Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 397 - Chương 397: Tiêu Dung Ngư Bình Thường, Trần Hán Thăng Kiếm Ít Tiền

Chương 397: Tiêu Dung Ngư bình thường, Trần Hán Thăng kiếm ít tiền Chương 397: Tiêu Dung Ngư bình thường, Trần Hán Thăng kiếm ít tiền

Trong phòng khách của một ngôi nhà ba phòng ngủ ở Cảng Thành nào đó, một cặp vợ chồng trung niên đang thẫn thờ xem tin tức trên TV.

"Sinh viên tốt nghiệp đại học thông qua lập nghiệp, có thể mang lại lợi ích cho việc trau dồi tinh thần tự lực và làm việc chăm chỉ, để nhận ra giá trị của bản thân mình. Việc làm của bạn học Trần Hán Thăng đáng được khuyến khích và ủng hộ, đồng thời cũng thể hiện sự nỗ lực của Đại học Tài chính Kinh tế Kiến Nghiệp trong việc hướng dẫn sinh viên khởi nghiệp."

Màn hình đột nhiên chuyển cảnh, một nhà lãnh đạo mặc bộ vest đi giày da xuất hiện, bên dưới có thêm một dòng chữ.

"Thái Khải Nông, Viện trưởng đại học Tài chính Kinh tế."

Thái Khải Nông ân cần nói trước ống kính: "Chúng tôi, đại học Tài Chính, luôn nhấn mạnh vào việc trau dồi các tài năng tổng hợp. Trần Hán Thăng là một sinh viên có rất nhiều kỹ năng xã giao và thực hành, chúng tôi sẽ dạy sinh viên theo năng khiếu của các em ấy, và sẽ cử các giáo sư lập nghiệp có kinh nghiệm cùng với hỗ trợ tài nguyên. . ."

Sau khi tin tức kết thúc, đạo diễn nhanh chóng cắt đến đoạn tiếp theo, hai vợ chồng trung niên đồng loạt cau mày.

Bọn họ tất nhiên chính là Trần Triệu Quân và Lương Mỹ Quyên, khi Lương Mỹ Quyên nghe tin con trai của mình được lên TV, lúc đầu cứ tưởng hắn làm chuyện xấu gì nên mới bị lên, nhưng bây giờ mới hiểu được hóa ra đó mới là lý do khiến Hỏa Tiễn 101 được thành lập.

"Đài truyền hình Kiến Nghiệp thật đúng là nhảm nhí, ngay cả chiếu nhiều hơn cũng không chiếu, suốt ngày chiếu cảnh cặp vợ chồng nào đó đi ngoại tình rồi đi bắt tiểu tam, không thì lại là chuyện hàng xóm cãi nhau rồi lại hòa giải."

Lương Mỹ Quyên với chồng của mình đều phàn nàn, bà vẫn chưa nhìn đã đâu, đồng thời cũng cảm thấy có chút kỳ lạ: "Tại sao Hán Thăng lại không đứng ra nói về tin tức của Hỏa Tiễn 101 nhỉ, mà lại là viện trưởng của bọn nó đứng ra nói hộ?"

Đầu óc của Trần Triệu Quân hiểu rõ hơn: "Bởi vì tin tức này dùng Hỏa Tiễn 101 và Hấn Thăng để làm nổi bật đại học Tài Chính, nếu không phải là cuộc phỏng vấn riêng thì chắc sẽ không nói đâu, hơn nữa tin tức vừa rồi cũng đưa ảnh của Hán Thăng lên mà."

"Chắc vậy."

Lương Mỹ Quyên vỗ đùi Lão Trần một cái: "Con trai bọn mình vẫn còn đang đi học mà đã được lên TV rồi, trước đây khi nhìn thấy đám thủ khoa kỳ thi tuyển sinh đại học cấp tỉnh được phỏng vấn, tôi không thể không ghen tị được, nhưng không ngờ rằng mình cũng sẽ có ngày này."

Trần Triệu Quân bĩu môi, chuyện này sao có thể giống nhau được? Người ta là thủ khoa trong kỳ thi tuyển sinh đại học, ông vừa định nói thì đột nhiên nghe thấy trong có tiếng nước chảy ào ào phòng bếp.

"Có phải là vòi nước chưa đóng không?"

"Ôi trời."

Lương Mỹ Quyên nhanh chóng đứng lên: "Bởi lo lắng thằng nhóc chết tiệt kia mà tôi quên mất đấy."

Lương Mỹ Quyên vội vàng chạy vào phòng bếp, nước đã bắt đầu tràn ra ngoài, nếu đặt ở lúc bình thường thì bà đã cáu gắt từ lâu rồi, nhưng bây giờ bà chỉ thấy chẳng qua mình chỉ vừa bị dính một ít nước, lau sạch xong là được rồi.

"Quê hương của chúng tôi, trên những cánh đồng hy vọng, khói bếp từ những ngôi nhà mới xây. . ."

Lương Mỹ Quyên đang ngâm nga một bài hát, càng ngày càng chấp nhận sự thật rằng - Con trai mình đã lên TV!

Tuổi trung niên đã trải qua rất nhiều chuyện, cho dù bọn họ bất ngờ trúng giải độc đắc có phần thưởng là năm trăm triệu thì cũng sẽ không vui mừng hớn hở, mà thay vào đó bọn họ sẽ giả bộ bình tĩnh rồi suy nghĩ xem số tiền 500 triệu này dùng như thế nào.

Lương Mỹ Quyên cũng có ý nghĩ như vậy, con trai bà đang có tiền đồ, có nên để người thân và bạn bè cùng nhau biết chuyện này không nhỉ.

Nhất định là cần!

"Lão Trần."

Nghĩ đến đây, Lương Mỹ Quyên gọi một tiếng: "Ông lại đây một chút."

Trận Triệu Quân lập tức đi tới, lời nói của Lương Thái hậu ở trong nhà chính là thánh chỉ.

"Tin tức này sẽ được chiếu lại vào trưa mai nhỉ." Lương Mỹ Quyên hỏi.

Lão Trần suy nghĩ một chút: "Bình thường thì đúng là vậy."

Lương Mỹ Quyên có Hơi bất mãn: "Thế cuối cùng là có hay là không? Tôi muốn câu trả lời thật sự!"

Lão Trần thấy vợ tức giận, nghiêm túc nghĩ lại: "Trước đây đều chiếu lại, nếu ngày mai không bất ngờ xảy ra bất cứ chuyện gì thì chắc hẳn cũng sẽ chiếu lại."

Lương Mỹ Quyên bất lực thở dài, tính cách của hai cha con nhà này thật sự không giống nhau một tý nào, miệng Trần Hán Thăng rất ít khi nói "Chắc hẳn, nếu không bất ngờ xảy ra chuyện gì.", các dạng từ như này, chắc chắn ông chỉ lo vui trước rồi mới nói.

"Trưa mai về nhà cha mẹ ăn cơm."

Lương Mỹ Quyên ra lệnh.

Tuy Lão Trần tốt bụng, nhưng cũng không ngu ngốc, lập tức phản ứng lại đây, bà vợ của ông đây đang muốn đi khoe khoang.

"Không đến mức đó đấy chứ. . ."

Lão Trần cảm thấy hơi quá mức.

"Gì mà không đến mức đó, việc này gọi là chia sẻ vui vẻ cùng người thân."

Lương Mỹ Quyên hùng hồn đáp lại một cách đầy hợp lý, bà lau vết nước còn đọng trên tay, cong đôi mắt lấy điện thoại cầm tay ra, nói: "Tôi sẽ gọi cho Hán Thăng, xem nó đang làm gì."

Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối, bên Trần Hán Thăng đang ồn ào: "Mẹ, có chuyện gì vậy ạ?"

"Còn cái gì nữa, sao lúc con lên TV mà không nói cho gia đình một tiếng!"

Lương Mỹ Quyên rõ ràng muốn hỏi thăm khen ngợi một trận, nhưng lời nói ra miệng lại mang theo phần trách móc, có lẽ làm mẹ ruột đều như thế này.

"Cha mẹ nhìn thấy rồi ạ?"

Trần Hán Thăng rất kinh ngac: "Con cứ tưởng Cảng Thành sẽ không thu được các kênh truyền hình của Kiến Nghiệp chứ."

Một cô gái bên cạnh nhắc nhở: "Chỉ có khu vực Giang Lăng là không thu được, còn đài truyền hình Kiến Nghiệp thì vẫn có thể."

Lúc này Lương Mỹ Quyên đã cảnh giác được có người phụ nữ đang ở bên cạnh con trai, trong lòng không thể hiểu được, bà vội vàng hỏi: "Bên cạnh con là ai vậy?"

"Chào dì ạ, cháu là Tiêu Dung Ngư, Tiểu Trần đang ăn cơm cùng bọn cháu."

Giọng nói ngọt ngào của Tiêu Dung Ngư phát ra từ trong loa, lúc này Lương Mỹ Quyên mới cảm thấy nhẹ nhõm, bà đoán chừng bọn trẻ chắc hẳn đang ăn cơm, thế là cặn dặn trưa mai Hán Thăng nhớ gọi điện lại.

. . .

Ở Tân Thị Khẩu bên này có một quán thịt nướng mới mở, Tiểu Ngư Nhi tham ăn kéo Trần Hán Thăng đến đó, bạn cùng phòng trong ký túc xá hầu như là đã quen với Trần Hán Thăng từ chuyến đi đến Cảng Thành, nghe nói rằng Trần Hán Thăng lại xuất hiện trên đài truyền hình Kiến Nghiệp, cũng nóng lòng muốn hắn làm khách mời.

Trên đường gặp phải Cao Văn, vậy nên kéo tất cả những người bạn như Trang Cát Tân, Lý Phỉ và Tiêu Thuận Minh từng đến công ty Thâm Thông để nghiên cứu cùng nhau.

Trong tiếng thịt nướng kêu "Xèo xèo" và nước trái cây giải khát, hơn mười người nhanh chóng làm quen với nhau, nói chung bọn họ đều là sinh viên của trường Đại học Kiến Nghiệp, vậy nên đám Cao Văn mới biết hóa ra Trần Hán Thăng cũng học Đại học Tài chính Kinh tế.

Đây là một hiện tượng rất thú vị, nếu như một người giàu giả vờ nghèo thì khi người khác phát hiện ra có lẽ sẽ cảm thấy thói quen sinh hoạt của hắn tương đối đơn giản, nhưng nếu như một người nghèo giả vờ làm người giàu, thì đây chính là vấn đề về đạo đức.

Bây giờ có thể chắc chắn Trần Hán Thăng là người giàu không thể nghi ngờ nữa, vậy nên cho dù là Đại học Đông Đại hay vẫn là Đại học Tài chính, thì dường như cũng không còn quan trọng nữa.

Trang Cát Tân giả vờ tức giận nói: "Sư đệ Trần đã lừa chúng ta một cú đau thật đấy, thảo nào lúc trước cậu ấy cứ luôn nói cái này của Hỏa Tiễn 101 không được, cái kia cũng không ổn, hóa ra Hỏa Tiễn 101 nổi tiếng này lại chính là do cậu ấy tạo thành."

Tiêu Thuận Minh vừa cười vừa nói: "Lúc đó chúng tôi còn phản đối cái tên đặt tiêu chuẩn quá khả năng cho phép này, sư tỷ Cao vẫn là cao tay nhất."

Cao Văn có chút xấu hổ, cầm nước trái cây lên uống để đắp lên.

Lý Phỉ tỏ ra khá ghen tị: "Vẻ ngoài của Tiểu Ngư Nhi vừa xinh đẹp, gia đình lại có điều kiện tốt, Trần Hán Thăng cũng là một ngôi sao kinh doanh đang đi lên ở Đại học Kiến Nghiệp, hai người rất xứng đôi đó."

Tiêu Dung Ngư thích nghe người khác nói cô xứng đôi với Trần Hán Thăng, trên khuôn mặt trái xoan thanh tú tràn đầy ý cười, khẽ hiện lúm đồng tiền, nhưng cô đã học được cách khiêm tốn, rất lễ phép nói: "Gia đình của em chỉ bình thường thôi, vẻ ngoài cùng bình thường không có gì nổi bật đâu ạ."

"Đúng vậy."

Sau đó Trần Hán Thăng nói: "Thực ra tôi chỉ gửi thư chuyển phát nhanh, kiếm ít tiền thôi."

"Xong rồi!"

Biên Thi Thi bên cạnh dùng đũa gõ vào phát, khiến phát ra âm thanh "ding" một cái: "Tiêu Dung Ngư bình thường không có gì nổi bật, còn Trần Hán Thăng kiếm ít tiền, mười năm sau tôi sẽ lấy câu nói này ra nói lại lần nữa, mọi người nói thử xem câu đó có trở thành một meme được không?"

"Tiêu Dung Ngư bình thường không có gì nổi bật, Tràn Hán Thăng đi kiếm chút tiền." Câu nói này khiến tất cả mọi người phải bật cười, nhôn nhao nâng cốc nước trái cây lên chúc mừng.

Sau bữa tối, Trần Hán Thăng ban đầu định đưa Tiểu Ngư Nhi trở lại Đại học Đông Đại, nhưng Cao Văn lại đưa ra đề nghị muốn đi dạo với Tiểu Ngư Nhi, nên Trần Hán Thăng quay lại trường học trước.

Sau khi tắm rửa trong ký túc xá xong, đang lúc xem Kim Dương Minh chơi game, thì Tiểu Ngư Nhi gọi điện thoại đến.

Điều này nằm trong dự đoán của Trần Hán Thăng, Tiểu Ngư Nhi sẽ không giấu hắn bất cứ điều gì.

"Sư tỷ Cao sẽ học Tiến sĩ năm hai vào năm sau, chị ta đã nhận được lời mời thực tập từ King & Wood Mallesons và Junhe, nhưng chị ấy vẫn còn hơi do dự."

Tiêu Dung Ngư giải thích: "King & Wood Mallesons, Junhe, Hải Vấn và Trung Luân đều là bốn công ty luật lớn nhất ở Trung Quốc, có lẽ tương đương với Thuận Phong và Thâm Thông trong ngành chuyển phát nhanh."

Trần Hán Thăng gật gật đầu: "Vậy thì tại sao cô ta lại do dự nhỉ?"

"Những công ty luật đó đều ở Bắc Kinh, sư tỷ Cao không muốn rời khỏi Kiến Nghiệp, chị ta muốn tự mình thành lập một công ty luật riêng, vậy nên mới tìm đến tớ, muốn tớ làm đối tác."

Tiêu Dung Ngư chậm rãi nói, cái chủ đề này năm ngoái cũng được đùa qua một lần, nhưng năm nay Cao Văn lại nghiêm túc nói ra, cho thấy cô ta đang khá gấp.

"Cậu nghĩ sao?"

Trần Hán Thăng hỏi ý kiến của Tiểu Ngư Nhi trước.

"Tớ không biết nữa."

Tiêu Dung Ngư bĩu môi: "Tiểu Trần, tớ muốn nghe cậu nêu ý kiến."

Trần Hán Thăng suy nghĩ một lúc, hắn không biết nhiều lắm về phương diện này, nhưng hắn có một người chuyên gia.

"Trước tiên cậu đừng đồng ý với Cao Văn, nhưng cũng đừng từ chối, chúng ta dành chút thời gian hỏi ý kiến của giáo sư Tôn đã."

Trần Hán Thăng nói: "Bà già bảo có thể thì là có thể, nhưng bà mà nói không được thì chính là không được."

. . .

Trưa ngày hôm sau, Trần Hán Thăng đúng giờ gọi về cho Lương Mỹ Quyên, miễn cho quá thời gian lại bị mắng.

Hai người nói chuyện điện thoại một lúc, Trần Hán Thăng đột nhiên ho một tiếng: "Gần đây trong nhà có ai tổ chức sinh nhật không ạ?"

Lương Mỹ Quyên thấy rất kỳ quái: "Không có, sao vậy?"

"Không có gì ạ."

Trần Hán Thăng cảm thấy có chút hối hận, tiếp tục hỏi: "Sức khỏe của ông ngoại và bà ngoại có tốt không ạ, con muốn trở về ghé thăm một chút để xem sao?"

Lương Mỹ Quyên "Ừ" một tiếng: "Bọn họ vẫn rất khỏe, con không cần trở về đâu."

"Vâng. . ."

Trần Hán Thăng vắt óc suy nghĩ: "Con mèo béo ở nhà bà ngoại thì sao ạ? Con nhớ nó lắm, tối hôm qua còn mơ thấy nó."

Lương Mỹ Quyên cúi đầu nhìn chân: "Vẫn rất khỏe, mẹ vừa mới cho nó ăn cá mà con làm đấy."

"Mẹ đang ở bên nhà nội ạ?"

Trần Hán Thăng kinh ngạc.

"Ngẩng đầu lên."

Lương Mỹ Quyên vui vẻ nói: "Con cũng đã lên TV rồi, mẹ chắc chắn sẽ chia sẻ tin tức này với những người khác, con không biết bác cả ghen tị như thế nào đâu. . ."

"Được rồi, được rồi. . ."

Trần Hán Thăng đột nhiên có chút bần thần.

Với sự ép buộc của chính mình, cha mẹ hắn đã tự thay hắn làm điều gì đó cho hắn?

. . .

Bình Luận (0)
Comment