"Tiểu Trần, sao đợt này cậu luôn đến Đại học Đông Đại vậy?"
Từ sau hôm tựu trường của Học viện Quốc giáo suýt chút nữa gây ra vụ việc nhóm đó, Trần Hán Thăng liền liên tục mấy ngày đều đến khu Đại học Tiêu Ninh để tiến hành "tị nạn chính trị", muốn cho ngọn gió nhanh chóng thổi đi.
Có Trần Hán Thăng ân cần bầu bạn như vậy, Tiêu Dung Ngư đương nhiên vui vẻ rồi, có điều cô cũng thấy rất kỳ lạ, Trần Hán Thăng không có hứng thú gì với việc ngồi yên trong thư viện, nhưng mà lần này lại có thể chịu được tính tình của mình.
"Haizz, nói rất dài dòng."
Trần Hán Thăng đang ngủ, vuốt mắt nói lại chuyện đã xảy ra một lần, chỉ là nơi bắt đầu từ " tiệm trà sữa Ngộ Kiến" trở thành "Hỏa Tiễn 101", hắn lo lắng lòng hiếu kỳ Tiêu Dung Ngư sẽ dâng lên, thật muốn đến tiệm trà sữa đi dạo.
"Là vậy à."
Tiểu Ngư Nhi cuối cùng đã hiểu rõ rồi, nghịch ngợm vỗ lên đầu Trần Hán Thăng: "Ngoan, vậy cậu cứ yên tâm ở lại đây tị nạn đi, thù lao chính là phải đi tản bộ với tớ một chút, ăn bánh ngọt, còn phải mua chút quần áo trang sức gì gì đó nữa."
"Xin đó, lúc các cậu muốn thể hiện tình cảm, thì có thể chú ý đến cảm giác của những người khác một chút không."
Biên Thi Thi ngồi ở đối diện mặt đầy ghét bỏ, giơ sách vở lên để che chắn tầm mắt.
Trần Hán Thăng không chịu yếu thế, cũng muốn đi vỗ lên đầu Tiêu Dung Ngư, hai người ở trong thư viện không hề có một tiếng động nào đùa giỡn một lúc, cuối cùng Tiểu Ngư Nhi chơi mệt rồi, mặt trái xoan đặt ở trên mu bàn tay, con mắt nhìn thẳng về phía trước, thỉnh thoảng hàng lông mi dài lại rung rung một chút, vô cùng đáng yêu.
Trần Hán Thăng cười một tiếng, đưa tay đặt phía sau bờ lưng thướt tha mượt mà của Tiêu Dung Ngư, nhẹ nhàng vuốt ve qua lại.
Đây là một động tác thường thấy của một cặp nam nữ đang yêu đương nam nữ, những cử chỉ thân mật nhỏ với nhau này có thể làm gia tăng tình cảm, Tiểu Ngư Nhi quay đầu lại, cười ngọt ngào về phía Trần Hán Thăng, một bên má lộ ra lúm đồng tiền động lòng người.
Hai người nhỏ giọng nói chuyện phiếm, Tiểu Ngư Nhi không biết nhớ ra cái gì đó, đột nhiên vểnh miệng nói: "Gần đây thân thể giáo sư Tôn không tốt lắm, tớ có tới thăm mấy lần, nhưng trong lòng vẫn có chút lo lắng."
"Đến bệnh viện sao?"
Từ đầu năm đến giờ, Trần Hán Thăng bận rộn sẽ không rảnh đến thăm Tôn Bích Dư, nghe nói thân thể vị lão thái thái kiêu ngạo này không tốt lắm, đúng là cũng có chút lo lắng.
Tiêu Dung Ngư thở dài một hơi: "Bác sĩ nói là có uất ức trong lòng, nhưng chúng tớ hỏi bà ấy nguyên nhân, lão thái thái lại quật cường không chịu nói."
Trần Hán Thăng suy nghĩ một chút: "Không chừng là có liên quan đến Ngô tỷ hoặc là Tôn Đường Đường, lúc hai mẹ con họ không về nước, thì giáo sư Tôn có thể sẽ đi xe đạp đâm vào xe con."
"Thật đáng ghét!"
Tiểu Ngư Nhi nắm tay Trần Hán Thăng quơ quơ: "Nếu không tối nay chúng ta cùng nhau đi thăm bà một chút đi, cậu ở bên cạnh lão thái thái nói hai câu, cảm giác giáo sư Tôn cũng rất yêu thích cậu."
"Chắc là bà ấy muốn để tớ làm cháu rể ngoại, thực ra nhan sắc của Tôn Đường Đường cũng được đấy chứ."
"Đồng chí Trần Hán Thăng, chuyến tị nạn chính trị của cậu đến đây là kết thúc, yêu cầu lập tức cút khỏi đây."
. . .
Tuy rằng nói thì nói thế, chạng vạng tối Trần Hán Thăng vẫn đi mua một ít bánh củ năng đến nhà giáo sư Tôn, thời tiết càng ngày càng nóng, có điều trong sân trường vẫn rất mát mẻ.
Những đại học có kiến trúc trăm năm như Đại học Đông Đại này, khu trường học cũ không có cái gì quá hiện đại cả, nhìn qua đều là dây leo quấn quanh mấy toà nhà kiểu cũ, nếu không thì chính là ôm hết mấy cây ngô đồng thô ráp, khắp nơi đều là cây xanh che chắn tầm nhìn, cho nên trong sân trường luôn cảm thấy yên bình mà nhẹ nhàng khoan khoái.
Đặc biệt là khu nhà ở của các giáo sư bên kia, bình thường còn có thể nhìn thấy từng mảnh từng mảnh vườn rau nhỏ, phía dưới trồng rau cải xanh, phía trên là từng dàn mướp san sát nhau, loại cảnh sắc này Trần Hán Thăng trước đây cũng đã từng thấy ở Đại học Kiến Nghiệp, Thanh Hoa, Đại học Yến Sơn rồi, đại khái đây chính là cái gọi là "lắng đọng" đi.
Biên Thi Thi cũng đi theo phía sau, cô ấy là hạ quyết tâm đi theo ăn chùa uống chùa Tiểu Ngư Nhi.
Cửa nhà giáo sư Tôn vẫn đang mở, cho dù Ngô Diệc Mẫn và Tôn Đường Đường đã vào ở rồi, nhưng bà ấy vẫn duy trì thói quen này như trước, thuận lợi cho học sinh đi vào xin chỉ bảo.
"Tiểu Ngư Nhi đến rồi à."
Đầu tiên Ngô Diệc Mẫn thân thiết chào hỏi Tiêu Dung Ngư, sau đó hơi bình tĩnh nói với Trần Hán Thăng: "Xin chào."
Đến lượt Biên Thi Thi, Ngô Diệc Mẫn chỉ là gật đầu một cái.
"Chị Ngô, giáo sư Tôn hôm nay thế nào rồi?" Tiêu Dung Ngư hỏi.
Ngô Diệc Mẫn có chút lo lắng: "Vẫn cứ im lặng đọc sách, cũng không nói ra nguyên nhân gì."
Tôn Đường Đường rót ba chén nước, cô gái này hiện tại cũng không giống cô gái ngốc nghếch lúc mới gặp mặt nữa.
"Gần nhất bận việc gì không, vẫn đang làm thêm ở cầu Sư Tử bên kia sao?"
Trần Hán Thăng đánh giá Tôn Đường Đường, cô ta ăn mặc đơn giản với một cái áo liền mũ và quần jean, chất lượng không thể nói là quá tốt, nhưng nhìn chung cũng không đến mức cũ nát.
Tôn Đường Đường dùng giọng phổ thông không quá chuẩn trả lời: "Nhận làm người mẫu cho một quảng cáo, gần đây đang chụp hình."
Trần Hán Thăng nể mặt mũi giáo sư Tôn, chủ động nói: "Quảng cáo là ngành nghề có rất nhiều quy tắc ngầm, dáng dấp cô cũng khá xinh đẹp, nếu như có người muốn bàn điều kiện với cô, bao nhiêu tiền cũng không được đồng ý, tôi sẽ giúp cô giới thiệu một công việc khác an toàn hơn."
"Cảm ơn chị Tiểu Ngư Nhi, cảm ơn anh Hán Thăng." Tôn Đường Đường lễ phép gật đầu một cái.
"Chuyện nhỏ thôi~ "
Trần Hán Thăng muốn vỗ vai Tôn Đường Đường cổ vũ, Tiểu Ngư Nhi ở bên cạnh "khụ" một tiếng, còn lườm hắn một cái, Trần Hán Thăng mới cười hì hì thu tay về: "Là công việc có tiền lương thấp nhất là 8000 tệ đó."
Tôn Đường Đường nghe hiểu ý nghĩa của "8000 tệ" là như thế nào, cặp mắt xanh thẳm chăm chú nhìn Trần Hán Thăng.
Lần đầu tiên chạm vào 8000 tệ, hình như là bí mật nhỏ của hai người.
Tiểu Ngư Nhi phòng bị càng sâu hơn, cũng tuyệt đối không ngờ Trần Hán Thăng còn có thể đùa giỡn ngấm ngầm như vậy.
Lúc này, giáo sư Tôn từ thư phòng đi ra, thần sắc của bà quả nhiên có chút âm trầm, vốn dĩ tóc hoa râm vẫn rất có phong thái, hiện giờ chỉ còn để lại dấu hiệu của sự già yếu.
Giáo sư Tôn nghe thấy Trần Hán Thăng và Tôn Đường Đường nói chuyện, nhưng bà không nói gì, thân mật lôi kéo tay Tiểu Ngư Nhi đi vào thư phòng.
Trong đôi mắt của Ngô Diệc Mẫn và Tôn Đường Đường đều là hâm mộ, loại đãi ngộ này Tôn Đường Đường chưa từng một lần được hưởng thụ qua, Ngô Diệc Mẫn cũng phải cố gắng rất nhiều từ tấm bé.
Biên Thi Thi ngược lại lại yên tĩnh ngồi trên ghế salon đọc báo, dù là ai thì làm bạn thân của một hoa khôi trường học, trong lòng không có sức chịu đựng mạnh mẽ thì không được.
"Tiểu Trần, cậu cũng lại đây đi."
Tiểu Ngư Nhi bình thường cũng để cho Trần Hán Thăng tự sinh tự diệt ở phòng khách, ngày hôm nay lại hiếm hoi dẫn Trần Hán Thăng theo bên người, có lẽ là vừa nãy có hơi ghen một chút .
Giáo sư Tôn không nói gì, để cho Tiểu Ngư Nhi sao chép lại đoạn phim của các vụ án như thường lệ, hầu hết đều là tiếng Anh.
Trong thư phòng chỉ có âm thanh viết chữ "soàn soạt", đợi Tiêu Dung Ngư sao chép xong rồi, giáo sư Tôn lại giảng giải những tinh tuý trong đó.
"Thật trâu bò!"
Trần Hán Thăng nghĩ thầm mình đã từng thấy đi cửa sau, nhưng chưa bao giờ thấy kiểu đi cửa sau như này, giáo sư Tôn thật giống như một vị tông sư võ học, đang đem hết nội lực của bản thân từng chút truyền thụ cho Tiểu Ngư Nhi.
Mỗi lần Tiểu Ngư Nhi đến đây, đều bị lôi kéo truyền đạo học nghề hơn một giờ, lẽ nào đây chính là ưu thế ngầm của việc có "dáng dấp xinh đẹp" sao?
Trần Hán Thăng cảm thấy rất nhàm chán, nhưng mỗi lần muốn đi ra ngoài, Tiểu Ngư Nhi lập tức ngẩng đầu lên khỏi cuốn sách ấy, tội nghiệp nhìn hắn.
"Được rồi, dáng dấp xinh đẹp chính là có ưu thế."
Trần Hán Thăng bất đắc dĩ nghĩ, mở ra tủ sách ở đâu ra sờ một cái, thì lại lật tung chỗ đó.
"Lão thái thái."
Trần Hán Thăng đột nhiên nhớ tới một chuyện, tùy ý hỏi: "Ở Đại học Kiến Nghiệp có một chị tiến sĩ khoá trên, cô ấy muốn hợp tác với Tiểu Ngư Nhi để mở một văn phòng luật sư, bà cảm thấy việc này có thể được không?"
"Vô cùng khó khăn."
Giáo sư Tôn trả lời ngắn gọn.
Trần Hán Thăng cũng không nổi giận, tuỳ tiện nói: "Tiền là chuyện nhỏ, còn có khó khăn gì?"
"Có một số việc không phải tiền có thể giải quyết được, ví dụ như tư chất, ví dụ như danh tiếng."
Giáo sư Tôn nói với Tiêu Dung Ngư: "Trò thật sự muốn thử một chút sao?"
Tiểu Ngư Nhi rất ngoan ngoãn: "Em nghe lời cô."
Tôn Bích Dư cưng chiều cười một tiếng, lúc nhìn thấy Tiêu Dung Ngư, bà thật sự như thấy được thời còn trẻ của chính mình.
"Tiểu Ngư Nhi, thành lập một văn phòng luật sư, tư chất chỉ là một yếu tố, quan trọng nhất phải được cả ngành công nhận, như vậy mới có thể làm tiếp được, cho nên bình thường mới thành lập văn phòng, đều hi vọng thắng một vụ kiện chấn động toàn quốc, như vậy. . . "
Giáo sư Tôn nói, giọng nói càng ngày càng yếu, nhưng ánh mắt lại càng ngày càng sáng.
Tiêu Dung Ngư liếc mắt nhìn Trần Hán Thăng, Trần Hán Thăng nhẹ nhàng đè hai tay xuống, ra hiệu không cần căng thẳng, yên lặng theo dõi biến đổi.
"Tiểu Ngư Nhi, Trần Hán Thăng."
Giáo sư Tôn đột nhiên nói rằng: "Trò biết nguyên nhân tâm trạng của tôi gần đây nghiêm trọng là sao không?"
"Là gì ạ?"
Trần Hán Thăng biểu thị không biết.
Giáo sư Tôn liên tục vỗ bàn, vẻ mặt rất kích động: "Tôi là người đặt nền móng cho ngành luật trong nước, <Luật hôn nhân> hầu hết đều là do tự tay tôi soạn thảo, kết quả con gái mình ly hôn không được chia một phần gia sản nào, đây không chỉ là sự sỉ nhục về nhân cách, mà còn là sự kỳ thị của quốc gia, còn cả sự miệt thị của tri thức nữa! ! !"
"Các trò muốn thành lập văn phòng luật, thì nhanh chóng thành lập đi!"
Giáo sư Tôn đột nhiên đứng lên, mở cửa phòng ngủ ra nói: "Tôi muốn thông qua văn phòng luật này tiến hành một vụ kiện xuyên quốc gia, vì chính mình, vì Diệc Mẫn, vì là người Trung quốc mà đấu tranh một lần! ! !"