khắp toàn quốc cho Trần Hán Thăng.
"Bạn trai cậu trở về trường chưa tới bảy mươi hai tiếng đồng hồ mà đã công khai đối chọi với Sử Chính Đông rồi."
Hồ Lâm Ngữ nói với Thẩm Ấu Sở ngồi bên cạnh: "Có điều lần này tớ đứng bên Trần Hán Thăng, chó săn khốn kiếp đúng là quá đáng. Bên Bác Nhã Viên có một nữ sinh vừa khóc vừa dọn hành lý đi, trông rất đáng thương."
"Loại người này không xứng làm giáo viên!"
Đàm Mẫn cũng rướn cổ lên nói: "Vì đám con cháu có tiền bên Học viện Quốc giáo mà phải hy sinh lợi ích của đám học sinh bình thường chúng ta, đồng hương Cảng Thành đang làm hành vi chính nghĩa!"
Nhóm nữ sinh rất nhiều chuyện, những chủ đề này đã thảo luận rất nhiều lần rồi nhưng chỉ cần có người gợi chuyện, bọn họ nhanh chóng hào hứng gia nhập vào đội ngũ chê trách Sử Chính Đông.
Giáo viên chủ nhiệm khóa đang kiểm tra PPT, nghe thấy tiếng xì xầm bên dưới thì không tham gia, cũng không ngăn lại.
Khi tiếng chuông vào học vang lên, trong phòng học mới dần dần an tĩnh lại, Trần Hán Thăng xé một trang trong sổ ghi chép của Lý Quyến Nam, lẳng lặng viết vẽ cái gì đó.
A Nam còn tưởng rằng Trần Hán Thăng viết sơ đồ phát triển xí nghiệp, xáp tới liếc nhìn một chút thì phát hiện trên giấy vẽ mấy hình lung tung như khủng long, Tôn Ngộ Không, Bạch Mã.
"Đây là tạo hình phim hoạt hình gì vậy?"
Lý Quyến Nam chỉ vào một con dê hỏi.
Trần Hán Thăng không hé răng, hắn không thể nói đây là Hỉ Dương Dương được.
Vất vả chịu đựng tới tan học, Trần Hán Thăng vốn định cùng Thẩm Ấu Sở ăn cơm, kết quả điện thoại đổ chuông, lại là nữ phóng viên Diệp Ỷ của Đài truyền hình khu Giang Lăng.
"Nghe nói cậu đã quay về trường rồi à?"
Diệp Ỷ ở bên kia đầu dây hỏi.
Trần Hán Thăng có chút giật mình: "Vừa mới về không lâu, tin tức của chị cũng nhanh nhạy quá rồi đấy."
"Đương nhiên rồi, tôi có mật thám trong Học viện Tài chính."
Diệp Ỷ nói đùa một câu, sau đó chủ động giải thích: "Sáng nay trường cậu đã bàn về thời gian phát sóng cuộc phỏng vấn riêng với chủ nhiệm của bọn tôi, tôi lập tức đoán là cậu đã trở lại, có rảnh không, tôi mời cậu bữa cơm."
Trần Hán Thăng vốn định từ chối nhưng Diệp Ỷ lại bổ sung thêm một câu: "Nghe nói cậu muốn lên Đài truyền hình Kiến Nghiệp, tôi có thể nói cho cậu biết một chút về vị đứng đầu bên đơn vị đó."
"Chúng ta nghĩ giống nhau thật đó, tôi vốn cũng định hẹn chị đi ăn cơm."
Trần Hán Thăng lập tức đáp lại.
Có điều đã hẹn ăn cơm với Diệp Ỷ thì chỉ có thể để Thẩm Ấu Sở ở lại trường, Trần Hán Thăng đi tới trước mặt cô: "Buổi trưa tớ có hẹn xã giao, cậu và Hồ Lâm Ngữ cùng đi ăn cơm đi."
"Ồ!"
Gương mặt nhỏ nhắn của Thẩm Ấu Sở thoáng chốc trở nên uể oải, trước đó Trần Hán Thăng vẫn luôn ở bên ngoài, hai người gần như không có thời gian bên nhau, cứ tưởng sau khi về trường sẽ tốt hơn một chút, kết quả vẫn như thế.
"Trần Hán Thăng, cậu sẽ không biến thành đám đàn ông trong sách đấy chứ?"
Hồ Lâm Ngữ nửa đùa nửa thật hỏi.
"Đám đàn ông nào trong sách?" Trần Hán Thăng hỏi.
Hồ Lâm Ngữ suy nghĩ một chút, tổng kết: "Chính là cái loại có tiền rồi ở bên ngoài ăn chơi đàng điếm, còn lừa gạt nói với vợ là đi xã giao làm ăn này nọ."
Vẻ mặt Trần Hán Thăng không có gì thay đổi, nói như chém đinh chặt sắt: "Ông đây đi ăn cơm trưa chung với đàn ông, đừng tưởng xem được vài quyển truyện thì tưởng rằng cái gì cũng biết, em gái thúi à!"
. . .
"Hán Thăng, cậu muốn dẫn tôi đi đâu vậy?"
Diệp Ỷ có chút kỳ quái, sau khi Trần Hán Thăng tới đài truyền hình đón mình thì lái xe về phía nội thành nhưng không dừng lại ở đó.
"Nơi này có cửa hàng sushi rất ngon."
Trần Hán Thăng chỉ một cửa hàng sushi trang trí giản dị, buôn bán tựa hồ cũng rất bình thường.
Diệp Ỷ biết Trần Hán Thăng có tiền, hắn sở hữu thị trường sinh viên Kiến Nghiệp, giá trị con người lên tới hàng triệu, hiện giờ đã chinh phục toàn bộ thị trường đại học ở Tô Đông, đại khái đã tăng lên gấp vài lần.
"Hẳn là phải có nguyên nhân đặc biệt."
Diệp Ỷ suy đoán trong lòng.
Quả nhiên, Trần Hán Thăng mỉm cười ôn hòa: " Con người của tôi có đôi khi khá văn nghệ, không thích hải sản tươi quá béo ngậy, ngược lại thích dạo chơi trong thành phố cổ Kiến Nghiệp, tìm kiếm món ăn vặt đặc sắc ở đầu đường cuối ngõ, thỏa mãn nhu cầu về lịch sử lẫn món ăn ngon của mình."
"Thì ra là vậy!"
Diệp Ỷ nghe xong thì có chút xấu hổ, hành động "dạo phố" này không phải đều là dẫn bạn gái đi cùng à, quan hệ của mình và Trần Hán Thăng tựa hồ không tới bước đó.
Thật ra Trần Hán Thăng cũng không có cách nào, ăn cơm ở Giang Lăng lỡ như bị bạn học nhìn thấy thì chẳng khác nào tự đánh vào mặt mình; khu vực nội thành chính là "địa bàn" của Tiểu Ngư Nhi, cô thường xuyên cùng bạn học đi dạo trung tâm thương mại.
Không có cách nào, nơi kết hợp giữa thành phố và nông thôn này phải dành cho Diệp Ỷ rồi, nói chung thì cô ta cũng chỉ muốn nuôi người dự bị mà thôi, mà hắn thì cũng đã tìm ra lý do rồi --- thích văn nghệ.
Hương vị cửa hàng sushi này cũng rất bình thường, có điều Diệp Ỷ căn bản không chú ý, "món ăn vặt đặc sắc" chắc chắn có điểm đặc biệt, thế nhưng Trần Hán Thăng nói chuyện rất thú vị.
Ăn bữa cơm này căn bản không phải thức ăn, mà là cảm giác.
Đánh giả của Diệp Ỷ về Trần Hán Thăng lại tăng thêm vài phần, trẻ tuổi có tiềm lực siêu cao, hài hước dí dỏm, sâu trong xương còn có chút văn nghệ và lãng mạn, quả thực là đối tượng dự bị không tệ.
Ngoại trừ diện mạo không được tuấn tú như bạn trai đại học của cô ta, không nhắn tin trả lời ngay giống như bạn trai đại học, thỉnh thoảng còn thích văng vài câu nói tục thì Trần Hán Thăng gần như không còn khuyết điểm gì nữa.
Thế nhưng đó dù sao cũng là người bạn trai mối tình đầu . . .
Diệp Ỷ yên lặng thở dài một hơi, còn có phó khoa trưởng trẻ tuổi nhất của văn phòng chính phủ cũng không tệ, nói chuyện rất có chiều sâu, bọn họ đều là sự lựa chọn tốt hơn bạn trai tình đầu.
Có điều căn cứ theo định luật Murphy thì cơ bản là sợ cái gì sẽ tới cái đó.
Cơm nước xong trở lại cổng đài truyền hình, Diệp Ỷ còn chưa kịp tạm biệt Trần Hán Thăng thì một bóng dáng đã đột nhiên xông tới.
"Hắn là ai, không phải em nói buổi trưa mình sẽ tăng ca à, sao lại ở trong xe người đàn ông này?"
Nếu đàn ông cũng có thể chấm điểm thì Trần Hán Thăng nghĩ người trẻ tuổi đẹp trai rạng ngời này ít nhất cũng được 8. 5, dáng người thon dài, răng trắng môi đỏ, có cảm giác giống tiểu thịt tươi thường xuyên luyện tập hai năm rưỡi.
Trên mặt Diệp Ỷ lộ ra biểu cảm xấu hổ, sau đó lại tức giận nói: "Trương Nhĩ Dục, anh dám tới cổng đơn vị giám sát tôi?"
Trần Hán Thăng có chút hăng hái quan sát, cái tên "Trương Nhĩ Dục" này nghe rất hay, mười mấy năm sau sẽ là một anh trai nổi tiếng.
"Anh không giám sát em!"
Trương Nhĩ Dục đưa bình giữ nhiệt trong tay tới: "Anh biết tuần này là kỳ kinh nguyệt của em nên cố ý hầm canh gà cho em, định chờ em nghỉ trưa xong sẽ đưa cho em, kết quả em căn bản không nghỉ trưa."
"Tôi . . . ."
Nói Diệp Ỷ không xúc động thì là giả, Trương Nhĩ Dục rất săn sóc, anh ta sẽ ghi chú lại tất cả ngày kỷ niệm vào trong sổ, bao gồm cả ngày sinh lý của phụ nữ, thậm chí là ngày sinh nhật của bạn thân và cha mẹ cô ta.
Rất nhiều chuyện Diệp Ỷ không nhớ ra, phải nhờ Trương Nhĩ Dục nhắc nhở.
Lúc hai người không biết nói gì, Trần Hán Thăng xem đã ghiền, đè còi xe hơi kêu một phát nhắc nhở sự hiện diện của mình.
"Cô Diệp, tôi về trước đây."
Trần Hán Thăng thản nhiên nói, hắn còn tỏ ra khá kinh ngạc, thất vọng và tỉnh ngộ, cố ý làm mối quan hệ tam giác này trở nên phức tạp hơn nữa.
Diệp Ỷ ngượng ngùng, chỉ có thể hàm hồ nói: "Chốc nữa tôi sẽ giải thích với cậu, chuyện không phải như cậu nghĩ."
Trần Hán Thăng không nói lời nào, quay cửa sổ xe lên rồi trở về trường học.
"Hắn là ai?"
Trương Nhĩ Dục không nuốt trôi cơn tức này.
Diệp Ỷ quay đầu sang nhìn mồ hôi trên mặt Trương Nhĩ Dục, rút khăn tay ra lau giúp anh ta: "Một người bạn bình thường mà thôi, anh cứ như vậy thì bảo em sau này ở chung với người khác kiểu gì đây, em sẽ cầm canh gà về văn phòng."
Diệp Ỷ nhẹ nhàng đưa bình giữ nhiệt qua, lúc đi ngang qua cổng đài truyền hình còn cười cười chào hỏi bảo vệ, tựa hồ chuyện khi nãy hoàn toàn là Trương Nhĩ Dục chuyện nhỏ xé to mà thôi.
Trương Nhĩ Dục kinh ngạc nhìn làn váy viền hoa của Diệp Ỷ tung bay lay động theo làn gió, tựa hồ cô ta vẫn giống như thời còn học đại học.
"Chắc là mình đã xé to chuyện thật rồi, em ấy là phóng viên, có xã giao và phỏng vấn một chút cũng là chuyện rất bình thường."