Trần Hán Thăng lấy ghi chép trò chuyện giữa mình và Diệp Ỷ ra, Vương Tử Bác lật từ tin đầu tiên đến luôn tin cuối cùng, phát hiện trước mặt đều là mấy cuộc trò chuyện rất bình thường, cũng không có chỗ nào quá giới hạn.
Chẳng qua là trong đó xen lẫn một cái, Diệp Ỷ đang giải thích nhận thức của mình về quan hệ nam nữ, cô ta cho rằng chỉ khi nào gặp cha mẹ hai bên, mới được chính thức xem là bạn trai bạn gái.
"Nhìn chung vẫn bình thường, chỉ là mấy cuộc trò cuyện giữa bạn bè với nhau, tình cờ ăn hai bữa cơm mà thôi."
Vương Tử Bác lại trả điện thoại lại cho Trần Hán Thăng.
Trần Hán Thăng bảo Vương Tử Bác đóng cửa phòng làm việc lại, không để cho người dưới lầu nghe được, sau đó mới nói: "Nếu như tao nói cho mày biết, Diệp Ỷ có một bạn trai thời đại học, nhưng vẫn còn vương vấn không dứt mà chưa chính thức chia tay, mày sẽ thấy thế nào đây?"
Ngay sau đó, Trần Hán Thăng liền nói ra chuyện từng thấy Diệp Ỷ và Trương Nhĩ Dục ôm ấp nhau lúc lái xe, và cả chuyện Trương Nhĩ Dục vì Diệp Ỷ đang trong kỳ kinh nguyệt mà nấu canh gà cho cô ta, hắn còn chỉ vào cái tin nhắn kia: "Cô ta sở dĩ giải thích nhiều như vậy, chính là vì lo lắng tao sẽ hiểu lầm."
"Vậy thì thế nào, có thể đây thật sự là quan niệm của người ta đối với quan hệ nam nữ quan hệ, mày có thể không đồng tình, nhưng cũng không thể nói cô ấy muốn làm lốp xe dự phòng của mày được."
Vương Tử Bác cố gắng giải thích, cậy ấy cũng không hiểu tại sao phải giải thích giúp cho cái người tên Diệp Ỷ chưa từng gặp mặt này.
Trần Hán Thăng có thể hiểu được, Vương Tử Bác giải thích giúp Diệp Ỷ, ở một cái khác mức độ thì giống như việc giải thích giúp Hoàng Tuệ vậy, như vậy trong lòng cậu ấy sẽ thoải mái hơn một chút, mục đích cuối cùng thực chất là muốn tìm một vỏ bọc cho hành vi của mình mà thôi.
"Tao gửi một tin nhắn thử xem, mày sẽ lập tức hiểu ra."
Trần Hán Thăng ngồi thẳng người, "tạch tạch tạch" gõ ra một hàng chữ.
"Chị Tiểu Diệp, tôi cảm thấy mình có hơi thích chị."
"Ting" một tiếng, tin nhắn này liền được gửi đi.
Vương Tử Bác mở to hai mắt: "Mày bị bệnh thần kinh à, sao lại có thể bày tỏ trực tiếp như vậy chứ, mày cũng đã có Tiểu Ngư Nhi và Thẩm Ấu Sở rồi mà, còn gửi cái tin nhắn như này làm cái gì ... "
Trần Hán Thăng không nói lời nào, yên lặng nghe Vương Tử Bác phun nước bọt, đợi cậu ấy nói xong, Trần Hán Thăng mới nhẹ nhàng dựng thẳng hai ngón tay.
"Thứ nhất, Diệp Ỷ sẽ không tiếp nhận, nhưng cô ta cũng sẽ không từ chối rõ ràng, không tin mày cứ chờ xem; thứ hai, bây giờ mày cảm thấy tao bị bệnh thần kinh, lúc trước lúc mày lấy lòng Hoàng Tuệ, chính là cái kiểu ngu ngốc như này, hiểu không? !"
Vương Tử Bác ngẩn người: "Tao làm gì có thẳng thắn trực tiếp như vậy chứ."
Trần Hán Thăng hừ lạnh một tiếng: "Chỉ có hơn chứ không kém, chẳng qua là chuyện xảy ra trên người mình, cho nên mày mới không phát hiện ra thôi, khi mày nhìn tao từ góc độ thứ ba, mới hiểu được hành vi lúc trước ngu ngốc như thế nào."
Vương Tử Bác nghe xong, yên lặng đắm chìm trong hồi ức trong quá khứ, Trần Hán Thăng nằm nửa người ở trên ghế dựa mềm, ngón tay gõ "cạch cạch" lên mặt bàn, vừa có cảm giác tiết tấu vừa rất thảnh thơi.
Căn bản không giống biểu hiện của người vừa mới thổ lộ nên có.
Vương Tử Bác căng thẳng hơn so với Trần Hán Thăng một điểm, cũng gấp gáp hơn một chút, bởi vì có một số việc trong quá khứ Vương Tử Bác không muốn nhớ tới, tình nguyện không muốn nó xảy ra, loại tâm lý đà điểu này khiến cậu ấy càng thêm nhập vai nhiều hơn so với Trần Hán Thăng.
"Sao cô ta vẫn chưa trả lời?"
Vương Tử Bác cau mày hỏi.
Trần Hán Thăng nhìn đồng hồ đeo tay một chút: "Mới qua 3 phút thôi mà, cô ta vừa là phóng viên vừa là biên tập viên, nhất định là đang có việc bận, nhưng nhìn thấy nhất định sẽ trả lời, hơn nữa sẽ không lề mề đâu."
Vương Tử Bác rất nghi hoặc: "Tại sao mày lại chắc chắn như vậy chứ?"
Trần Hán Thăng nhếch miệng cười một tiếng: "Bởi vì ông đây không phải tên học sinh nghèo kiết xác như mày, năm đó nếu như mày có thể trâu bò giống như tao đây, tốc độ Hoàng Tuệ đáp lại cũng nhanh như thế này."
"Con mẹ nó, đồ chó mày có thể đừng lôi tao vào được không!"
Vương Tử Bác bực bội mắng.
Trần Hán Thăng cũng không tức giận, nhàn nhã lôi thuốc lá ra hút, còn hỏi Vương Tử Bác có muốn hút không.
Vương Tử Bác không nhịn được vung vung tay.
"Ting ~ "
Đại khái khoảng năm phút đồng hồ sau, tin nhắn cuối cùng cũng đến.
Vương Tử Bác bất chợt ngẩng đầu lên.
Trần Hán Thăng cầm lên tuỳ tiện nhìn một cái, rồi đưa cho Vương Tử Bác.
"Giám đốc Trần hôm nay không vội sao, còn tưởng rằng cậu leo lên được Đài truyền hình Kiến Nghiệp rồi, cũng quên tôi luôn rồi đấy. Còn cái vấn đề vừa nãy kia của cậu, tôi cảm thấy hiện giờ vẫn chưa thể đồng ý được, bởi vì giữa chúng ta cũng chưa phải quá quen thân, cho nên có thể cho tôi một khoảng thời gian để suy nghĩ lại một chút không?"
Vương Tử Bác xem xong, trong lòng khẽ thở phào một cái: "Tao cảm thấy đây là rất bình thường mà, người ta đây là uyển chuyển từ chối đấy."
"Uyển chuyển từ chối?"
Trần Hán Thăng cười một tiếng, cầm điện thoại di động lên gửi lại một tin: "Hoá ra chị Tiểu Diệp khó theo đuổi như vậy sao, vậy thì thôi."
Vương Tử Bác cười nhạo một tiếng: "Mày gửi tin nhắn như vậy, người ta nhất định sẽ không trả lời đâu."
"Đúng!"
Trần Hán Thăng gật đầu một cái tán thành: "Nếu như không muốn làm cô gái lốp xe dự phòng của tao, cô ta sẽ chỉ cảm thấy tức giận nhưng không phản ứng lại, nhưng tao đánh cược với mày, Diệp Ỷ nhìn thấy cái tin nhắn này, quá 2 phút mà chưa trả lời, tao sẽ ăn cái điện thoại di động này... "
"Ting ~ "
Chỉ hơn 40 giây sau, Trần Hán Thăng còn chưa nói xong hết câu, tin nhắn đã đến rồi.
Vương Tử Bác kinh ngạc há hốc mồm.
Trần Hán Thăng cười mở tin nhắn ra.
"Thực ra cậu cũng rất tốt, trưởng thành và hài hước còn biết vươn lên, không biết đã ra khỏi cổng trường hay chưa, tôi cảm thấy mình khá thích những nam sinh có suy nghĩ trưởng thành, chỉ là hiện tại vẫn chưa chuẩn bị kỹ càng để nói chuyện yêu đương, cậu có thể cho tôi thêm chút thời gian suy nghĩ không?"
Đây là tin nhắn trả lời thứ hai của Diệp Ỷ, đại khái là bởi vì trả lời quá nhanh, nên cô ta còn đánh nhầm vài chữ.
"Mày đọc lại một lần nữa xem, có phải có mùi gì không?"
Trần Hán Thăng hỏi.
"Mùi gì?"
Vương Tử Bác ngẩng đầu lên hỏi.
"Mùi nữ cặn bã đó, Diệp Ỷ thực sự không giống Hoàng Tuệ cho lắm, cô ta xem như là cặn bã bị động, Hoàng Tuệ là cặn bã chủ động, có điều ở mấy cách thức trên đều có chút giống nhau, đây chính là nhả ra một cái mùi gọi là 'có khả năng' đấy."
Trần Hán Thăng giải thích: "Cái tin nhắn này của Diệp Ỷ chính là muốn nhắc nhở tao, cô ta có thích những nam sinh như tao, chỉ là hiện tại vẫn chưa thể đồng ý mà thôi."
"Lúc trước."
Trần Hán Thăng tiếp tục nói: "Lúc mày thổ lộ với Hoàng Tuệ, cô ta có phải cũng nhả ta một tín hiệu giống như 'có khả năng' không?"
Vương Tử Bác yên lặng rất lâu, cuối cùng mới gian nan nói: "Cũng không kém bao nhiêu đâu. "
Trần Hán Thăng gật đầu một cái: "Đây chính là, mày đã từng bước từng bước đắm chìm vào cái tín hiệu mơ hồ này đấy, có điều sau này mày có tiền, Hoàng Tuệ đúng lúc bị Triệu Chính bỏ rơi, cho nên bây giờ cô ta mới bám vào mày."
Sau lưng Vương Tử Bác bất tri bất giác toát ra đầy mồ hôi, Trần Hán Thăng cũng không biết gì về mấy chi tiết nhỏ trong chuyện này, nhưng hắn lại nắm rõ trong lòng bàn tay toàn bộ quá trình phát triển.
"Bây giờ tao không trả lời lại tin nhắn của Diệp Ỷ nữa, mày có tin lát nữa cô ta sẽ chủ động gửi tin nhắn tới đây, bởi vì tao không hề có một chút dấu hiệu sẽ thổ lộ nào, cho nên chờ cô ta trả lời lại, đại khái sẽ gửi đến một ít nội dung lão luyện hơn đấy."
Trần Hán Thăng chỉ vào điện thoại di động nói.
Vương Tử Bác đã không muốn quan tâm, ba chữ "có khả năng" cứ như búa tạ vậy, hung hăng đập vào tâm hồn của cậu ấy.
"Gọi Hoàng Tuệ ngày mai đến đây báo danh đi."
Trần Hán Thăng nhẹ nhàng nói.
Vương Tử Bác rất nghi ngờ, Trần Hán Thăng chắc không có cảm tình gì với Hoàng Tuệ rồi chứ.
"Cái người Hoàng Tuệ này ấy, nếu bỏ qua nhân phẩm thì năng lực cũng không tệ lắm, đặt ở trụ sở chính bên này cô ta cũng không gây ra được mấy chuyện gì, quan trọng nhất chính là ... "
Trần Hán Thăng dừng lại một chút, ánh mắt lấp lánh nói rằng: "Chúng mày chắc chắn không thể thành được, ở trong đoạn thời gian có hạn này, mày xem xem có thể nghĩ một cách, dẫn cô ta đi khách sạn hay không."
...