Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 396 - Chương 396: Ngôi Sao Của Đại Học Tài Chính Trần Hán Thăng

Chương 396: Ngôi sao của Đại học Tài chính Trần Hán Thăng Chương 396: Ngôi sao của Đại học Tài chính Trần Hán Thăng

Lúc Trần Hán Thăng quay trở lại trường học thì cũng đã gần cuối tháng tư rồi, sau tháng năm, đội ngũ tiếp thị mới dưới sự dẫn dắt của Khổng Tĩnh, bắt đầu xuất phát đến tỉnh thành tiếp theo.

Đối với Khổng Tĩnh mà nói, đây cũng là một chuyến đi vui chơi hưởng thụ, cô có thể nhân cơ hội này đi thăm quan Tây Hồ, dạo một vòng quanh Ô Trấn, còn có Phổ Đà Sơn và Nhạn Đãng sơn và Đại Học Chiết Giang nổi tiếng khắp cả nước đó nữa.

Trần Hán Thăng tiếp tục ở lại Kiến Nghiệp, tham gia một loạt các hoạt động của trường.

Có lẽ nguyên nhân là bởi vì bản văn kiện của bên trên đưa xuống "Liên quan tới việc phê chuẩn đổi tên Học viện Tài Chính Kinh Tế Kiến Nghiệp thành Đại học Tài chính Kinh tế Kiến Nghiệp" này, gần đây hết đoàn lãnh đạo này tới đoàn lãnh đạo khác đến thị sát, Trần Hán Thăng với tư cách là đại diện của tập thể sinh viên nên thường phải ngồi nói chuyện từ đầu đến cuối.

Vì vậy tháng năm ở Học viện Tài chính giống như đêm giao thừa vậy, khắp nơi đều giăng đèn màu sặc sỡ, nền gạch nền đất sạch sẽ thì không nói, các cô chú trong bộ phận hậu cần cả ngày đều đội cái nón che nắng, trên tay cầm cây kéo, "lạch cạch, lạch cạch" cắt tỉa toàn bộ cây xanh trong trường một cách cẩn thận và gọn gàng .

"Đúng là rảnh thật, mấy cây thông đó đều bị tỉa sắp biến thành cây thông Noel rồi."

Trước cửa tòa nhà hành chính, Trần Hán Thăng nhìn các cô chú bận bịu làm việc như vậy, lẩm bẩm trong miệng.

Mấy vị giáo viên Vu Dược Bình, Quan Thục Mạn, Sử Chính Đông đứng bên cạnh hắn đều nghe thấy.

Lão Vu và Hắc Trưởng Trực sớm đã biết tính cách con người của Trần Hán Thăng, nên cũng không quá để tâm, Sử Chính Đông thì quay đầu sang nhìn hắn, Trần Hán Thăng nhoẻn miệng cười với ông ta.

Sử Chính Đông không phản ứng lại, hiện giờ ông ta có chút hối hận vì đã có mâu thuẫn với Trần Hán Thăng, một giáo viên mà lại đối chọi gay gắt với một học sinh, không cần biết lý do có hợp lý hay không, thì chắc chắn người chịu thiệt là bản thân ông ta.

Với lại căn bản là không thể đấu lại Trần Hán Thăng, không chỉ là "Siêu sao" được nhà trường nâng lên, xây dựng hình ảnh, mọi nguồn lực tài nguyên đều nghiêng về hắn, thậm chí ngay cả khi có vài vị lãnh đạo đến thị sát, Trần Hán Thăng cũng sẽ được đặc cách giới thiệu cho bọn họ.

"Trừ khi bây giờ Trần Hán Thăng biến thành một thằng khố rách áo ôm, nếu không cậu ta còn ở trong trường ngày nào thì cậu ta chính là một trong những người không thể chọc vào đó."

Sử Chính Đông nghĩ thầm trong lòng, trước đây ông ta còn cảm thấy quán trà sữa "gặp mặt" quá phô trương, còn chuẩn bị thu hồi lại đưa cho Học viện Quốc giáo dùng làm phòng tổ chức sự kiện độc quyền, sau này khi ông ta biết có sự tham gia của Trần Hán Thăng, ông ta đành chôn chặt ý tưởng này trong lòng mình.

"Đến rồi kìa."

Chủ tịch hội học sinh Khương Vũ Hiên nói một câu, nhắc nhở Trần Hán Thăng đứng lên.

Tính cách của Khương Vũ Hiên rất khác so với chủ tịch tiền nhiệm hội sinh viên Trần Thiêm Dụ, Khương Vũ Hiên có chút giống với một con trâu già chăm chỉ làm việc, xung quanh đều im lặng, anh ta cố gắng duy trì sự ổn định của hội sinh viên.

Ba chiếc xe ô tô từ từ dừng lại, mấy vị lãnh đạo của phòng giáo dục lần lượt bước xuống xe, đi tới bắt tay và hỏi thăm tất cả mọi người.

Khi Trần Hán Thăng bắt tay với một vị phu nhân, hắn ta hơi cúi đầu: "Giám đốc Mạc, xin chào." ( Giám đốc sở giáo dục)

"Bây giờ lại gọi tôi là giám đốc Mạc sao?"

Mạc Kha cười nói: "Lúc cậu ở nhà tôi, còn gọi tôi là dì Mạc đó."

Câu này vừa được nói ra, tất cả mọi người có mặt ở đó đều có chút hoang mang, Mạc Kha chủ động giải thích: "Tôi và cha của Hán Thăng là bạn học cấp ba."

"Thì ra là vậy."

Lúc này mọi người lại có thêm một thông tin mới về thân phận của Trần Hán Thăng.

Vu Dược Bình nghĩ thầm anh ấy đối với Trần Hán Thăng của bây giờ mà nói, mối quan hệ này có chút tiến triển giống như đang thêu hoa trên gấm vậy, nếu như Mạc Kha chuyển đến hệ thống giáo dục của tỉnh sớm hơn hai năm, thì lúc Trần Hán Thăng bắt đầu lập nghiệp đó cũng không cần nghĩ đủ mọi cách để lôi kéo tạo mối quan hệ với anh ấy rồi.

. . .

Hôm nay, mấy vị lãnh đạo này chỉ có duy nhất một mục đích, đó chính là tháo tấm vải đỏ.

Dòng chữ "Học viện Tài Chính Kinh Tế Kiến Nghiệp" ở trước cổng chính của trường đã bị tấm vải đỏ bao lại rồi, thật ra là trường đã được đổi tên thành "Đại học Tài chính Kinh tế Kiến Nghiệp" rồi, nhưng vì để khiến cho nghi thức tháo tấm vải đỏ này có chút trang trọng hơn, nên hiệu trưởng nhà trường đã đặc biệt mời vài vị lãnh đạo của tỉnh Tô Đông đến tham gia cùng.

Chỗ này sớm đã có khá nhiều học sinh đứng bao vây xung quanh để hóng chuyện rồi, thật ra tất cả học sinh cũng rất kích động.

"Tiếp theo đây, chúng tôi mời XX, XXX, XXX. . . tháo tấm vải đỏ khánh thành tên mới!"

Đương nhiên Trần Hán Thăng không có tư cách để tham gia, hắn bây giờ giống như tên ngốc vậy, đứng nhìn mấy vị lãnh đạo tháo tấm vải đỏ xuống, lộ ra mấy chữ rồng bay phượng múa màu vàng nhạt "Đại học Tài chính Kinh tế Kiến Nghiệp", lấp lánh dưới ánh mặt trời.

"Bộp bộp bộp."

Mọi người có mặt đều vỗ tay chúc mừng, có vài nữ sinh không kìm được mà rơi cả nước mắt.

Bởi vì sau khi tháo băng khánh thành tên mới, con dấu được đóng trên tấm bằng tốt nghiệp của bọn họ chính là dòng chữ "Đại học Tài chính Kinh tế Kiến Nghiệp" .

Trông sang trọng hơn rất nhiều.

Hoạt động tháo băng khánh thành tên mới này rất đơn giản, nhưng vì để tăng sức ảnh hưởng cho trường, Học viện Tài chính sớm đã lên kế hoạch mời những sinh viên đã tốt nghiệp có sự nghiệp thành công quay về thăm trường, còn có vài vị lãnh đạo cũ của trường, bao gồm cả việc in ấn sổ lưu niệm. . .

Trần Hán Thăng nheo mắt quan sát Thái Khải Nông và Lục Cung Siêu, biểu cảm của hai người họ giống như trút được gánh nặng vậy.

"Bước tiếp theo Học viện Tài chính, à không phải là Đại học Tài chính mới đúng."

Trần Hán Thăng âm thầm đính chính lại: "Mục tiêu tiếp theo của Đại học Tài chính là nâng cấp từ hạng hai lên hạng nhất, còn phải giành được giấy chứng nhận cho phép cấp bằng thạc sĩ cho nghiên cứu sinh, nếu không những sinh viên chưa tốt nghiệp đều sẽ nghĩ đến việc chuyển sang trường đại học khác, vậy thì không thể giữ chân nhân tài rồi."

Tối hôm đó, đài truyền hình quận Giang Lăng cũng phát sóng đoạn phỏng vấn này lên tivi.

Nói tóm lại, danh tiếng của Trần Hán Thăng ở khu đại học Giang Lăng đã được rất nhiều người biết đến, mọi người đều biết Đại học Tài chính vừa mới đổi tên thành công, có một sinh viên rất xuất sắc đã khởi nghiệp tại trường.

Ngay cả trong căn tin vào buổi trưa của Đại học Tài chính, cũng đang chiếu đoạn clip Trần Hán Thăng được phỏng vấn.

"Lớp trưởng của chúng ta cũng rất ăn ảnh đó chứ."

"Không đúng không đúng, tớ cảm thấy cậu ấy vẫn có chút căng thẳng."

"Nhìn nghiêm túc như vậy thật không giống với lớp trưởng thường ngày nha."

. . .

Nữ sinh của lớp hai quản lý công vừa ăn, vừa ngẩng đầu lên xem tivi của căn tin.

Có lúc bọn họ còn cố ý nói to hơn một tí, thu hút ánh nhìn của vài bạn học xung quanh, như vậy khiến cho bọn họ có cảm giác rất tự hào - Trần Hán Thăng là lớp trưởng của chúng tôi đó.

Trong ký túc xá của Thẩm Ấu Sở, trên tay cô đang cầm một chiếc máy hút lông nho nhỏ, cẩn thận hút lông trên chiếc áo khoác nam.

Bây giờ đã là tháng năm rồi, thời tiết ở Kiến Nghiệp đang ấm dần lên, Thẩm Ấu Sở buộc hết tóc lên, để lộ khuôn mặt tròn trĩnh đáng yêu của mình, biểu cảm của cô rất nghiêm túc, ánh mắt long lanh, khóe miệng còn bất giác cong lên, giống như khi làm chuyện này khiến cô rất hạnh phúc vậy.

Có một số sợi lông khá nhỏ, khi không thể hút chúng ra được, cô dùng ngón tay nhẹ nhàng móc chúng ra, lau đi mồ hôi trên trán, rồi tiếp tục tìm sợi lông tiếp theo.

"Ấu Sở, tớ thấy sau này khi cậu kết hôn rồi, chắc chắn sẽ là một người vợ yêu chồng bất chấp đấy."

Hồ Lâm Ngữ chán nản nằm dài trên ghế, liếc nhìn Thẩm Ấu Sở đang lấy từng sợi lông như vậy, có chút bất lực nói: "Cậu ngồi sửa lại quần áo cho Trần Hán Thăng mà lại có thể trông vui vẻ như thế, đúng là làm mất hết mặt mũi con gái bọn mình rồi."

Thẩm Ấu Sở có chút xấu hổ với câu "người vợ yêu chồng bất chấp" này, hai gò má của cô ửng đỏ, nhưng cái sự vui sướng phát ra từ trong nội tâm đó khiến Hồ Lâm Ngữ ngây người.

"Trần Hán Thăng, bộ kiếp trước cậu giải cứu cả thế giới à, thế mà lại chiếm hữu được người con gái như Thẩm Ấu Sở!"

Hồ Lâm Ngữ tức giận lấy tay chọc vào chiếc áo khoác nam đó.

Trên mặt chiếc áo khoác lập tức xuất hiện một cái lõm sâu, Thẩm Ấu Sở bĩu môi, nhanh chóng nhẹ nhàng vuốt phẳng nó.

"Đúng là không chịu nổi mà."

Hồ Lâm Ngữ dứt khoát xoay người vào trong, mắt không thấy thì tim không đau.

"Cót két cót két!"

Lúc lâu sau, cửa ký túc xá bị mở ra, Hồ Lâm Ngữ thò đầu ra ngoài nhìn, lập tức bắt đầu than thở: "Mẫn Mẫn, Thẩm Ấu Sở ngồi từ mười một giờ rưỡi tới tận mười hai giờ bốn mươi, chỉ để lấy hết lông áo cho đồng hương của cậu kìa, vừa nãy tớ chỉ chọc vào cái áo một tí thôi mà cậu ấy còn không vui nữa đấy. . ."

Vốn dĩ Đàm Mẫn bước vào cửa với trạng thái rất vui vẻ, nhưng khi nghe thấy câu này đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó hỏi: "Sao cậu biết chính xác thời gian thế?"

Hồ Lâm Ngữ chớp chớp mắt, đột nhiên tự vỗ đầu mình: "Trời đất ơi đúng là rảnh rỗi quá mà, lại có thể nhìn người ta nhổ mấy sợi lông đó trong một tiếng đồng hồ, trời má ơi!"

"Bỏ đi, không nói chuyện này nữa."

Đàm Mẫn xua tay, thần thần bí bí nói: "Hỏa Tiễn 101 có thể sẽ được lên bản tin thời sự của đài truyền hình Kiến Nghiệp đấy, tớ vừa mới nghe Thương Nghiên Nghiên nói xong."

"Thật hay giả thế?"

Hồ Lâm Ngữ tỏ vẻ nghi ngờ: "Không thể tin lời của loại người như Thương Nghiên Nghiên đó đâu."

"Thật đó, nói không chừng tối nay có thể xem được rồi đấy."

Đàm Mẫn ngẩng đầu, hai tay ôm lấy khuôn mặt xinh đẹp mịn màng của Thẩm Ấu Sở: "Ấu Sở, cậu tìm được một người bạn trai tốt quá đấy."

. . .

Tối hôm đó, Trần Triệu Quân xem xong tin thời sự và dự báo thời tiết của đài truyền hình trung ương, theo thói quen chuyển sang kênh đài truyền hình Kiến Nghiệp.

Vốn dĩ ông không có cái thói quen này, nhưng từ khi Trần Hán Thăng đến Kiến Nghiệp học đại học, Lão Trần đã hình thành thói quen như vậy, nhất định phải xem tin tức ở địa phương Kiến Nghiệp, nghe ngóng xem có chuyện gì không.

Năm ngoái có một phạm nhân bỏ trốn chạy vào địa phận của Kiến Nghiệp, Lão Trần xem xong lập tức gọi điện cho Trần Hán Thăng nhắc nhở hắn ít ra ngoài vào buổi tối.

Trên tivi đa số đều là những tin tức dân trí phổ biến, chẳng hạn như cặp vợ chồng nhà này cãi nhau, bình ga của nhà kia phát nổ, hoặc là sông Tần Hoài có tổ chức hoạt động gì không. . .

Nhưng Lão Trần xem một cách rất say mê, đặc biệt là tin tức xảy ra ở khu Giang Lăng.

Bởi vì người con trai mà ông nhớ mong đang ở đây, đôi khi máy quay của đài truyền hình lướt qua đám đông, Lão Trần còn cố ý xem xem có bóng dáng của Trần Hán Thăng hay không.

Lối suy nghĩ này quả thật rất ngây thơ, chính bản thân Lão Trần cũng biết, nhưng ông sẽ không nói với người khác, đây chính là một kiểu nhớ nhung của người cha không thích bày tỏ tình cảm của mình đối với con trai ông.

"Những năm gần đây, dưới sự khuyến khích trong các chính sách quốc gia, sinh viên đại học lập nghiệp trong trường học ngày càng tăng trưởng, khu đại học Giang Lăng. . ."

Đột nhiên, đài truyền hình Kiến Nghiệp xuất hiện một đoạn tin tức như vậy, trong mắt những người không quan tâm, thì đây là một đoạn tin tức rất bình thường.

"Khu đại học Giang Lăng?"

Trần Triệu Quân lập tức chăm chú lắng nghe.

"Có một sinh viên năm hai khoa Khoa học Xã hội và Nhân văn của Đại học Tài chính Kinh tế Kiến Nghiệp như thế này, cậu ấy đã sử dụng thời gian ngoài giờ học của mình để thành lập công ty Phục vụ Hậu cần Hỏa Tiễn 101, một công ty đặc biệt chỉ phục vụ cho sinh viên đại học, điều này đã gây tiếng vang và sự quan tâm rất lớn ở tỉnh Tô Đông, chúng tôi rất khâm phục với những bạn có hành động như vậy. . . "

"Đây, đây, đây. . ."

Khóe miệng của Lão Trần mấp máy, quay đầu lại hướng về phía phòng bếp gọi to: "Lương Mỹ Quyên, bà mau ra đây, con trai của bà lên tivi rồi này!"

"Leng keng" .

Lương Mỹ Quyên đang rửa bát hoảng sợ đến mức ném chiếc nồi ra xa, còn không kịp cởi găng tay, vội vàng chạy ra phòng khách, miệng thì nói một cách buồn bã: "Có phải cái thằng nhóc này làm chuyện gì đó bất hợp pháp, kết quả là bị cảnh sát bắt giữ không. . ."

. . .

Bình Luận (0)
Comment