Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 395 - Chương 395: Đàn Ông Chín Chắn Mang Thẻ Đeo Tay*

Chương 395: Đàn ông chín chắn mang thẻ đeo tay* Chương 395: Đàn ông chín chắn mang thẻ đeo tay*

(*) Thẻ đeo tay là loại thẻ giống như ID của khách hàng mà đeo trên tay, thường dùng khi ra vào mấy chỗ phòng xông hơi, mát-xa

Trần Hán Thăng từ đài truyền hình trở lại văn phòng ở đường Đông Thiên Nguyên cao lắm là hơn hai chục phút, đại khái khi bát canh gà kia vẫn còn nóng hổi, điện thoại đã nhận được tin nhắn của Diệp Ỷ.

Diệp Ỷ: Thực xin lỗi đã để cậu thấy tình cảnh như vậy, người đó là bạn học chung thời đại học của tôi, khi đó bọn tôi có thiện cảm với nhau, có điều sau khi tốt nghiệp thì tôi cảm thấy tam quan của cậu ta, kế hoạch cuộc sống khác nhau quá lớn, nên do dự về thân phận người yêu, không ngờ điều này khiến hai bên phiền não.

Tính chân thật của câu nói này đại khái là năm mươi phần trăm, nhưng những lời nói dối lợi hại nhất chính là như vậy, bình thường khi Trần Hán Thăng nói xạo đều là tám câu thật hai câu giả, chỉ có điều hai câu giả kia mới là mấu chốt của sự việc.

Trần Hán Thăng xem tin nhắn xong, trong lòng nghĩ rằng "liên quan gì tới tôi", nhưng nếu gửi tin trả lời như vậy có lẽ Diệp Ỷ sẽ đá mình ra khỏi ao cá.

"Trần anh tuấn này không phải cô muốn làm người dự bị là sẽ ngoan ngoãn dự bị, muốn buông tay là buông được đâu em gái thúi ạ."

Trần Hán Thăng suy nghĩ một chút, xem xem nên trả lời như thế nào để trông mình có vẻ tức giận một chút nhưng lại không cắt đứt mối quan hệ này.

Ding!

Diệp Ỷ có chút lo lắng nhìn chằm chằm điện thoại, điều kiện của Trần Hán Thăng cũng không tệ, làm cô ta có cảm giác là đối tượng tốt để phát triển, có điều nếu như thật sự không thể chấp nhận lời giải thích thì chỉ có thể tiếc nuối cắt đứt.

Lúc này, Trần Hán Thăng gửi tin tới.

"Trước đó không phải chị nói với tôi là chưa từng yêu đương à?"

Những lời này có vẻ đang trách móc, giọng điệu cũng không khách sáo, có điều Diệp Ỷ thấy vậy thì lại mỉm cười, điều này chứng tỏ Trần Hán Thăng đã "ghen" rồi.

Diệp Ỷ: Chuyện là như vầy, tôi cảm thấy quan hệ của nam và nữ chỉ được xác định sau khi gặp người lớn trong nhà . . .

Nói chung, Diệp Ỷ gửi tin nhắn hơn ba trăm chữ cho Trần Hán Thăng, huyên thuyên đưa ra lời giải thích hợp lý cho chuyện "xác định quan hệ" .

Điện thoại Nokia hiện giờ có giới hạn số lượng ký tự tin nhắn, tin này bị chia ra làm ba mới gửi tới được.

"Dài quá không xem."

Trần Hán Thăng liếc nhìn khúc đầu một chút rồi đặt điện thoại di động xuống.

Hắn không vội trả lời, bởi vì nhận loại tin nhắn dài cỡ này mà trả lời quá nhanh chứng tỏ không xem kỹ, tốt nhất là khoảng mười lăm phút sau mới trả lời, khi đó không chỉ tỏ ravừa xem xong tin nhắn mà còn suy nghĩ khá sâu xa.

"Tin nhắn của ai thế?"

Vương Tử Bác thấy di động của Trần Hán Thăng luôn reo thì tò mò hỏi.

Trần Hán Thăng tùy ý trả lời:

"10086, nó luôn nhắc nhở tao đăng ký nhạc chuông."

Vương Tử Bác không để ý lắm, hiện giờ quả thực có hình thức kinh doanh nhạc chuông, mỗi khi có bài nhạc mới xuất hiện thì điện thoại thường nhận được tin nhắn kiểu "Bạn có muốn để ca khúc XXX làm nhạc chuông điện thoại không, vậy còn chờ gì nữa, gửi 520 là sẽ có ngay" .

Chiếm lĩnh thị trường nhạc chuông điện thoại hiện giờ là các ngôi sao ca nhạc như Châu Kiệt Luân, SHE, Thái Y Lâm, chẳng qua khi bài Hai Con Bướm và Chuột Yêu Gạo xuất hiện thì nhóm Thiên Vương, Thiên Hậu trước đó đều phải lùi lại một chút.

Lúc Trần Hán Thăng và Vương Tử Bác nói chuyện, Lưu Bằng Phi và Thu An Bình cũng đã tới, buổi chiều Trần Hán Thăng triệu tập mọi người, tất cả đều sắp xếp xong công việc trong tay rồi lục tục chạy tới.

"Trò chuyện về nhạc chuông có gì hay đâu, đó là thứ đồ chơi chỉ có lũ trẻ mới thích."

Lưu Bằng Phi có chút đắc ý lộ ra cổ tay, bên trên là một chiếc đồng hồ đeo tay Tissot mới tinh: "Mấy hôm trước mới mua ở trung tâm thương mại quốc tế Kim Ưng, tốn hơn sáu ngàn của tôi đấy, hơn nữa còn được chương trình giảm giá."

"Đệt, trâu bò thế."

Sự chú ý của Vương Tử Bác và Lý Quyến Nam lập tức bị hấp dẫn, bọn họ tò mò vuốt ve mặt đồng hồ Tissot bóng loáng, nghe Lưu Bằng Phi khoác lác rằng chiếc đồng hồ là một yếu tố cần thiết của một người đàn ông thành công.

"Trần ca, cậu cũng nên mua một chiếc đồng hồ cao cấp đi."

Lưu Bằng Phi đề nghị Trần Hán Thăng: "Bây giờ cậu đang đeo đồng đồ không có thương hiệu, sắp tới còn phải lên đài của Đài truyền hình Kiến Nghiệp, không bằng cũng mua một chiếc đồng hồ sang trọng đeo cho có giá trị."

Thật ra Bằng Phi cũng tốt bụng nên mới đề nghị như thế, có điều Trần Hán Thăng không tiếp nhận, hắn nắm chặt chiếc đồng hồ dây đen: "Cái này là cha mẹ mua, lúc thi đại học bọn họ sợ tôi bỏ lỡ thời gian làm bài nên cố ý mua cho tôi, tôi không thể vì bây giờ lăn lộn ngon lành mà bỏ đi món đồ đã làm bạn với mình suốt quá trình phấn đấu."

"Thì ra là vậy."

Biểu cảm của Lưu Bằng Phi có chút xấu hổ, khi nãy hình như Trần Hán Thăng đang ám chỉ điều gì đó.

Nhưng Trần Hán Thăng không xoáy sâu vào, lập tức cười cười lảng sang chuyện khác: "Thật ra thì chỉ có đàn ông trẻ tuổi mới thích đeo đồng hồ, đàn ông trưởng thành như bọn tôi thì đều thích đeo thẻ tay."

"Trần ca, thẻ tay là sao?"

Trương Minh Dung tò mò hỏi chen vào, cô ấy vẫn còn nhỏ tuổi, có nhiều thứ không thể phản ứng ngay được.

"Là loại thẻ đeo tay cho vị khách quý lầu ba."

Nhiếp Tiểu Vũ đanh đá nói một câu, tay cô ấy vẫn đang đánh chữ trên máy tính, nhịn không được liếc nhìn ông chủ của mình.

Lúc này Trương Minh Dung cũng đã hiểu, gương mặt đỏ rực, cả văn phòng tràn ngập tiếng cười nói vui vẻ, bầu không khí rất hòa hợp.

. . .

Bầu không khí hòa hợp như thế cũng vì công việc được đẩy mạnh, nếu như lỗ vốn hay thất bại thì có chọc cười thú vị hơn cũng vô ích.

Có ba lý do Trần Hán Thăng triệu tập mọi người mở cuộc họp, một là tổng kết kinh nghiệm phát triển thị trường ở đại học tỉnh Tô Đông, hai là bước tiếp theo của kế hoạch mở rộng, ba là thông báo tuyển dụng nhân viên thị trường.

Bởi vì trước năm 2004, trên bảng xếp hạng thương mại điện tử trong nước của trang web CISI vẫn chưa có vị trí của Taobao, có điều bắt đầu từ tháng hai năm nay, Taobao gia tăng với tốc độ 768. 00% mỗi tháng nên đã tăng lên vị trí thứ hai xếp sau eBay.

Hiện giờ ngay cả rất nhiều nữ sinh của lớp 2 quản lý công đều biết có một trang web như vậy, chẳng qua không tin tưởng mua trên mạng, bọn họ nghĩ rằng mua sắm ở phố mua sắm Nghĩa Ô cách đó không xa sẽ đáng tin hơn.

Có điều Trần Hán Thăng biết sự thay đổi phát triển sau này, mục đích của hắn chính là muốn sớm chiếm lĩnh được thị trường sinh viên toàn quốc, đến khi đó bán Hỏa Tiễn 101 với giá tốt, vì thế phải bổ sung nhân sự cho nhóm thị trường.

Tổng kết kinh nghiệm giai đoạn trước và bước tiếp theo của kế hoạch mở rộng xong, Nhiếp Tiểu Vũ phát phần quảng cáo tuyển dụng soạn sẵn được in ra cho mọi người.

Nhóm sinh viên rất hứng thú với những thứ này, bởi vì chính mình vẫn chưa tốt nghiệp nhưng lại có thể nhìn công ty thông báo tuyển dụng đồng nghiệp mới, vô tình có cảm giác như "ma cũ nòng cốt" vậy.

Đây chính là chỗ tốt của gầy dựng công ty, người trẻ tuổi sức sống tràn đầy, mỗi phút mỗi giây đều có động lực.

Quảng cáo tuyển dụng của Nhiếp Tiểu Vũ cũng khá ổn.

"Bởi vì nhu cầu phát triển nghiệp vụ, Hỏa Tiễn 101 đặc biệt thông báo tuyển dụng công khai nòng cốt phòng Marketing, tiền lương 2200 dựa theo hiệu quả trích phần trăm, chúng tôi là công ty do sinh viên khởi nghiệp, giai đoạn ban đầu hơi khó khăn nên yêu cầu làm thêm giờ, nhưng gắn kết mạnh mẽ, cần những vị trí . . . ."

Khổng Tĩnh chỉ nhìn hai câu thì hơi nhíu mày.

Trần Hán Thăng thầm cười trong lòng, trước đây Nhiếp Tiểu Vũ chưa từng làm công việc nhân sự, vì thế không rõ mấy trò cong cong quấn quấn ở trong đó.

Trần Hán Thăng cầm bút lên, vừa đọc vừa gạch ngang: "Những gì tôi nói đều phải sửa lại, Tiểu Vũ ghi lại rồi in một bản khác."

"Tiền lương 2200 dựa theo hiệu quả trích phần trăm."

Trần Hán Thăng chỉ ra vấn đề thứ nhất: "Chỗ này đổi thành lương căn bản 2200 tới 5000, không ngừng gia tăng."

Mặc dù Nhiếp Tiểu Vũ có chút kinh ngạc nhưng vẫn chăm chú làm theo.

"Mô hình khởi nghiệp công ty nhỏ cũng phải sửa lại, đổi thành công ty có không gian phát triển rộng lớn, hy vọng người có chí hướng gia nhập công ty."

"Sửa lại giai đoạn ban đầu hơi khó khăn, đổi thành nhân viên cần có khả năng chịu được áp lực."

"Tăng ca này nọ cũng phải đổi thành lời giải thích khác, nói rằng thời gian làm việc linh hoạt, cụ thể thế nào thì không cần viết rõ."

"Cụ thể cần chức vị nào thì để chị Tĩnh sắp xếp, chủ yếu là thông báo tuyển dụng phòng Marketing để chị ấy quyết định."

. . .

Chỉ ngắn ngủi vài câu, Trần Hán Thăng đã chỉ ra nhiều vấn đề như vậy làm Nhiếp Tiểu Vũ cảm thấy rất xấu hổ.

"Không sao cả, không phải ai sinh ra cũng hiểu được những điều này."

Trần Hán Thăng trấn an nói: "Quảng cáo tuyển dụng không nên tiết lộ quá nhiều chuyện nội bộ của công ty, thế nhưng cũng không thể nói xạo, cần phải nắm giữ được sự cân bằng trong đó."

Sau khi nói xong thì phát hiện Khổng Tĩnh sững sờ nhìn mình.

"Nếu không biết cậu là sinh viên, tôi thật sự đã cho rằng cậu làm nghề bán hàng đa cấp."

Khổng Tĩnh lắc đầu nói.

Bình Luận (0)
Comment