Chương 399: Dạy thực hành về cách đối phó với những kẻ cặn bã (Thượng)
Trần Hán Thăng không biết cô con gái lớn của nhà lão Chung đang nghĩ gì, sau khi phối hợp bước vào văn phòng Hỏa Tiễn 101, Nhiếp Tiểu Vũ và Thu An Bình thu thập số liệu thống kê ở phía bên trái của tầng một, trong khi Thượng Băng phân tích dữ liệu ở phía bên phải của tầng một, mỗi người đều có một máy tính trước mặt.
Để nâng cao hiệu quả công việc, chắc chắn phải theo kịp thời đại.
Hỏa Tiễn 101 có rất nhiều chi nhánh ở bên ngoài, mặc dù tố chất trung bình của sinh viên đại học là rất cao, nhưng vẫn phải có hệ thống giám sát, văn phòng bên này đã hình thành sự cộng hưởng tài nguyên với chuyển phát nhanh Thâm Thông, số lượng giao hàng hàng ngày của mỗi cơ sở chi nhánh đều sẽ tiến hành so sánh với nhau.
Trần Hán Thăng cho phép số giá trị lỗi sai sót nhất định, nhưng nếu vượt quá phạm vi này, trụ sở chính của Hỏa Tiễn 101 sẽ mở hệ thống giải trình, cùng với hệ thống trách nhiệm giải trình cũng như bao gồm các hiệu lực pháp lý, Khổng Tĩnh sẽ luôn nhấn mạnh những điều này khi phát triển thị trường, đồng thời ký kết các hợp đồng liên quan.
Không thể loại trừ có những tổng đại lý sinh viên khác biệt sẽ bí quá hóa liều, nhưng dựa theo sự hiểu biết của Trần Hán Thăng đối với sinh viên đại học, bọn họ vẫn không dám bởi vì ràng buộc bởi hợp đồng.
Ngoài ra, Hỏa Tiễn 101 cũng đã thay đổi lại phương thức trả lương, Thâm Thông bên kia sẽ trực tiếp chuyển tiền hoa hồng vào tài khoản công ty của trụ sở Hỏa Tiễn 101, sau đó Hỏa Tiễn 101 sẽ gửi đến từng tổng đại lý, mặc dù có thêm một quy trình so với trước đây, nhưng nó có nhiều đảm bảo hơn về mặt an toàn tài chính, nhưng nó chỉ làm tăng thêm nhiệm vụ công việc của Thu An Bình và Nhiếp Tiểu Vũ.
Trừ khi các đại lý nhượng quyền và đại lý sinh viên của Công ty Thâm Thông hợp lực để đánh lừa Trần Hán Thăng, tuy nhiên còn đám Thuợng Băng và Cao Đằng Phi tại trụ sở Hỏa Tiễn 101 tương đương với các nhà phân tích thị trường, bọn họ đã có kinh nghiệm phát triển thị trường ở Kiến Nghiệp, nên hiểu rõ khối lượng kinh doanh sẽ thay đổi theo thời gian, chắc hẳn sẽ là một xu hướng tăng.
Một khi số lượng biên lai giảm liên tục hoặc thậm chí bị đình trệ không tiếp tục được, bọn họ sẽ tự mình đi kiểm tra.
Trong những ngày đầu kinh doanh, các hệ thống giám sát theo vòng tròn này vẫn rất có hiệu quả.
Trần Hán Thăng bước tới căn phòng nhỏ của mình trên tầng hai, ngồi trên ghế ngơ người một lúc lâu, sau đó mới kêu to về hướng bên ngoài: “Nhiếp Tiểu Vũ.”
“Bạch bạch bạch.”
Nhiếp Tiểu Vũ nhanh chóng chạy đến: “Tiểu tổ tông ơi ngài có gì cần phân phó à, trong tay của tôi vẫn đang còn rất nhiều việc đấy.”
Trần Hán Thăng cười hỏi: “Chị Tĩnh bây giờ đang ở chỗ nào?”
Nhiếp Tiểu Vũ biết phải làm gì, buột miệng nói: “Vẫn đang ở Hàng Châu đấy, quản lý Khổng đã ở nơi đó được một thời gian rồi, có cần hỏi thăm chút không?”
“Không cần.”
Trần Hán Thăng lắc đầu từ chối: “Tiến độ công việc của chị Tĩnh, chúng ta đừng hỏi đến, "Tiến độ công việc của chị Tĩnh, chúng tôi không muốn hỏi, chị ấy đã có kinh nghiệm thương trường rất thuần thục rồi, chỉ cần chủ động chờ tin tức tốt của chị ấy nữa thôi.”
Nhiếp Tiểu Vũ gật gật đầu, Trần Hán Thăng đã giao hết quyền lực cho Khổng Tĩnh, cho dù Khổng Tĩnh có đi du lịch bằng công quỹ, thì Trần Hán Thăng vẫn sẽ tiếp tục ủng hộ.
Trần Hán Thăng không hoàn toàn tin tưởng vào tất cả các đại lý sinh viên, thậm chí ngay cả Thâm Thông bên kia cũng không hoàn toàn tin tưởng, chỉ có Khổng Tĩnh là khai thác hệ thống một trăm phần trăm không đề phòng.
Nơi này phức tạp, ít nhất là Nhiếp Tiểu Vũ không hiểu rõ.
Khi hai người đang trò chuyện, bên dưới tầng một đột nhiên có người lên tiếng, Nhiếp Tiểu Vũ ngẩng đầu nói: “Vương Tử Bác đến rồi.”
Trần Hán Thăng nghĩ thầm bây giờ cậu ấy đến đây làm gì, nên hất cằm với Nhiếp Tiểu Vũ, ý bảo cô ấy có thể đi, Nhiếp Tiểu Vũ lại bạch bạch bạch đi xuống tầng, lúc cô ấy và Vương Tử Bác đi ngang qua nhau trên cầu thang, còn lớn tiếng chào hỏi.
Trần Hán Thăng mỉm cười, không khỏi nghĩ đến lần đầu tiên gặp Nhiếp Tiểu Vũ, lúc đó là làm nhiệm vụ kiếm tài trợ từ Bộ Đối ngoại của Khoa Nhân văn, hắn làm Phó Bộ Trưởng không coi trọng việc đó, nhưng lại khiến một thư ký nhỏ như Nhiếp Tiểu Vũ lo lắng.
Từ người của Nhiếp Tiểu Vũ, ai cũng có thể cảm nhận được một loại nhiệt huyết làm việc hừng hực, ở cùng loại người này trong một thời gian dài, thì bệnh ung thư lười biếng có thể chữa khỏi được.
Vậy nên, Trần Hán Thăng quyết định tránh xa cô ấy một chút.
…
Sau khi Vương Tử Bác đi lên, nhìn thấy Trần Hán Thăng đang cười ngây ngô, không nhịn được mà hỏi: “Có chuyện gì vui như vậy?”
“Không phải việc của mày, tại sao mày lại tới đây, không biết các chư hầu không có thánh chỉ của trẫm, không được phép vào Bắc Kinh sao, đây là nội nặng chém đầu đấy!”
Trần Hán Thăng hướng bàn tay của mình xuống dưới, làm động tác “giết”.
Vương Tử Bác không nhịn được mà mắng: “Mày xem nhiều phim cung đình quá 180 phút rồi đấy, tao tìm mày vì có việc muốn thương lượng.”
“Mày nói đi.”
Trần Hán Thăng lấy điếu thuốc ra hút, sau đó ném hộp thuốc lên bàn.
Vương Tử Bác do dự, cuối cùng cầm một điếu thuốc lên châm một điếu, khói bốc lên nghi ngút, cậu ấy mới dám nói: “Công việc kinh doanh gần đây rất tốt, ngay cả mày cũng đều lên đài truyền hình Kiến Nghiệp rồi, các trường đại học ở tỉnh Tô Đồng về cơ bản đều đã bị chiếm đóng...”
“Nếu những gì mày muốn nói là lời nói nhảm này, thì mày không cần phải tới đây.”
Trần Hán Thăng trực tiếp cắt ngang.
Vương Tử Bác đột nhiên ỉu xìu, bạn thân của cậu từ nhỏ đã thông minh, tuy nhiên cho dù thế nào cũng không thích học tập, nhưng trí óc lại rất linh hoạt, cho dù cậu có thúc ngựa nhưng vẫn không đuổi kịp, thôi thì cứ nói sự thật luôn đi, khỏi phải lòng vòng làm gì nữa.
“Trước đây, tao và Hoàng Tuệ từng đề cập tới, muốn làm việc tại trụ sở Hỏa Tiễn 101, nhưng lúc ấy mày bận nên tao đã không đồng ý.”
Vương Tử Bác lắp bắp nói, trộm liếc nhìn Trần Hán Thăng.
Trần Hán Thăng không có biểu cảm gì, chỉ nhún vai: “Bây giờ tao cũng rất bận.”
“À...”
Vương Tử Bác đột nhiên không biết phải nói gì, khả năng ngôn ngữ của cậu ấy chỉ ở mức trung bình, hơn nữa yêu cầu này hơi “quá đáng”, nên trong lòng cậu ấy lập tức yếu đi vài phần.
“Không, nếu không được thì thôi.”
Vương Tử Bác cúi đầu, hút điếu thuốc.
Trần Hán Thăng thoải mái để chân lên bàn, thư thái dựa lưng vào ghế mềm, cẩn thận nhìn khuôn mặt u ám của Vương Tử Bác.
Đầu tóc húi cua vô cùng quen thuộc, trong ánh mắt không có chút phàn nàn nào về hắn, chỉ có một tia áy náy và lo lắng, tư thế hút thuốc vẫn xấu như vậy, đã nhiều năm như vậy rồi nhưng hầu như không thay đổi.
“Còn nhớ khi chúng ta còn nhỏ không?”
Trần Hán Thăng đột nhiên lên tiếng, nhưng chủ đề không liên quan gì đến cuộc thương lượng vừa rồi.
“Chuyện gì?”
Vương Tử Bác nghi ngờ ngẩng đầu.
Trần Hán Thăng gạt nhẹ gạt tàn: “Khi còn học mẫu giáo, tao muốn ngồi cùng với một cô bé xinh đẹp nhất, nhưng tao lại xấu hổ không dám lên tiếng, vậy nên tao mới nhờ mày đi nói với giáo viên.”
Vương Tử Bác rất bất mãn: “Nhớ kỹ, bởi vì nhà trẻ đó là do người thân của tao mở, sau này tao đổi chỗ ngồi, mày lại bắt tao nhường mày vị trí đó.”
…
Trần Hán Thăng gật đầu: “Trước đây mày từng mua một quả bóng da nhỏ, mỗi lần lắc nó đều lắc lư, tao nghĩ chắc hẳn bên trong có ruột bóng, muốn cắt mở để lấy ruột bóng ra, mày vừa khóc vừa lấy dao rạch nó ra.”
Vương Tử Bác có chút ngượng ngùng: “Điều kiện gia đình của tao không tốt, tao đã năn nỉ rất lâu mới được mua quả bóng đó, nhưng tính tò mò của mày rất mạnh, tao không thể cưỡng lại mày được.”
…
Trần Hán Thăng nói tiếp: “Cạnh trường tiểu học có một ruộng rau rộng lớn, lá rau được rắc đầy thuốc trừ sâu, từng viên thuốc nhỏ màu trắng.”
Lần này Vương Tử Bác rất tức giận: “Mẹ kiếp, mày tưởng đó là kẹo, nhưng lại không dám ăn, sau đó lừa gạt tao ăn thử trước một viên, đến khi về nhà ông đây nôn mửa suốt một đêm.”
…
Hai người nói rất nhiều về thời thơ ấu của mình, phần lớn là Vương Tử Bác bị bắt nạt, bị Trần Hán Thăng lợi dụng, cuối cùng chính Vương Tử Bác lại quên mất mục đích đến đây.
Nhưng Trần Hán Thăng không quên, hắn đột nhiên chuyển đề tài: “Mày muốn Hoàng Tuệ đến đây làm việc, vậy thì cứ cho đến đi, nếu không nhất định mày trở về sẽ rất khó giải thích."
Vương Tử Bác lập tức im lặng, bầu không khí hài hòa vừa rồi lập tức biến mất.
“Nhưng.”
Trần Hán Thăng lấy điện thoại cầm tay ra đưa cho cậu ấy: “Tao tình cờ gặp được một người phụ nữ có đẳng cấp cao hơn Hoàng Tuệ một chút nhưng có lẽ cô ấy đang nghĩ săm lốp xe dự phòng cho tao, mày nghĩ tao nói chuyện với cô ấy kiểu gì, một lúc nữa tao sẽ đến dạy tiết học thực hành, làm thế nào để đối phó với loại cô gái như này.”