Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 405 - Chương 405: Sự Lễ Phép Của Tân Sinh Viên Viện Quốc Giáo

Chương 405: Sự lễ phép của tân sinh viên viện quốc giáo Chương 405: Sự lễ phép của tân sinh viên viện quốc giáo

Trường học là nơi người tuổi trẻ chiếm đa số, điều đáng lo nhất chính là bị kích động dẫn tới hiệu ứng đám đông, nếu thật sự có chuyện gì xảy ra, ít nhất thì bờ vai nhỏ bé của Sử Chính Đông sẽ chậm trễ không dậy nổi.

"Trần Hán Thăng không phải người ngu, hắn biết rõ hậu quả của việc làm như vậy!"

Sử Chính Đông nghĩ thầm trong lòng.

Nói thật, thực ra thì Trần Hán Thăng phát hiện ra bốn đội ngũ này, trong lúc nhất thời cũng có chút bối rối.

"Tao không lay chuyển bất kì ai, hơn nữa loại chuyện nhỏ như này, đâu cần phải bày ra cục diện lớn như vậy."

Trong lòng Trần Hán Thăng buồn bực, quay đầu nhìn về phía sau.

Dương Thế Siêu qua khoát khoát tay: "Không phải tao gọi."

Quách Thiếu Cường lắc đầu một cái: "Tao không quen biết nhiều người như vậy đâu."

"Không sai, là tao gọi!"

Kim Dương Minh bình tĩnh đi tới: "Trong phòng 602 ngoại trừ Trần ca ra, người có thể có loại suy nghĩ kín đáo này, cũng chỉ có tao."

"Mày gọi?"

Trần Hán Thăng cau mày.

"Dĩ nhiên, thấy Trần ca muốn tới Trung tâm Hoạt động Sinh viên Đại học bên kia nhận tội, trong lòng tao đã biết không ổn."

Kim Dương Minh đắc ý vuốt tóc ở thái dương: "Vì vậy một bên tao liên lạc với các nam sinh trong lớp, một bên liên lạc với A Nam và Nhiếp Tiểu Vũ, nhìn vào bốn thế lực này, có nam sinh từ lớp Quản lý Công năm hai, có cán sự của hội học sinh, có sinh viên làm thêm ở Hoả Tiễn 101, còn có một nhóm hình như là nữ đoàn, các cô ấy đến kiểu gì vậy?"

Nhóm này nữ đoàn là năm ngoái sau khi Trần Hán Thăng đánh đuổi Hà Sướng đi, đã mời hắn tới đảm nhiệm chức phó trưởng đoàn tổ chức học sinh.

Các cô ấy đại khái ghét cay ghét đắng mấy tên cặn bã có tiền, cho nên khi nghe nói Trần Hán Thăng lại xảy ra mâu thuẫn với tên con nhà giàu kia, lập tức liền chạy tới trợ giúp.

"Đm . . . "

Trần Hán Thăng trợn mắt nhìn Kim Dương Minh, nghĩ thầm đây không phải hại mình sao, Lục Cung Siêu vẫn còn đang ở đây đấy, tên chó Kim Dương Minh vì thỏa mãn tính khoe mẽ trong lòng mình, lại dám huy động tài nguyên xã giao của ông đây.

"Trần ca, tại sao nhìn tao như vậy?"

Kim Dương Minh vỗ vai Trần Hán Thăng một cái: "Giữa anh em với nhau còn cần nói cảm ơn sao, mày cứ xử lý chuyện này cho tốt trước đi."

Trần Hán Thăng: . . .

Trước tiên không nói chuyện Kim Dương Minh đang "kể công" bên kia, chỉ nói riêng những phụ huynh và học sinh của Học viện Quốc giáo đều có chút đáng sợ, Số học sinh phía dưới hẳn là đã vượt hơn 100 rồi, nhìn vẻ mặt trông đều có chút tức giận, quan trọng là còn liên tục không ngừng có học sinh gia nhập vào.

Có vài phụ huynh thậm chí còn muốn lấy điện thoại di động ra báo cảnh sát.

"Hiệu trưởng Lục, mấy người này không phải em gọi đến."

Trần Hán Thăng lập tức giải thích với Lục Cung Siêu, bản thân hắn thật ra cũng không muốn tạo phản.

Lục Cung Siêu vừa nãy nghe được Trần Hán Thăng nói chuyện với Kim Dương Minh, ông ấy không thấy làm lạ gì đối với việc Trần Hán Thăng có sức kêu gọi như vậy, chẳng qua là cảm thấy chuyện này không thể lan rộng ra nữa.

"Cậu có thể dùng tốc độ nhanh nhất để giải tán nhóm người này không?" Lục Cung Siêu hỏi.

Trần Hán Thăng gật đầu một cái: "Không thành vấn đề."

Trương Minh Khôn và cha hắn trố mắt nhìn nhau, một lúc sau nói: "Hiện tại tôi có thể thôi học sao, uống một cốc trà sữa thôi mà, coi như sờ một cái cổ tay, cậu ta liền huy động mấy trăm người đến đánh tôi . . . "

Cha của Trương Minh Khôn hiện giờ cũng không làm màu, yên lặng gật đầu một cái.

Trần Hán Thăng đang muốn giải tán những người này, lại nghe được sự lo lắng của Trương Minh Khôn, bước chân hắn dừng lại một chút, nghiêm túc cẩn thận giải thích: "Khôn Khôn, kỳ thực tôi và những người phía dưới không quá quen thuộc, xin cậu hãy tin tưởng tôi, Đại học Tài chính là một cơ sở đại học chính quy, tuyệt đối không thể chứa chấp mấy chuyện xấu được, cũng sẽ không có những thế lực đen tối, sạch sẽ thuần khiết giống như tôi vậy. . . "

"Lớp trưởng, ai chạy đến tiệm trà sữa trêu đùa mấy cô gái nhỏ, muốn tay vẫn là chân, cậu nói một câu!"

Chu Thành Long ở phía dưới gào thét, cậu ta vì khí thế mà cố ý làm màu.

"Ôi trời ơi . . . "

Trần Hán Thăng hít sâu một hơi.

Trương Minh Khôn quay đầu qua, không có thế lực đen tối, thật sự có mặt dày thốt ra khỏi miệng à!

Trần Hán Thăng không có cách nào "bịch bịch bịch" chạy xuống, người ở phía trên cũng không hiểu Trần Hán Thăng nói cái gì, tóm lại nhìn hắn rất giống như đang nổi giận, liên tục đánh mắng rồi đuổi cả ba nhóm đi.

Hắn ngược lại chỉ khá là hiền hoà với nhóm nữ sinh, nhưng cũng khách khí đưa người ta đi.

Tất cả tổng cộng dường như cũng chưa đến năm phút, những người này đến nhanh, đi cũng nhanh, "soạt" một tiếng chỉ còn sót lại mấy học sinh đứng xem trò vui.

"Còn nói không quen biết, đệt!"

"Nhiều người lập tức tụ tập lại, rồi lại lập tức tản đi như vậy, tôi cảm thấy bên trong Đại học Tài chính chắc chắn có tổ chức nào đó giống như Thiên Địa Hội vậy."

"Địa chấn cao cương, nhất phái khê sơn thiên cổ tú; môn triều đại hải, tam hà hợp thủy vạn niên lưu . . . "

"Cậu mẹ nó nói từ lóng của thơ phản Thanh phục Minh ở đây làm gì, xem nhiều <Lộc đỉnh ký> của Châu Tinh Trì quá rồi hả!"

. . .

Tóm lại, đám học sinh trẻ tuổi của Học viện Quốc giáo này có đủ các loại bình luận ngốc nghếch.

Trần Hán Thăng khuyên nhóm người phía dưới đi rồi, lại chạy đến trước mặt Lục Cung Siêu: "Đã giải tán hết rồi ạ, chỉ là một chuyện hiểu lầm thôi."

Lục Cung Siêu lúc này mới gật đầu một cái, nhìn về phía cha con Trương Minh Khôn: "Bây giờ có thể đi họp được rồi chứ?"

"Có thể, có thể."

Cha Trương Minh Khôn nhặt thẻ SIM điện thoại lên, kéo Trương Minh Khôn đi vào trong trung tâm hoạt động, Trần Hán Thăng chống nạnh đứng bên ngoài, nhìn Kim Dương Minh đang tranh công với Trương Phương Kỳ, nội tâm tràn đầy vẻ u buồn.

"Này, cậu là cái người tên Hứa Mãn Bình, Hứa thiếu đúng không?"

Đột nhiên, Trần Hán Thăng nhìn thấy một khuôn mặt có chút quen thuộc, cậu ta rất giống lúc khai giảng đi xe motor khoe khoang, khuôn mặt nhỏ bị mình sờ một lần rồi.

"Sư huynh Trần, sao lại khách khí như vậy chứ, gọi tôi là A Bình là được rồi."

. . .

Sau khi hội nghị bắt đầu, phụ huynh cùng các bạn học của Học viện Quốc giáo bất ngờ phát hiện Trần Hán Thăng lại ngồi ở trên bục chủ tịch, tuy rằng vị trí của hắn là gần nhất, nhưng tóm lại là có chút thân phận đi.

Quả nhiên, bảng hiệu trước mặt hắn viết "Phó chủ tịch hội học sinh trường học" .

Bắt đầu là lãnh đạo trường học chính thức lên tiếng, Lục Cung Siêu đọc vài câu diễn văn chào mừng đơn giản, viện trưởng Học viện Quốc giáo cũng nói đôi câu.

Người viện trưởng này là người Mỹ được mời từ bên ngoài về, dù sao Học viện Giáo dục chuẩn quốc tế nên đòi hỏi quy cách cao hơn một chút, mời một vị người nước ngoài về lại càng thích hợp, có điều người viện trưởng này lại mặc kệ công việc cụ thể.

Phía dưới chính là đại biểu học sinh lên tiếng, theo thủ tục thì là Trần Hán Thăng phát biểu, Trần Hán Thăng nhìn bản thảo trong tay một chút, đây cũng không phải tự hắn viết, toàn bộ đều là mấy câu "lời nói rỗng tuếch".

"Hiệu trưởng Lục, em muốn nói hai câu không theo bản thảo, có được không?"

Trần Hán Thăng cầm mic, lặng lẽ đi đến bên cạnh Lục Cung Siêu xin phép.

Lục Cung Siêu nhìn Trần Hán Thăng một chút, ánh mắt Trần Hán Thăng bình tĩnh, thản nhiên đối mặt.

Cuối cùng, hiệu trưởng Lục chậm rãi gật đầu một cái: "Chú ý kiểm soát tiết tấu ."

"Thưa các vị phụ huynh, các bạn học của Học viện Quốc giáo, chào mọi người!"

Trần Hán Thăng lật lại bản thảo, này cho thấy bản thân hắn đã thoát khỏi bản thảo diễn thuyết.

"Tôi là Phó chủ tịch hội học sinh của Đại học Tài chính Trần Hán Thăng, rất xin lỗi vì đã để mọi người thấy một màn vừa rồi, đầu tiên tôi muốn nói lời xin lỗi, đương nhiên không phải vì một cái bạt tai kia, mà là ảnh hưởng được tạo thành."

Trương Minh Khôn sờ mặt của mình một cái, ý tứ của Trần Hán Thăng rất rõ ràng, hắn không hối hận vì cái bạt tai kia, chỉ là cảm thấy có lỗi với mấy nhóm tụ tập sau đó.

"Sinh viên đại học đầu tiên phải lấy học tập làm trọng, nhưng điều kiện gia đình các vị đây đều rất tốt, sau này có thể còn muốn ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu, cho nên chưa chắc sẽ coi trọng thành tích ở đại học chính quy, tôi đây có thể hiểu được, thế nhưng bạn có thể không học, cũng đừng đi làm phiền những bạn học xa lạ muốn học."

"Thứ hai, có tiền chỉ là một loại ưu thế, có thể bạn không thể ỷ vào loại ưu thế này để đi trêu chọc đám lưu manh, bạn có thể bắt nạt người khác, vậy thì những người khác cũng có thể bắt nạt bạn."

"Điều cuối cùng, nếu muốn có QQ của một cô gái thì cũng phải nghĩ chút mưu kế đi, sao lại ép bức được. Nếu thực sự không được bịa ra lý do nào, thì cứ nói mình là ban tổ chức XX của hội học sinh, muốn làm một khảo sát điều tra, học tỷ có thể thêm QQ không, người bình thường đều sẽ không từ chối . . . "

Trần Hán Thăng nói tới loại chuyện này, liền nói như máy hát không dừng lại được, cuối cùng vẫn là Sử Chính Đông hắng giọng một cái, Trần Hán Thăng mới hơi ngừng lại.

"Tóm lại, mọi người muốn làm một học sinh tốt, mà thực sự không hiểu phải làm thế nào, vậy hãy cùng tôi . . . Khụ, đi theo bên cạnh chủ tịch Khương Vũ Hiên của tôi mà học tập."

. . .

Sau bài phát biểu đơn giản mà chân thân này, ấn tượng của các phụ huynh và học sinh ở dưới với Trần Hán Thăng đã thay đổi rất nhiều, có điều Trương Minh Khôn vẫn muốn thôi học, đại khái là bởi vì cuối cùng vẫn không bỏ qua được mặt mũi.

"Đáng tiếc, thiếu mất một người."

Sử Chính Đông tiếc nuối nói với Lục Cung Siêu.

Lục Cung Siêu lắc đầu một cái: "Chưa chắc đã là chuyện xấu, nói không chừng chuyện phiền toái bên phía Học viện Quốc giáo kia cũng có ít nhiều, Trần Hán Thăng đánh người là không đúng, nhưng cũng bất tri bất giác lập ra một quy tắc."

Sử Chính Đông đương nhiên là không ủng hộ cái loại logic này, chỉ là hiện tại Hoả Tiễn 101 ngày càng lớn mạnh, nghe nói còn muốn vượt qua Tô Đông Vệ Thị, cho nên độ bao dung của lãnh đạo trường với Trần Hán Thăng là rất lớn.

Sau khi kết thúc nghi thức chào mừng, trong sân trường của Đại học Tài chính liền có hơn 100 học sinh đặc biệt, bọn họ không cần huấn luyện quân sự, lên lớp có giáo viên nước ngoài dạy, còn có lớp học riêng, chiếm tòa ký túc xá tốt nhất của Đại học Tài chính.

Có điều về bản chất bọn họ vẫn là những người trẻ tuổi, thích tham gia vào các hoạt động thanh xuân, cũng thích uống trà sữa ngọt ngào.

"Trần Hán Thăng, tớ cảm thấy mấy cuộc thảo luận trên BBS có hơi sai lầm bất công, tuy rằng các sư đệ, sư muội của Học viện Quốc giáo có tiền, nhưng đều rất lễ phép."

Sau khi Hồ Lâm Ngữ và Thẩm Ấu Sở mua quần áo về, Hồ Lâm Ngữ một bên làm thêm ở tiệm trà sữa, một bên thần thần bí bí nói với Trần Hán Thăng.

Sáng sớm hôm nay, áo lông của Hồ Lâm Ngữ cho Đoàn Viên mượn bị hỏng, Hồ Lâm Ngữ không nỡ đánh Đoàn Viên, nên nói chuyện với ba Đoàn Viên đòi tiền, lại kéo mẹ của Đoàn Viên đến chợ Nghĩa Ô dạo phố, vừa khéo bỏ qua tiết mục buổi trưa kia.

"Sao lại lễ phép?" Trần Hán Thăng hỏi.

"Tự cậu xem đi."

Hồ Lâm Ngữ chỉ vào một ghế tựa bằng mây.

Cách đó không xa Trương Phương Kỳ bưng trà sữa tới, hai nam sinh của trường Học viện Quốc giáo chỉ vào mặt bàn nói: "Trước tiên cô cứ để trà sữa xuống đi, chúng tôi sẽ cầm lấy, ngón tay tuyệt đối không nên có tiếp xúc."

Bình Luận (0)
Comment