Trần Hán Thăng bỏ điện thoại xuống, vẻ mặt bần thần.
Bản thân đã rất nổi tiếng trong trường, bao gồm khu Đại học Giang Lăng, làng Đại học Tiên Ninh có rất nhiều người đều biết ở Đại học Tài chính có một danh nhân gây dựng sự nghiệp, nhưng khi hắn cho rằng thành tựu phải lớn hơn chút nữa, ít nhất phải lên được truyền hình Tô Đông thì lực ảnh hưởng mới có thể truyền tới Cảng Thành.
"Không thể nào ngờ được, cuối cùng người đoạt sự nổi bật của mình lại là lão Trần và Lương Thái Hậu."
Trần Hán Thăng bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn đồng hồ đã là giữa trưa, trong ký túc xá chỉ có Kim Dương Minh và lão Đới.
"Thật kì lạ, sao hôm nay không đi ra ngoài chơi thế?"
Trần Hán Thăng bò xuống giường, đá ghế dựa của Kim Dương Minh.
Kim Dương Minh đang xem tạp chí, quay đầu cười nói: "Trần ca, tao đang đợi mày đấy."
Trần Hán Thăng không tin, bưng bình trà đi đến bồn rửa mặt: "Đừng dùng trò này nữa ông nội, chẳng khác gì chồn chúc tết gà."
Kim Dương Minh đi theo qua đấy: "Thật mà, bạn học cấp ba của tao không tin hai chúng ta là bạn cùng phòng, cứ nói tao khoác lác, một lát nữa mày bớt thời giờ đi ăn cơm trưa với tao nhá."
"Tao bận lắm, dù lớn hay nhỏ cũng coi như một danh nhân."
Trần Hán Thăng phun bọt kem đánh răng ra, nói.
"Bữa cơm trưa này tao mời, đùi gà kho cộng thêm ba món mặn."
Kim Dương Minh lập tức nói.
Trần Hán Thăng vội vàng lau mặt hai lần: "Còn chờ gì nữa, nếu muộn thì hết đùi gà mất."
"Mẹ nó. . . Trần ca mày phải giả vờ chút chứ, dù sao cũng là nhân vật công chúng đấy."
Kim Dương Minh không nhịn được mà trợn trắng mắt.
Tại nhà ăn của Đại học Tài chính, Trần Hán Thăng gặp được hai bạn học cấp ba của Kim Dương Minh, bọn họ cũng học đại học ở Kiến Nghiệp, một người nói tiếng địa phương của Kiến Nghiệp, nói chuyện cực kì thích dùng trọng âm thứ tư, đây là đặc điểm của tiếng địa phương Kiến Nghiệp.
Kim Dương Minh đắc ý giới thiệu: "Đây là bạn cùng phòng ký túc xá của tao, Trần Hán Thăng, bọn mày cứ gọi Trần ca là được."
"Không nghĩ tới Dương Minh không nói điêu, Trần ca chào anh."
Hai bạn học cũ thấy Trần Hán Thăng không khác gì ảnh chụp trên báo chí, còn chào hỏi rất lễ phép.
"Không cần câu nệ như thế, tôi và Dương Minh là anh em với nhau hai năm rồi."
Trần Hán Thăng rất nể mặt Kim Dương Minh.
Bốn người vừa ăn vừa nói chuyện, hai bạn học này hiểu rất rõ về Đại học Tài chính, phỏng chừng ngày thường Kim Dương Minh thường hay khoe khoang.
Có điều đây cũng là bình thường, Tiểu Ngư Nhi và Vương Tử Bác cũng thường xuyên nói một ít chuyện trong trường ở trước mặt Trần Hán Thăng, khiến hắn cực kì rõ ràng drama của Đông Đại, Kiến Nghiệp và Lý Công.
"Trần ca thật không hề ra vẻ ta đây chút nào."
Một bạn học trong đó cười nói: "Trước kia nghe Kim Dương Minh từng phỉ nhổ lớp trưởng lớp bọn họ và trưởng phòng ký túc, nghe nói tên kia cực kì biết cách thể hiện, Trần ca ở chung với người đó thế nào?"
Trần Hán Thăng còn đang gặm đùi gà, yên lặng buông cục xương xuống, nhìn thoáng qua Kim Dương Minh.
Biểu cảm của Kim Dương Minh không hề biến hóa, rất bình tĩnh nói: "Tôi đi mua bốn ly nước. Trần ca có muốn thuốc lá không?"
"Ừ."
Trần Hán Thăng gật gật đầu.
"Hoàng Kim Lăng?"
Kim Dương Minh hỏi dò, vừa mở miệng đã là loại thuốc có giá khởi điểm 20 tệ.
Trần Hán Thăng không lên tiếng.
"Ngọc Khê?"
Kim Dương Minh nâng lên một cấp bậc.
Trần Hán Thăng vẫn không lên tiếng.
"Trung Hoa?"
Kim Dương Minh đã bắt đầu đau lòng.
Lúc này, Trần Hán Thăng mới ho khan một tiếng: "Tôi muốn loại mềm."
"Đã biết."
Kim Dương Minh ngoan ngoãn chạy đi mua Trung Hoa mềm và đồ uống cho Trần Hán Thăng.
Hành động này khiến hai bạn học cấp ba nhìn mà trợn mắt há hốc mồm, chờ sau khi Trần Hán Thăng cầm thuốc lá và đồ uống tạm biệt rời đi, bọn họ mới phức tạp nhìn Kim Dương Minh.
"Dương Minh, ông không thể dùng cách này để kết giao với nhân vật trâu bò trong trường được, cốt khí của ông đâu, tự tôn của ông đâu, khí tiết của ông đâu?"
. . .
Buổi chiều Trần Hán Thăng đi dạo quanh văn phòng, tóm lại chỉ ở cạnh thành phố như chợ Nghĩa Ô, đi hai, ba phút là đến.
Theo thường lệ đi đến cửa hàng bán lẻ của Chung Kiến Thành ở cách vách ngồi chơi, vợ của Chung Kiến Thành cũng ở đấy, còn có hai đứa con gái nhà ông ta, một đứa học tiểu học, một đứa học cấp hai, tròn vo rất giống cha mình.
"Chung ca, chị dâu."
Trần Hán Thăng chào hỏi vợ chồng Chung Kiến Thành đầu tiên.
Lão Chung ở bên ngoài phong lưu thành tính, ăn nhậu chơi bời không chỗ nào không biết, nhưng vợ ông ta chỉ là một phụ nữ nông thôn hơn 40 tuổi chưa thấy qua việc đời, cũng chưa từng đọc sách, thấy Trần Hán Thăng thì cười câu nệ.
Bà đã nhìn Trần Hán Thăng ở trên TV, luôn cảm thấy đây là một nhân vật lợi hại.
Chung Kiến Thành nhìn Trần Hán Thăng từng bước một trưởng thành, quan hệ giữa hai người từ lệ thuộc biến thành hợp tác, cuối cùng Trần Hán Thăng ra khỏi thành phố Kiến Nghiệp và tỉnh Tô Đông, còn ông ta thì vẫn ở khu vực Giang Lăng làm một tên lưu manh.
Có điều tình cảm vẫn rất tốt, ông ta nhổ tăm xỉa răng trong miệng ra, hàm hồ "Ừ" một tiếng.
Hai đứa con gái của ông ta đang ở dưới một cây ngô đồng nước Pháp xanh um tươi tốt, dựng một cái bàn nhỏ, hai đứa ngồi đó bàn làm bài tập.
Xung quanh thỉnh thoảng có tiếng ồn ào của công nhân khuân vác đến nhận đồ chuyển phát nhanh, cùng với tiếng xe chạy qua trên đường cái ở bên cạnh, lay động đám lá cây ngô đồng.
"Hai đứa giảm béo đi, nhóm nhóc béo đáng yêu."
Trần Hán Thăng đi qua nhéo mặt của hai nhóc, bé gái học tiểu học ngửa đầu gọi: "Anh Hán Thăng."
Bé gái học cấp hai thì đã có ý thức nam nữ, nên cố tránh khỏi ma trảo của Trần Hán Thăng, cúi đầu không chào hỏi gì.
Trần Hán Thăng cũng không ngại, cười hì hì đi về phía văn phòng mình.
"Cha đứa nhỏ à."
Vợ Chung Kiến Thành nói: "Trần Hán Thăng xưng huynh gọi đệ với ông, đáng ra mấy đứa nhóc này phải gọi là chú, liệu có nên sửa lại xưng hô không."
"Ui trời, mỗi người mỗi quan điểm, Trần Hán Thăng mới bao lớn, hơn nữa dù hắn có kiếm mười triệu thì khi gặp tôi vẫn phải gọi một tiếng "Chung ca" thôi."
Chung Kiến Thành không kiên nhẫn nói, sau đó còn nói thầm một câu: "Mẹ nó chứ ông đây đẹp trai như vậy, sinh con gái lại không giống ông đây chút nào, bằng không cũng có thể để đứa lớn kết thân với Trần Hán Thăng hay gì gì đó."
Vợ Chung Kiến Thành oan ức cúi đầu, cái nào cũng được này đều là con gái ruột đấy.
Đội trưởng đội vận chuyển Bành Cường nghe vậy, cười nói: "Lão Chung, đừng hạ thấp cháu gái của tôi thế chứ, phụ nữ bên người Trần Hán Thăng là cái dạng gì, trong lòng ông không có cân nhắc à?"
"Hiểu rồi hiểu rồi hiểu rồi, lăn mẹ ông đi."
Con gái nhà mình thì mình nói thế nào cũng được, nhưng nếu người khác nói thì Chung Kiến Thạnh lại không vui, ông ta cởi giày muốn đánh Bành Cường, khiến cho đám công nhân khuân vác cười ha ha.
Nhóm ông chú này đều là người thô kệch, có lẽ cũng không hiểu cái gọi là tâm tư thiếu nữ, đứa con gái lớn nghe thấy người lớn trong nhà đặt mình cạnh Trần Hán Thăng để nói giỡn, lỗ tai giả vờ như không nghe thấy, vẫn ghé lên bàn nghiêm túc làm bài tập.
Có điều vừa nhấc đầu thấy bóng dáng của Trần Hán Thăng, cô bé cũng hơi sững sờ.
Cấp hai là khoảng thời gian mẫn cảm nhất của con gái đối với quan hệ nam nữ, Trần Hán Thăng là sinh viên, hắn không quá giống những công nhân kia, vẻ ngoài cũng cao ráo, còn thường xuyên mua đồ ăn vặt cho mình và em gái.
Mông lung của nam nữ thiếu niên, cũng chỉ như thế.
Chờ đến khi con gái lớn của Chung Kiến Thành yêu đương với bạn cùng lứa tuổi, cô bé mới nhớ lại đoạn hồi ức này, đại khái chỉ biết coi Trần Hán Thăng là "Anh trai nhà bên" .
Trong năm tháng thanh xuân của ai mà chưa từng có hảo cảm với khác phái khi biết rõ không có kết quả đây?
Hồi Trần Hán Thăng học cấp hai, hắn không thích ngôi sao nữ thời đó, không thích hoa khôi nữ trong lớp, lại cố tình canh cánh trong lòng với giáo viên vật lý vừa sinh con xong.
Ánh mắt khi đi học kia vốn chẳng đành lòng chuyển động.