Bên cạnh hồ nhân tạo của Đại học Tài chính, Trần Hán Thăng 1Vs2 Diệp Ỷ và bạn thân cô ta mà không bị rơi vào thế hạ phong, tiện thể còn dỗ dành Thẩm Ấu Sở rất vui vẻ.
Nếu như đây là đang chơi game, Trần Hán Thăng sẽ giống như một người gánh cả đội, đồng đội cầm Đại Long là có thể trực tiếp nâng cao điểm số.
Buổi tối trở lại ký túc xá, bạn cùng phòng của hắn đang trò chuyện, ngay cả Đới Chấn Hữu đang "không nghe thấy chuyện ngoài cửa sổ" cũng gia nhập vòng thảo luận, bởi vì cái Học viện Quốc giáo “tiếng xấu đồn xa” kia sắp khai giảng rồi.
Sau khi học viện Kinh tế Tài chính Kiến Nghiệp chính thức đổi tên thành "Đại học Kinh tế Tài chính Kiến Nghiệp", tất cả các "khoa" bên dưới đã đổi thành "học viện", ví dụ như Khoa Xã hội Nhân văn đã đổi thành Học viện Xã hội Nhân văn, Khoa Kế toán đổi thành Học viện Kế toán.
Ngay cả lúc học sinh chém gió, mọi người đều sẽ tận lực nói thành "Trần Hán Thăng của Học viện Xã hội Nhân văn", đây là một loại kiêu ngạo ẩn giữa những hàng chữ.
"Lão tứ, cái đám trẻ trâu của Học viện Quốc giáo kia,tới đây lúc nào vậy, thật không ưa nổi cái dáng vẻ quỳ liếm người có tiền của Sử Chính Đông."
Dương Thế Siêu nói chuyện bằng một giọng nặng âm vùng Liêu Bắc, loại khẩu âm này vô cùng có sức cuốn hút, Trần Hán Thăng đều thường xuyên bị thu hút, thỉnh thoảng thốt ra hai câu bằng giọng vùng Liêu Bắc.
"Thời gian cụ thể tao cũng không biết."
Trần Hán Thăng lắc đầu một cái, một người mà khi Học viện còn chưa vào học, đã chọc cho học sinh toàn trường phỉ nhổ và căm thù, trong đó công lao của Sử Chính Đông là không nhỏ.
"Tên chó săn chết tiệt đó không phải quỳ liếm người có tiền, hắn chỉ quỳ liếm lãnh đạo mà thôi."
Kim Dương Minh ngẩng đầu lên từ trong game: "Bởi vì nếu nói người có tiền, Trần ca hiện tại cũng coi như là, khụ khụ, tôi vẫn luôn là ... "
Câu cuối cùng "Tôi vẫn luôn là" của Tiểu Kim, cậu ấy cố ý lẩm bẩm trong cổ họng, mơ hồ không rõ nhưng lại muốn biểu đạt ra gì đó.
Có điều ký túc xá phòng 602 đều đã quen rồi, Kim Dương Minh vì muốn làm màu, đã nhiều lần quanh quẩn ở ranh giới giữa "chửi bậy và oán hận" rồi.
Lúc tan học giữa trưa ngày thứ hai, Trần Hán Thăng nhận được thông báo của đoàn ủy Vu Dược Bình, ngày kia chính là ngày học sinh của Học viện Quốc giáo chính thức báo danh, chỉ có khoảng 100 người của Học viện Quốc giáo, tổ chức một nghi thức chào đón đơn giản ở Trung tâm Hoạt động của sinh viên đại học, Trần Hán Thăng và các cán bộ của hội học sinh cán bộ phải đến hiện trường.
Trần Hán Thăng đoán đây là ý tứ của Lục Cung Siêu, hắn cũng không có từ chối.
Vào buổi tối, Khương Vũ Hiên lại hẹn Trần Hán Thăng đi họp, tuyên bố trong điện thoại có chuyện quan trọng muốn thương lượng.
Trần Hán Thăng rất ít đến đúng giờ trong các hoạt động của hội học sinh, lúc hắn khoan thai đến muộn, trong phòng họp đã ngồi đầy các bộ trưởng và phó bộ trưởng của từng bộ phận.
"Hán Thăng đến rồi, vậy chúng ta bắt đầu thôi."
Khương Vũ Hiên ho khan một tiếng: "Hội nghị lần này chủ yếu có hai chủ đề, một là từ sau khi chủ tịch Trần Thiêm Dụ ra nước ngoài, rất nhiều bộ trưởng đến học kỳ sau cũng phải lui đi, bây giờ chúng ta phải xác định rõ ứng cử viên sẽ tiếp nhận vị trí bộ trưởng một chút, sau đó lại giao cho các thầy cô trong đoàn ủy xét duyệt; thứ hai là phân chia phạm vi quản lý và chức trách của mọi người một chút; thứ ba chính là một vài vấn đề liên quan tới Học viện Quốc giáo."
Đầu tiên là lựa chọn người sẽ tiếp nhận vị trí bộ trưởng, hứng thú của Trần Hán Thăng cũng không phải rất lớn, hầu như đều cúi đầu chơi trò rắn săn mồi trên điện thoại, có điều ứng cử viên cho vị trí trạm trưởng đài phát thanh và bộ trưởng bộ đối ngoại, quan điểm rõ ràng của Trần Hán Thăng là sẽ ủng hộ Thương Nghiên Nghiên và Nhiếp Tiểu Vũ.
Nhiếp Tiểu Vũ là không thể nghi ngờ, cô ấy vốn chính là sinh viên đại học cùng gây dựng sự nghiệp với Trần Hán Thăng ở Đại học Tài chính, có thành tích thực tế, không ai có thể cạnh tranh vị trí này của Nhiếp Tiểu Vũ.
Nhưng mà Thương Nghiên Nghiên thì còn có mấy phần không xác định, địa vị của trạm trưởng đài phát thanh rất đặc biệt, phúc lợi của trường học cũng rất nhiều.
Thương Nghiên Nghiên cười như một đóa hoa, ban đầu cô còn cho rằng hiện tại Trần Hán Thăng trâu bò như vậy, sẽ khinh thường việc xen vào những chuyện nhỏ nhặt này, không ngờ một tiếng "ba" kia cũng không phải gọi không.
Trần Hán Thăng đột nhiên mở miệng, làm rối loạn kế hoạch của rất nhiều người, bao gồm cả Khương Vũ Hiên trong đó.
Có điều Khương Vũ Hiên trầm tư một chút, cũng yên lặng giơ tay ủng hộ.
Từ sau khi Trần Hán Thăng tiến vào phòng học đều không nói tiếng nào, những chức vụ bộ trưởng khác hắn không thèm nhìn lấy một cái, Khương Vũ Hiên xếp vào rất nhiều người quen, nếu như không nhượng bộ vị trí đài phát thanh này, sẽ rất có thể không họp tiếp được.
Cho nên, một lòng duy trì ổn định Khương Vũ Hiên quyết định ủng hộ ý kiến của Trần Hán Thăng.
Có hai vị chính phó chủ tịch hội học sinh ủng hộ, việc Thương Nghiên Nghiên tiếp nhận trạm trưởng đài phát thanh dường như đã là điều chắc chắn.
Cốc Hoán Hoán thở dài một hơi.
Lý lịch của Thương Nghiên Nghiên thực chất không đủ, có điều có Trần Hán Thăng ủng hộ, những người khác đều không cạnh tranh được với cô.
Trần Hán Thăng cũng rất biết điều, ngoại trừ đài phát thanh và bộ đối ngoại, những chức vụ khác đều không nói một lời, giơ tay tán thành theo số đông.
Trong lòng mọi người lúc này mới thoải mái một chút, tuy bối cảnh của Trần Hán Thăng rất mạnh mẽ, nhưng lại không tham lam, cũng rất biết cách làm người.
Học sinh trâu bò như thế, quyết định cả hai bộ không có gì quá đáng.
Sự phân chia phạm vi chức trách thứ hai, thực ra chính là chuyện của Trần Hán Thăng và Khương Vũ Hiên, giống như việc mỗi người đều quản một chuyện, Trần Hán Thăng nghĩ thầm đây đại khái chính là “chủ nghĩa bè phái” trong truyền thuyết của hội học sinh.
Có điều hắn bây giờ là người vừa được lợi ích, cũng sẽ không lên tiếng phản đối.
Ngoại trừ đài phát thanh, bộ đối ngoại, Trần Hán Thăng muốn yêu cầu thêm một bộ sinh hoạt.
Bộ sinh hoạt chính là bộ quản lý việc chấm công, kiểm tra ký túc xá, đồ ăn và các việc vặt vãnh trong trường học, quyền lợi rất lớn, có thể Trần Hán Thăng chỉ điểm danh ba bộ này, còn những cái khác thì một mực mặc kệ, Khương Vũ Hiên cũng gật đầu đồng ý một cái.
Mạnh Tử Lượng mới tiếp nhận vị trí phó bộ trưởng thở dài một hơi, tính tình của Trần Hán Thăng bướng bỉnh nóng không phải là một chuyện bí mật gì, có điều nghe nói hắn lại rất hào phóng, nói chung vừa có lợi vừa có hại.
Đây giống như là hội nghị thượng uỷ trong giới chính trị vậy, Khương Vũ Hiên là người đứng đầu duy trì sự ổn định, còn Trần Hán Thăng là người ưu việt đứng thứ hai, có điều hắn rất biết điều, cũng không có ý đồ gì vô căn cứ.
Hơn nữa, thái độ của Trần Hán Thăng đối với các vấn đề mấu chốt đều rất quan trọng.
Ví dụ như vấn đề thứ ba liên quan đên Học viện Quốc giáo, Khương Vũ Hiên ho khan một tiếng: "Thầy Sử Chính Đông dự định sẽ thành lập một hội học sinh của Học viện Quốc giáo, nhưng hội học sinh này không bị đoàn ủy kiểm soát, hoạt động của hội học sinh trường học cũng không thể sai khiến Học viện Quốc giáo."
Cán bộ học sinh phía dưới "ồ" lên một tiếng bắt đầu nghị luận, mọi người chắc chắn là không đồng ý.
Sau khi chia xong miếng bánh ngọt này, tâm tư của từng người đều đã quyết định xong rồi, bây giờ đối mặt với kẻ thù không đội trời chung Học viện Quốc giáo, hội học sinh trường học lại ôm lấy nhau.
"Hán Thăng cậu thấy thế nào?"
Khương Vũ Hiên nghiêng đầu hỏi.
Trần Hán Thăng khinh thường cười một tiếng: "Hội học sinh là hội học sinh của toàn bộ Đại học Tài chính, trừ khi Học viện Quốc giáo thừa nhận bản thân không thuộc biên chế của Đại học Tài chính, nếu không bọn họ có tư cách gì mà độc lập ra ngoài."
Nếu như nói chuyển ký túc xá là chấp hành quyết định của lãnh đạo trường, hội học sinh chắc chắn là ý nghĩ của bản thân Sử Chính Đông, hắn đại khái là thật sự vì các dự định Học viện Quốc giáo.
Có điều, đúng lúc cũng chứng minh đánh giá của Vu Dược Bình, cái người Sử Chính Đông này kinh nghiệm làm việc với học sinh không đủ, trước tiên không nói chuyện đây là tự mình cô lập mình, học sinh của Học viện Quốc giáo cũng chưa chắc sẽ đồng ý hoàn toàn.
...
Trung tuần tháng năm, Học viện Quốc giáo cuối cùng cũng chính thức báo danh, đây đại khái là ngày nhiều ô tô trong Đại học Tài chính nhất, đỗ lại lít nha lít nhít trên lối đi bộ của Đại học Tài chính, có mấy người còn đặc biệt khoe khoang, rõ ràng cha mẹ đã lái xe tới đây, bọn họ còn phải đi xe motor tới.
Những sinh viên đại học ở trường phơi người dưới ánh nắng chói chang, vừa đi tới canteen ăn cơm dưới nắng, vừa tò mò nhìn ô tô ven đường, lúc đi qua Trung tâm Hoạt động của sinh viên đại học, chen chúc vào một đám người đang rộn rộn ràng ràng báo danh.
Tân sinh viên của Học viện Quốc giáo báo danh xong thì trực tiếp đi tới cầu thang phòng học của Trung tâm Hoạt động sinh viên đại học , Sử Chính Đông đứng ở cửa tươi cười hoan nghênh, có vài vị huynh có thể nói là thân phận không thấp, còn chủ động đi tới trước mặt chào hỏi Lục Cung Siêu.
Lúc này, có một học sinh hoang mang hoảng loạn chạy tới, nhìn thấy Sử Chính Đông liền đưa mặt ra, lớn tiếng nói: "Thưa thầy, em con mẹ nó bị đánh!"
Sử Chính Đông đang nhiệt tình trò chuyện với các vị phụ huynh, nhìn thấy dấu tay rõ ràng này, cau mày hỏi: "Là ai ra tay, cậu không nói mình là học sinh của Học viện Quốc giáo sao?"
"Nói rồi ạ."
Tên học sinh này xoa mặt: "Em cũng đã nói cha em là ông chủ của Nội thất Bành Thành, hắn vẫn đánh em."
"Muốn lật trời à, người đánh em đang ở bên trong à?"
Sắc mặt Sử Chính Đông đã trầm xuống, rất nhiều phụ huynh cũng nhìn thấy tình cảnh này.
"Vâng... "
Học sinh mới bị đánh suy nghĩ một chút: "Em nói em là cha em - Trương Minh Khôn, hắn sửng sốt một chút, rồi tự xưng là gọi Vịnh Xuân - Trần Hán Thăng."
"Con mẹ nó, Vịnh Xuân là công ty nào vậy?"