Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 407 - Chương 407: Năng Lực Ứng Biến Của Tên Cặn Bã

Chương 407: Năng lực ứng biến của tên cặn bã Chương 407: Năng lực ứng biến của tên cặn bã

Tôn Bích Dư đột nhiên tuyên bố lên tòa án, lại còn là kiểu vụ kiện xuyên quốc gia kia, Tiêu Dung Ngư nhất thời đều không phản ứng kịp, chứ đừng nói Ngô Diệc Mẫn bên ngoài.

Trần Hán Thăng lấy lại ý thức nhanh nhất, còn cân nhắc lại mọi chuyện theo một góc độ khác.

"Mấy kiểu vụ kiện hôn nhân xuyên quốc gia, nó chắc chắn có thể hấp dẫn sự chú ý của truyền thông, cho nên dù thắng hay thua cũng đều có chỗ tốt."

Trần Hán Thăng phân tích cho Tiểu Ngư Nhi nghe: "Thắng thì sẽ nở mày nở mặt, gia tăng danh tiếng của mình; thua thì sẽ có can đảm đấu tranh, bước đầu tiên trong tranh chấp dân sự liên quan đến nước ngoài, nói chung dù thắng hay thua, chắc chắn sẽ tạo ra tiếng vang lớn, đến lúc đó còn sợ văn phòng luật sư không kiếm được mối làm ăn sao?"

"Hơn nữa, điều kiện để thành lập văn phòng luật sư cũng rất nghiêm ngặt, nhưng sau khi giáo sư Tôn tham gia vào, bất kỳ điều kiện nào về mặt kỹ thuật cũng có thể giải quyết dễ dàng."

"Tiểu Trần, như vậy là quá coi trọng công danh lợi lộc rồi."

Tiểu Ngư Nhi có chút không quá tình nguyện, xuất phát điểm của giáo sư Tôn rất cao, so với Trần Hán Thăng ở dưới dường như chỉ có thể nhắc đến "tiền và danh" mà thôi.

"Sao lại là coi trọng công danh lợi lộc được."

Trần Hán Thăng suy nghĩ một chút, lại thay đổi suy nghĩ thuyết phục khác: "Đất nước chúng ta rất nhiều người dân nữ, nói không chừng đã từng bị người nước ngoài bắt nạt, cũng là bởi vì chưa từng có tiền lệ về mấy vụ kiện dân sự xuyên quốc gia như này, khiến các cô ấy chỉ có thể nuốt giận vào trong, hiện tại có giáo sư Tôn đứng ra, cậu là học sinh tâm đắc nhất của bà ấy cũng là cô gái độc lập ưu tú nhất của Trung Quốc, có phải nên đi hỗ trợ hay không?"

Tiểu Ngư Nhi im lặng nửa ngày, gật gật đầu nói: "Chắc chắn là nên."

"Chính là thế, cho nên văn phòng luật sư chỉ là một cầu nối thôi, nhưng cũng là không thể thiếu, bởi vì giáo sư Tôn muốn thông qua cầu nối này mới có thể khởi xướng vụ kiện xuyên quốc gia."

Trần Hán Thăng nhéo mũi Tiểu Ngư Nhi: "Vụ kiện kiểu như này sẽ không thể giải quyết trong thời gian ngắn được, có thể bắt đầu từ lúc chuẩn bị tư liệu, cho tới khi chính thức bước lên tòa án, nói không chừng phải bỏ ra hai, ba năm, có điều cậu mới lên năm 2, trong quá trình này vừa vặn có thể không ngừng học tập và tích lũy kinh nghiệm."

"Khoảnh khắc hoàn thành vụ kiện đó, chính là thời điểm Tiêu đại luật sư cậu bước ra nêu cao tên tuổi."

Trần Hán Thăng cười hì hì nói.

"Sư tỷ Cao bên đó phải làm sao bây giờ?"

Tiểu Ngư Nhi không phản ứng lại sự trêu đùa của Trần Hán Thăng, lại có những cố kỵ khác.

Thực ra thành lập văn phòng luật sư, cô cảm thấy bản thân chỉ thấy rất mới mẻ, có một loại cảm giác muốn thử xem sao, nhưng cũng chưa từng nghĩ tới việc vừa lên đã muốn tiếp xúc với kiểu vụ kiện lớn xuyên quốc gia này, trong lòng toàn là áp lực và lo lắng.

Có điều cũng còn tốt, Tiểu Trần ở ngay bên cạnh mình, Tiêu Dung Ngư ngẩng khuôn mặt trái xoan lên, tin cậy chăm chú nhìn Trần Hán Thăng.

"Cao Văn thì dễ xử lý thôi, chị ta đã đồng ý sẽ cùng ra va chạm xã hội."

Chuyện này Trần Hán Thăng đã xử lý không một chút gánh nặng nào trong lòng: "Không đồng ý thì đá chị ta đi, tóm lại lão thái thái cũng đã chuẩn bị tham gia, còn vấn đề về phương diện tư chất gì còn chưa giải quyết xong sao?"

Tiêu Dung Ngư: . . .

Trong phòng khách, giáo sư Tôn cũng đang giải thích với hai mẹ con Ngô Diệc Mẫn về nguyên nhân bản thân muốn tiến hành một vụ kiện xuyên quốc gia, có điều hình như Ngô Diệc Mẫn rất do dự.

Tôn Bích Dư rất tức giận, lắc lắc cái đầu tóc bạc trắng: "Con rốt cuộc là đang suy nghĩ gì vậy hả, hôn nhân có thể thất bại, nhưng tôn nghiêm không thể vứt bỏ được, nếu như không tiến hành vụ kiện, bệnh trầm cảm này của mẹ căn bản không thể tốt lên được!"

"Không phải, mẹ."

Ngô Diệc Mẫn nhìn thấy mẹ tức giận, cô ta cũng có chút hoang mang: "Luật pháp ở mỗi bang ở Mỹ đều không giống nhau, thủ tục ở chỗ đó vô cùng phức tạp . . . "

"Những cái này mẹ còn cần con dạy sao?"

Tôn Bích Dư liếc Ngô Diệc Mẫn một cái: "Cho nên trước khi bắt đầu phải thu thập tài liệu trước, quá trình này nói không chừng sẽ mất khoảng một năm, đến lúc lên tòa án đấu tranh sẽ liên tiếp có thêm nhiều lần một năm nửa năm, mẹ đã chuẩn bị sẵn sàng cho một vụ kiện lâu dài rồi."

"Đời người cuối cùng còn có mấy năm, còn có thể tranh tài với người Mỹ."

Tôn Bích Dư hừ lạnh một tiếng, kiêu ngạo nói: "Coi như lúc chết gặp lại cha con, ông ấy còn phải khen mẹ hai câu."

"Không sai!"

Trần Hán Thăng kéo Tiểu Ngư Nhi tới phòng khách, lớn tiếng nói: "Đối với cái tên cặn bã đã bắt nạt chị Ngô kia, phải làm chết con mẹ gã!"

Hắn nói xong mới chú ý tới Tôn Đường Đường cũng đang ngồi trên ghế salon, cô ta cũng không ý thức vụ kiện giữa "bà ngoại và ba" này, chẳng qua cũng chỉ ngơ ngác nhìn Trần Hán Thăng.

"Cái đó, Đường Đường."

Trần Hán Thăng có chút lúng túng giải thích: " 'Làm chết con mẹ nó' chỉ là một từ dùng để hình dung thôi, tôi không muốn làm bà nội của cô đâu . . . "

. . .

Tôn Bích Dư cũng vì chuyện lòng con gái ly hôn này mà lòng nặng trĩu, hiện giờ đã có cách giải quyết, tinh thần của bà lại lần nữa sáng lên, kéo Tiểu Ngư Nhi đến giảng giải các điều kiện để thành lập văn phòng luật sư.

"Hán Thăng cũng đã lên Đài truyền hình Kiến Nghiệp rồi, chuyện làm ăn xem ra cũng không nhỏ, chuyện thuê văn phòng và đăng ký vốn điều lệ đối với cậu ấy mà nói cũng không phải vấn đề, còn ba người có chứng nhận hành nghề luật sư nữa."

Tôn Bích Dư thản nhiên nói: "Đây là việc nhỏ, tôi có nhiều học sinh như vậy, tùy tiện chọn bừa ba người cho đủ số lượng là được rồi, đợi Tiểu Ngư Nhi các trò lấy được các giấy chứng nhận liên quan, rồi yên lặng sa thải bọn họ là được."

Lúc giáo sư Tôn nói chuyện, ánh mắt cũng nhìn Biên Thi Thi, Biên Thi Thi kinh ngạc chỉ mũi mình: "Giáo sư, em cũng có thể tham gia sao?"

Tiểu Ngư Nhi rất kỳ quái: "Thi Thi, cậu không muốn thử một chút sao?"

"Muốn, thực sự rất muốn "

Biên Thi Thi kích động ôm lấy Tiểu Ngư Nhi: "Tớ biết mà, ôm chặt lấy đùi của cậu, chắc chắn sẽ có chỗ tốt . . . "

Trần Hán Thăng nhếch miệng cười một tiếng, có vị đại lão như giáo sư Tôn tham gia vào, rất nhiều vấn đề sẽ không còn tồn tại nữa.

"Reng reng reng ~ "

Điện thoại trong túi vang lên, Trần Hán Thăng nhìn một cái thì thấy là Trịnh Quan Đề, lúc này giáo sư Tôn đang say mê trò chuyện với Tiểu Ngư Nhi, Trần Hán Thăng tỉnh bơ đi ra ban công nghe máy.

"Em trai cặn bã, nghe điện thoại chậm thế, có phải đang ở bên cạnh cô gái nhỏ nào đó đúng không?"

Trịnh Quan Đề đoán rất chính xác, đáng tiếc Trần Hán Thăng không thừa nhận.

"Em trai ngắn, em trai dài, em trai không tiền cô cũng mặc kệ."

Trần Hán Thăng lẩm bẩm nói: "Mới vừa ở nhà ăn cơm xong, Đề ca có dặn dò gì?"

"Ha ha ha . . . "

Trịnh Quan Đề trong điện thoại cười một tiếng, sau khi dừng lại mới nói: "Tên của cậu ở khu Giang Lăng có thể nổi tiếng như thế, lại còn có tin tức trên TV, quầy lễ tân nhỏ trong bộ phận hành chính của nhà máy vẫn còn đang nhắc tới cậu đấy."

"Phiền cô giúp chuyển lời một chút, tôi cũng rất nhớ cô ấy."

Trần Hán Thăng "thâm tình" trả lời.

"Phi, đồ cặn bã, còn muốn một chân đạp ba thuyền sao?"

Trịnh Quan Đề nói đùa hai câu, rồi bắt đầu nói chuyện chính sự: "Mấy ngày nữa bên phía Cảng Thành có người muốn đến Kiến Nghiệp, tôi đoán có lẽ người tới không tốt, anh tốt xấu là một cổ đông, có muốn tới thương lượng một chút hay không?"

"Tôi đến 1% cổ phần cũng không có, thương lượng cái rắm à."

Tuy rằng ngoài miệng Trần Hán Thăng nói như vậy, có điều nhà máy điện tử Tân Thế Kỷ trong kế hoạch của hắn rất quan trọng, cho nên vẫn đồng ý.

Trần Hán Thăng đưa lưng về phía cửa nghe điện thoại, mặt đối diện cửa sổ ban công, có điều trò chuyện một chút, Trần Hán Thăng đột nhiên nhìn thấy một bóng người quen thuộc đi tới qua cửa sổ.

Dựa vào đầu và kiểu tóc để đoán, chắc chắn là Tiểu Ngư Nhi.

Phản ứng đầu tiên Trần Hán Thăng là cúp điện thoại, nhưng sau đó lại nghĩ như vậy không ổn.

Bởi vì nếu trực tiếp cúp điện thoại, trước tiên không nói đến chuyện có thể Trịnh Quan Đề sẽ gọi lại, Tiểu Ngư Nhi cũng sẽ cảm thấy hành vi này quá đáng nghi, sinh ra ý nghĩ muốn kiểm tra điện thoại.

Điện thoại của Trần Hán Thăng là không thể nhìn, Tiểu Ngư Nhi có thể kiên trì vượt qua 30 giây, coi như cô "lòng dạ rộng rãi".

Là người tài cao gan lớn, Trần Hán Thăng quyết định tiếp tục trò chuyện với Trịnh Quan Đề, chỉ là hơi hơi thay đổi ngữ khí.

"Nếu là người thân với nhau, tôi đề nghị cô trước hết đừng tranh cãi nữa, giữa thất đại cô bát đại thẩm mà, có chút ý kiến không hợp nhau là chuyện rất bình thường, nhưng đừng để cho người ngoài chế giễu."

Trần Hán Thăng không chỉ không có hạ thấp âm thanh, ngược lại còn tay chống nạnh lớn tiếng nói.

Có điều hắn không có quay đầu, làm bộ như không nhìn thấy Tiểu Ngư Nhi đang ở phía sau.

Trịnh Quan Đề nghe được lời đề nghị của Trần Hán Thăng, còn tưởng rằng hắn đang nhắc nhở bản thân phải dùng thái độ ôn hòa, đây cũng là một phương pháp.

"Tôi biết rồi, vậy bao giờ thì anh đến đây?" Trịnh Quan Đề hỏi.

"Tôi lúc nào cũng có thể, ngoài ra cô phải chú ý thân thể, không được thì nghỉ hưu sớm đi, nói chung tiền đã đủ dùng rồi, hà tất gì phải khổ cực như vậy chứ?"

Trần Hán Thăng dùng một giọng nói thiếu kiên nhẫn, nhưng lại ẩn chứa sự quan tâm nói.

"Biết rồi, tôi biết anh có lòng tốt, có điều nói về chuyện nghỉ hưu cũng quá sớm rồi."

Trịnh Quan Đề cười nói: "Được rồi, cảm ơn cặn bã Trần đã quan tâm, anh về bên cạnh cô gái nhỏ của anh đi."

Nghe tiếng cúp máy "tút tút tút" trong điện thoại, Trần Hán Thăng mới cau mày xoay người lại, trong miệng còn muốn nói nhỏ gì đó.

Nhìn thấy Tiêu Dung Ngư cười tươi rói đứng ở chỗ khung cửa, Trần Hán Thăng làm bộ sợ hết hồn: "Cậu là quỷ à, đứng ở chỗ này làm cái gì?"

"Cơm tối làm xong rồi, tớ gọi cậu vào ăn cơm mà."

Tiểu Ngư Nhi nhẹ nhàng đánh Trần Hán Thăng một cái, thuận miệng hỏi: "Điện thoại của ai thế?"

"Một người bạn gái của tớ."

Trần Hán Thăng bình tĩnh nói.

"Cắt ~~~ "

Tiểu Ngư Nhi căn bản không tin: "Vừa là người thân trong nhà, vừa nghỉ hưu, còn có giọng điệu nói chuyện của cậu, chắc chắn là dì Lương đúng không."

Bình Luận (0)
Comment