Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 401 - Chương 401: Giảng Dạy Thực Tế Về Cách Đối Phó Với Nữ Cặn Bã (3)

Chương 401: Giảng dạy thực tế về cách đối phó với nữ cặn bã (3) Chương 401: Giảng dạy thực tế về cách đối phó với nữ cặn bã (3)

Vương Tử Bác bây giờ cũng không giống hồi cấp 3 nữa, cho rằng "đi khách sạn" chỉ là để nghỉ ngơi, nhưng khi nghe thấy Trần Hán Thăng trực tiếp nói ra, hắn vẫn thấy rất không quen: "Tao không muốn như vậy, luôn cảm thấy nếu thực sự xảy ra chuyện gì, nhất định phải chịu trách nhiệm cả đời với người ta ... "

"Mày hãy tỉnh lại đi."

Trần Hán Thăng trực tiếp ngắt lời: "Mày muốn chịu trách nhiệm, Hoàng Tuệ còn chưa chắc muốn muốn mày chịu trách nhiệm đâu, mày thật sự coi mình là nguồn cội của vấn đề sao, mày quay về nói với cô ta một chút, cô ta mới đầu chắc chắn sẽ tìm rất nhiều lý do để từ chối, cái gì mà thân thể không phù hợp, đi làm quá mệt mỏi, còn muốn đợi thêm chút nữa đấy."

"Nhưng mà, có thể thành thì cứ thành, không thể thành ít nhất cũng phải rèn luyện được tính can đảm chứ, tao không tin mày chưa từng nghĩ đến."

Trần Hán Thăng cười đùa hí hửng nói.

Vương Tử Bác đột nhiên nghĩ đến, cậu ấy vẫn còn nhớ rõ những gì bộ phim <Lượng kiếm> gợi cho mình.

"Tiểu Trần, mày đã từng nghĩ tới rồi sao?"

Vương Tử Bác ấp a ấp úng hỏi, đều là bạn bè thân thiết, chuyện như vậy cũng không cần trốn tránh.

"Đương nhiên là đã từng nghĩ tới rồi, nhưng tình huống của tao mày cũng biết rồi đấy, nhất định phải bày sẵn toàn bộ đường lui, mới có thể hành động bước tiếp theo được."

Trần Hán Thăng buồn bực nói.

Vương Tử Bác thở dài một hơi, tuy rằng nữ cặn bã bị nam cặn bã gài bẫy, nhưng thực ra nam cặn bã cũng có phiền não của bản thân.

"Sau khi chị Tiểu Tuệ tới đây, cô ta sẽ là cấp dưới của ai?"

Trước khi rời đi, Vương Tử Bác lại hỏi một câu.

Trần Hán Thăng hiểu rõ ý tứ của Vương Tử Bác, hiện tại trụ sở chính của Hoả Tiễn 101 ở đây, người có "chức vị" lớn nhất chính là Nhiếp Tiểu Vũ.

Nhiếp Tiểu Vũ ngoại trừ việc phục vụ cho Trần Hán Thăng và Khổng Tĩnh, bất cứ chuyện gì khác cũng đều có thể cưỡng ép đôi lời, quyền lực này là Trần Hán Thăng ban cho.

"Hoàng Tuệ đi theo sư tỷ Thu đi."

Trần Hán Thăng giải thích: "Tính tình Nhiếp Tiểu Vũ nóng nảy, cô ấy ngay cả tao cũng dám mắng, Hoàng Tuệ ở trong mắt cô ấy chính là một cái đĩa thức ăn, cuối cùng đừng để cho mày có hiềm khích với Tiểu Vũ, mất nhiều hơn được."

Vương Tử Bác gật đầu một cái, Trần Hán Thăng đã nghĩ xa hơn.

Lỡ như Hoàng Tuệ bị Nhiếp Tiểu Vũ trách cứ, cô ta xoay người muốn cáo trạng với Vương Tử Bác, mặc dù Vương Tử Bác chưa chắc sẽ ra mặt giúp đỡ, nhưng trong lòng có thể sẽ cảm thấy Nhiếp Tiểu Vũ không nể mặt mình.

Trần Hán Thăng là hạ thấp xác suất xảy ra chuyện như vậy.

...

Buổi chiều Trần Hán Thăng ở trong phòng làm việc làm người qua đường, buổi tối về trường học ăn cơm với Thẩm Ấu Sở ở canteen.

Bây giờ đã là tháng năm rồi, khoai nướng bán đầy ngoài đường, mùa nói chuyện thở ra khói trắng đã qua rồi, thay vào đó chính là mùa hè của các nữ sinh mặc váy ngắn, tung bay trong gió, tiếng ve kêu dồn dập.

Tâm tình Thẩm Ấu Sở hôm nay rất tốt, bởi vì Trần Hán Thăng lại ở bên cạnh ăn cơm với mình.

Cô ăn từng miếng từng miếng cháo, lặng lẽ ngẩng đầu nhìn Trần Hán Thăng đang ngồi đối diện một chút, cho dù bị hắn ghét bỏ nói: "Nhanh lên một chút đi, 6h50 ăn đến tận 7h15, thực sự phục tốc độ ăn cơm này của cậu đấy."

Bên trong cặp mắt đào của Thẩm Ấu Sở cũng cất giấu chút thoả mãn nho nhỏ.

Cơm nước xong rời khỏi canteen, sắc trời đã tối lại, trăng lưỡi liềm trong trẻo mà dịu dàng, tỏa ra một ánh sáng ôn nhu mềm, trong không khí mang theo một cơn gió nhẹ ôn hoà, tiếng ve và tiếng ếch nhái ở ẩn cả một mùa đông lại lần nữa thay nhau vang lên.

Trên đường đi của Đại học Tài Chính khắp nơi đều là học sinh đang tản bộ, có người yêu, có bạn cùng phòng, cầm một ly trà sữa “Ngộ Kiến” trong tay, cười cười nói nói dưới ánh đèn đường sáng ngời.

"Đi tản bộ một chút đi."

Trần Hán Thăng phách lối huýt sáo một cái, lững thững đi dọc theo con đường đá cuội nhỏ, Thẩm Ấu Sở ngoan ngoãn đi theo bên cạnh, thỉnh thoảng có người quen chào hỏi với Trần Hán Thăng.

Con đường đá cuội nhỏ kéo dài đến tận hồ nhân tạo, hồ nước phản chiếu một toà phòng học gần đó, cành lá hoa sen đã lộ đầu ra, chờ đến tháng 6 sẽ nở hoa.

Hai người vốn chỉ đang nói chuyện phiếm, có điều lúc đi tới đây, Trần Hán Thăng đột nhiên cười một tiếng, mũi chân chỉ vào một khối sườn dốc nói: "Còn nhớ rõ chỗ này không?"

Khuôn mặt nhỏ của Thẩm Ấu Sở lập tức đỏ lên, cô đương nhiên là nhớ.

Lúc năm nhất lần đầu tiên xem phim của hai người, sau khi xem xong cũng đi tản bộ giống như vậy, cái tên lưu manh Trần Hán Thăng này không nhịn được đã hôn Thẩm Ấu Sở một cái, Thẩm Ấu Sở lúc đó vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, lập tức đẩy hắn ngã vào bên trong hồ nhân tạo.

Có điều Thẩm Ấu Sở nằm mơ cũng không ngờ tới, sau đó cái tên vô lại cà lơ phất phơ này không chỉ ra mắt bà nội, hai người thậm chí còn từng ngủ chung trên một cái giường, chỉ là còn kẹp một Tiểu A Ninh ở giữa.

Trần Hán Thăng nhìn Thẩm Ấu Sở, tuy rằng cô chỉ mặc một chiếc áo sơ mi dài tay và quần dài, dáng vẻ vẫn luôn là kiểu không biết cách ăn mặc, nhưng cô vẫn rất xinh đẹp, da thịt mịn màng như ngọc dưới ánh sáng nhạt, trong đôi mắt trong suốt phảng phất như đang cất giấu nhật nguyệt trời quang mưa bay, mái tóc dài xoăn nhẹ tự nhiên, được buộc lên, nhẹ nhàng thả trên vai.

"Ôm một chút."

Trần Hán Thăng giang hai tay ra.

Thẩm Ấu Sở ngượng ngùng lắc đầu một cái, bởi vì hai bên con đường nhỏ này có quá nhiều cặp đôi.

Bọn họ hoặc là ôm nhau dưới ngọn cây, hoặc là ngồi trên tảng đá của hồ nhân tạo, thậm chí trên con đường đá cuội nhỏ phía trước cũng có bóng hai, ba đôi rúc vào nhau.

"Vợ chồng già rồi còn xấu hổ cái gì."

Trần Hán Thăng kéo tay áo Thẩm Ấu Sở một cái, cô lập tức lảo đảo nhào vào trong lồng ngực Trần Hán Thăng, ban đầu còn muốn giãy dụa một chút, nhưng mà sức lực của Trần Hán Thăng rất lớn, Thẩm Ấu Sở cũng nhắm mắt lại, chôn sâu đầu trên bả vai Trần Hán Thăng.

Hai người đang yên tĩnh cảm nhận nhịp tim của nhau như vậy, chỉ nghe "Ting" một tiếng, điện thoại của Trần Hán Thăng có tin nhắn gửi đến.

Ban đầu hắn không muốn phản ứng, có điều đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, lấy điện thoại di động từ trong túi quần ra, một tay ôm phía sau lưng Thẩm Ấu Sở, một tay mở tin nhắn ra.

Quả nhiên vẫn là tin nhắn của Diệp Ỷ, cô ta quả nhiên không hài lòng lắm với ‘phát huy’ buổi chiều, lại trả lời một đoạn tin nhắn tới.

Diệp Ỷ: Tuy rằng không biết tại sao cậu lại gửi một tin nhắn như vậy, nhưng tôi cũng rất muốn tâm sự với cậu. Thực ra, tôi mong chờ một tình yêu giống như những gì được viết trong <Gửi cây sồi>, nếu như em yêu anh, tuyệt đối sẽ không như dây hoa lăng tiêu bấu víu, bám vào cành cao của anh để thể hiện bản thân mình, chỉ là muốn làm một cây gạo mọc bên anh, làm cây gạo tương xứng bên anh, bình thản như nước, thích như mật ngọt.

"Trần Hán Thăng là một sinh viên đại học, hắn chắc chắn sẽ biết ý nghĩa của bài thơ <Gửi cây sồi>!"

Tin nhắn này là bạn thân giật giây Diệp Ỷ gửi đi.

Sau buổi tối về, Diệp Ỷ nói cho bạn thân biết chuyện hôm nay Trần Hán Thăng đột nhiên thổ lộ, bạn thân cực kỳ kích động, nhưng sau khi xem xong tin nhắn của Diệp Ỷ, lại không nhịn được vỗ đầu một cái: "Sao cậu có thể nói giữa hai người vẫn chưa quá quen thân chứ, đây rõ ràng là uyển chuyển từ chối mà."

Diệp Ỷ buồn bực vò đầu bứt tóc: "Cho nên tớ mới gửi tin nhắn thứ hai, ám chỉ tới rất có hảo cảm với các nam sinh trưởng thành, nhưng cậu ấy vẫn mãi không trả lời."

Bạn thân vẫn lắc đầu một cái: "Như vậy thì lại không đủ rụt rè, cậu không phải muốn tìm bạn trai, mà là làm quen nhiều nam sinh ưu tú hơn."

"Không phải cậu nói Trần Hán Thăng có chút văn nghệ sao, cho hắn xem một chút thơ ca hiện đại, vừa mơ hồ vừa rõ ràng biểu đạt cảm giác này."

Vì vậy, <Gửi cây sồi> của Thư Đình cứ như vậy mà bị áp dụng vào tin nhắn này.

Bạn thân rất đắc ý: "Trần Hán Thăng còn trẻ lại nhiều tiền, còn là dựng nghiệp bằng hai tay trắng, đối tượng hắn vừa ý nhất chắc chắn là người có thể đồng cam cộng khổ với mình, không thích loại con gái chỉ biết tiêu tiền kia, đoạn tin nhắn này chính là cho thấy ý nghĩ kiên cường độc lập của cậu, chờ xem hắn gửi lại một tin nhắn đi."

Không bao lâu sau, tin nhắn của Trần Hán Thăng liền gửi đến.

Trần Hán Thăng: Tình yêu mà tôi mong chờ, chính là ở trên con đường đá cuội của trường học, tôi ôm chị, chị cúi đầu thẹn thùng. Gió nhẹ lướt nhẹ qua mặt, sợi tóc của chị lướt nhẹ trên gò má của tôi, ánh sao lấp lánh, cũng không bằng đôi mắt của chị.

"Xong rồi xong rồi xong rồi."

Bạn thân xem xong hô to một tiếng: "Trần Hán Thăng thật sự yêu cậu rồi, Diệp Ỷ, cậu xem tin nhắn của hắn đi, rất giống như đang thực sự làm chuyện như thế này, quá mẹ nó có cảm giác hình ảnh rồi."

"Nếu như không phải có cảm tình với cậu, hắn tuyệt đối không viết ra được như vậy."

Bạn thân lôi kéo tay Diệp Ỷ: "Chúc mừng cậu nha, từ đây Trần Hán Thăng chính là con mồi của cậu rồi, nhưng cậu phải chú ý, bắt đầu từ bây giờ phải hơi hơi lạnh nhạt một chút, dù sao các cậu cũng chỉ là quan hệ bạn bè, sau này có thể sẽ còn có nam sinh xuất sắc hơn cả Trần Hán Thăng đấy."

...

Trần Hán Thăng vẫn đang "tạch tạch tạch" gửi tin nhắn, Thẩm Ấu Sở cảm giác được động tĩnh sau lưng, ngẩng đầu lên ngây thơ nói: "Như vậy có phải không tiện không."

"Không đâu."

Trần Hán Thăng lại ấn Thẩm Ấu Sở vào trong ngực, không cho cô nhìn thấy nội dung tin nhắn: "Tớ đang chia sẻ chuyện ngọt ngào của hai chúng ta với những người khác đấy."

Khu Tô A chắc cũng có nam sinh xuất sắc hơn so với Trần Hán Thăng, nhưng làm việc thì so với hắn kém hơn nhiều.

Xin lỗi, một người có thể đánh lại cũng không có.

...

Bình Luận (0)
Comment