Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 408 - Chương 408: Lúc Trước Thì Khinh Thường, Giờ Thì Ngưỡng Mộ

Chương 408: Lúc trước thì khinh thường, giờ thì ngưỡng mộ Chương 408: Lúc trước thì khinh thường, giờ thì ngưỡng mộ

Trong lúc dùng bữa tối, hiếm thấy Tôn Bích Dư lại ăn tận hai bát cháo, trong khoảng thời gian này tâm trạng của bà không được tốt, cực kỳ chán ăn, mà bây giờ bà đã nghĩ ra được cách trả lời rồi nên tinh thần khôi phục lại rất nhanh.

Mặc dù thời gian để hoàn thành chuyện này có hơi lâu, có thể Tiêu Dung Ngư đã tốt nghiệp đại học rồi, vụ kiện đó cũng không có kết quả rõ ràng.

Nhưng quan điểm của giáo sư Tôn rất rõ ràng, bà muốn xây dựng một kiểu mẫu phái nữ có những hoàn cảnh tương tự như vậy trong nước, thậm chí còn có ý định đẩy mạnh việc hoàn thiện một số điều luật, với sự ủng hộ của niềm tin mãnh liệt, bà như được tiếp thêm sức mạnh.

Bà gần như không thể ngừng nói, thậm chí còn lấy dáng vẻ khi lên lớp của mình, nói một cách du dương nhẹ nhàng vừa chặt chẽ vừa giàu cảm xúc, đôi mắt rất sắc bén, thi thoảng cũng rất thân thiện, thu hút hoặc thúc giục các học sinh nhanh chóng đi theo mạch suy nghĩ của bà.

Hai thế hệ trước sau Trần Hán Thăng chưa từng nghe kiểu giáo sư giảng bài ở cấp độ của Tôn Bích Dư như thế này, trong lòng thầm nghĩ không hổ danh là lão làng lấy được tiền trợ cấp của nhà nước, học sinh của Đông Đại đúng là có phúc.

Ăn tối xong, Trần Hán Thăng thấy giáo sư Tôn vẫn không có ý định dừng lại, nên bản thân hắn chào mọi người rời đi trước.

Mặc dù buổi học của giáo sư Tôn có thể học được nhiều kiến thức, nhưng nó hoàn toàn không ảnh hưởng đến việc Trần Hán Thăng trở về ký túc xá để đánh bài và chơi game.

Buổi trưa ngày hôm sau, Trần Hán Thăng đến văn phòng đi dạo, đột nhiên nhìn thấy Hoàng Tuệ vẫn chưa làm quen được, có một loại cảm giác như kiểu cảnh sát khi nhìn thấy tội phạm, lập tức muốn rút còng tay ra vậy.

"Trần tổng."

Hoàng Tuệ đứng dậy trước bàn máy tính, chào hỏi một cách lễ phép và cung kính.

"Ừ."

Trần Hán Thăng đáp lại một tiếng, tìm đại một chiếc ghế rồi ngồi xuống, gọi Nhiếp Tiểu Vũ vào báo cáo công việc.

"Quản lý Khổng đã rời khỏi Hàng Châu rồi, sự phân bố các trường cao đẳng và đại học ở tỉnh Chiết Trung vẫn không đồng đều so với tỉnh Tô Đông, dường như đều nằm ở Hàng Châu, thành phố thủ phủ của tỉnh, vì vậy, nếu giành được thị trường sinh viên đại học ở Hàng Châu, cơ bản là có thể tuyên bố chiếm lấy tỉnh Chiết Trung rồi. . ."

Hoàng Tuệ cũng đang nghe mấy nội dung báo cáo này, nhưng điều mà cô ta quan tâm chính là Trần Hán Thăng, một sinh viên đại học mới hơn một năm trước còn ngồi tàu hỏa tiễn bạn gái mình về quê.

Chỉ thấy hắn híp mắt tựa lưng vào ghế, gác chân này lên đùi chân kia, thỉnh thoảng thì hỏi vài ba câu.

Nhiếp Tiểu Vũ đều có thể trả lời chính xác hầu hết các số liệu, nếu thỉnh thoảng có quên cái nào, thì Nhiếp Tiểu Vũ sẽ lập tức chạy tới bên máy tính hoặc là gọi điện thoại để xem xét lại, hoàn toàn không dám có suy nghĩ nói dối.

"Bây giờ nghĩ lại, mắt nhìn hồi đó của mình quả thật rất chính xác."

Hoàng Tuệ thì thầm nói, lúc đó khi nhìn thấy Trần Hán Thăng, cô ta lập tức cảm thấy cậu sinh viên đại học này không đơn giản, đặc biệt là khi so sánh với Vương Tử Bác.

Sau này khi biết được Trần Hán Thăng chỉ là một shipper, Hoàng Tuệ còn có chút khinh thường, không ngờ trong thời gian ngắn như vậy, Trần Hán Thăng không chỉ xuất hiện trên tivi, mà công ty cũng không ngừng phát triển mở rộng quy mô.

Hoàng Tuệ không biết lượng tiền giao dịch là bao nhiêu, nhưng cô ta biết doanh thu tuyệt đối sẽ không thấp, bởi vì tiền tiết kiệm trong ngân hàng công thương và cục bưu chính gần Hỏa Tiễn 101 đó đã được nâng cấp thành khách hàng VIP rồi.

"Kiếm được nhiều hay ít không quan trọng, chủ yếu là tăng sức ảnh hưởng."

Nghe xong báo cáo, Trần Hán Thăng mở mắt liếc nhìn xung quanh, loạng choạng bước lên lầu hai.

Hoàng Tuệ vội vàng cúi đầu xuống, không hiểu tại sao, dường như cô ta cảm thấy ánh mắt của Trần Hán Thăng nhìn vào cô ta một lúc lâu.

Hoàng Tuệ thực sự có hơi sợ Trần Hán Thăng, cô ta cảm thấy bản thân mình hiểu hắn hơn Vương Tử Bác.

Vương Tử Bác là bạn thân chơi với hắn từ nhỏ đến lớn, nên trong ký ức toàn là mấy chuyện mất mặt lúc nhỏ của Trần Hán Thăng thôi, nhưng Hoàng Tuệ ngậm đắng nuốt cay nằm trong tay Trần Hán Thăng còn chưa nói, công việc lúc đầu của cô ta cũng bị mất luôn rồi, bây giờ còn đến Hỏa Tiễn 101 để ứng tuyển làm việc.

Mức lương ở đây cũng khá cao, Trần Hán Thăng trả cho Hoàng Tuệ hai ngàn năm trăm một tháng bao gồm cả trợ cấp chỗ ở, nếu bình thường có hiệu suất làm việc tốt, cuối năm cũng sẽ có thưởng, tuy là công việc tương đối nhiều, nhưng Hỏa Tiễn 101 là một công ty đang trên đà phát triển, Hoàng Tuệ cảm thấy nước cờ này mình đi rất hợp lý.

"Bịch bịch bịch."

Trần Hán Thăng hút điếu thuốc trên phòng làm việc, sau đó sải bước đi nhanh xuống lầu, lái xe rời đi không nói lời nào.

"An Bình."

Khi chiếc xe FAW đó đã đi xa, Hoàng Tuệ khẽ gọi Thu An Bình, đây là lãnh đạo trực tiếp của cô ta.

Đương nhiên, Hoàng Tuệ cũng không hẳn là coi trọng Thu An Bình cho lắm, cô ta cảm thấy tất cả nhân viên của Hỏa Tiễn 101 này, ngoại trừ Khổng Tĩnh cực kỳ lợi hại đó ra, thì những người khác đều không đáng nhắc tới.

"Có chuyện gì vậy, chị Tuệ?"

Thu An Bình lịch sự đáp lại, trong suy nghĩ của Thu An Bình, Hoàng Tuệ là bạn gái của Vương Tử Bác, cũng là một sinh viên đại học, nên chắc là sẽ rất dễ gần.

"Bình thường thì mấy giờ Trần tổng mới đi làm?"

Hoàng Tuệ nhỏ tiếng hỏi.

Thu An Bình suy nghĩ một lúc: "Cái này cũng rất khó nói, có hôm thì cả ngày đều không đến công ty, có hôm thì ngồi cả buổi chiều trong văn phòng chơi gỡ bom, không sao đâu, chỉ cần hoàn thành công việc cậu ấy giao cho là được rồi."

Thu An Bình tưởng rằng Hoàng Tuệ mới đến đây làm nên chưa kịp thích nghi, thân thiện an ủi cô ta.

Hoàng Tuệ mỉm cười gật đầu, nhưng trong lòng thì nghĩ phong cách làm việc của Trần Hán Thăng quả thật rất khó hiểu.

"An Bình, nghe nói bạn trai của em, Lưu Bằng Phi là người có chức vụ khá cao trong Hỏa Tiễn 101 này, kinh nghiệm còn sâu hơn cả Vương Tử Bác."

Hoàng Tuệ lại thể hiện "kỹ năng nói chuyện" của mình, con người cô ta khả năng làm việc không tệ, cũng rất biết cách nói chuyện.

Trước kia khi chưa làm việc tại Hỏa Tiễn 101, Hoàng Tuệ rất coi thường những sinh viên đại học đi làm công việc bán thời gian này, bây giờ thì bản thân lại tới đây làm, có thể trong lòng cô ta vẫn cứ nghĩ như vậy, nhưng hành động thể hiện ra ngoài đã được điều chỉnh lại.

Lúc đó tại sao Vương Tử Bác vừa gặp đã yêu Hoàng Tuệ từ cái nhìn đầu tiên, thậm chí còn lưu luyến không rời, là bởi vì mỗi khi cô ta nói chuyện đều có thể bắn trúng trái tim của cậu ấy, cách nói chuyện giống như một làn gió xuân vậy, cộng thêm vẻ bề ngoài của Hoàng Tuệ cũng không xấu, đủ để quyến rũ loại người không có kinh nghiệm yêu đương như Vương Tử Bác.

"Chức cao gì đâu."

Thu An Bình thấy Hoàng Tuệ đang khen ngợi bạn trai của mình, khiêm tốn lắc đầu nói: "Bọn em chỉ là quen biết với Trần tổng khá sớm mà thôi, thật ra Tiểu Vũ còn quen biết Trần tổng sớm hơn bọn em đấy."

"Tiểu Vũ thì khỏi phải nói rồi, cánh tay đắc lực của Trần tổng mà."

Hoàng Tuệ ca ngợi, còn cố ý để cho Nhiếp Tiểu Vũ nghe thấy.

"Hừ."

Nhiếp Tiểu Vũ không có phản ứng gì quá khích, thậm chí còn lạnh lùng hừ một tiếng, cô ấy là thư ký riêng, trong lòng rất rõ Trần Hán Thăng không hề thích Hoàng Tuệ, nên bản thân cũng không thể thích cô ta.

Thích những gì sếp thích, ghét những gì sếp ghét, đây là trách nhiệm của một thư ký trung thành.

. . .

Trần Hán Thăng đến tìm Trịnh Quan Đề để bàn chuyện, nhưng sau khi bước vào nhà máy điện tử Tân Thế Kỷ, các loại quảng cáo tiếp thị ùn ùn kéo đến, chỗ này còn náo nhiệt hơn trong khu vực đại học tài chính gấp mấy lần.

Dù sao thì Tháp Ngà cũng phải đơn thuần một chút, phải thanh cao hơn, có một số học sinh cho dù quen biết Trần Hán Thăng, nhưng hai người không thân thì cũng lười chào hỏi, còn có một số học sinh một lòng tin tưởng vào thành tựu này của Trần Hán Thăng, tin rằng bản thân sau khi khi tốt nghiệp cũng có thể đạt được thành tích như vậy, nên cũng không để ở trong lòng.

Trần Hán Thăng cũng không hề tự cao tự đại, trực tiếp đậu xe ở trước cổng chính, rồi đi bộ lên tìm Trịnh Quan Đề, trên đường đi ai tới chào hỏi là hắn đưa họ điếu thuốc, khi đi tới trước cổng tòa nhà hành chính, hai gói thuốc Trung Hoa cũng gần hết rồi.

"Anh, Trần Hán Thăng lợi hại thật đấy."

Trương Vệ Lôi ngậm điếu thuốc Trung Hoa, nhìn Trần Hán Thăng chào hỏi mọi người suốt dọc đường đi, khi gặp những nhân viên phụ trách kỹ thuật của nhà máy còn đặc biệt nán lại tán gẫu vài câu.

Trương Vệ Vũ cười không nói gì.

"Anh cười cái gì?"

Trương Vệ Lôi khó chịu hỏi.

Trương Vệ Vũ chậm rãi nhả ra làn khói trắng: "Có thể chính em cũng không nhận ra, lúc trước khi nhắc tới Trần Hán Thăng là em luôn tỏ vẻ khinh thường và ghen ghét, còn bây giờ thì chỉ có ngưỡng mộ."

"Khoảng cách bị kéo ra quá lớn, em cảm thấy làm như thế nào cũng không thể đuổi kịp hắn, tự nhiên không còn thấy ghen ghét nữa rồi."

Trước mặt anh trai mình, Trương Vệ Lôi cũng không giấu giếm điều gì.

Trương Vệ Vũ giúp em trai mình chỉnh lại cổ áo của đồng phục bảo vệ: "Trần Hán Thăng khi mới chỉ là sinh viên năm nhất đã dám thu nhận chúng ta vào làm, hắn thành công cũng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi, sau này phải thật bình tĩnh khi nhìn vào sự thăng trầm trong cuộc sống của những người này."

. . .

Bình Luận (0)
Comment