Trần Hán Thăng ăn dưa hấu xong, ợ một tiếng thật to, sau đó quay về phòng làm việc thì họp với nhóm Marketing.
Căn cứ vào kế hoạch đã xác định trước đó, mục tiêu tiếp theo của Hỏa Tiễn 101 chính là thành phố Thượng Hải.
Nếu như nắm chắc được trường đại học của thành phố Thượng Hải, gần như là có thể hình thành ba mối liên kết "Giang Tô, Chiết Giang, Thượng Hải", đang lúc thảo luận sôi nổi, đột nhiên nghe được tiếng gào thét giận dữ được truyền đến từ dưới lầu.
"Trần Hán Thăng, tên khốn nạn mày ở chỗ nào, có gan thì đừng có mà trốn!"
Tiếng nói trong phòng làm việc đột ngột dừng lại, tất cả mọi người nhìn Trần Hán Thăng với vẻ mù mịt.
Trần Hán Thăng trái lại rất bình tĩnh, đứng lên nói: "Tôi đi ra ngoài xem thử, mọi người từ từ nói chuyện."
Chỉ có điều, lúc này cũng không ai có lòng dạ muốn tiếp tục nữa, có người tò mò, có người nhiều chuyện, cũng có người lo lắng.
"Rầm rầm rầm."
Nhiếp Tiểu Vũ đang leo được một nửa cầu thang, nhìn thấy Trần Hán Thăng chủ động mở cửa, cô ấy chỉ vào một nam sinh ở bên dưới nói: "Cậu ta tìm cậu."
Trần Hán Thăng đã cân nhắc đến rất nhiều khả năng, nhưng mà khi thật sự nhìn thấy người này, cũng sửng sốt một chút, bởi vì hắn tuyệt đối không nghĩ tới lại là bạn trai cũ của Diệp Ỷ, Trương Nhĩ Dục.
Trương Nhĩ Dục đứng ở lầu một, cảm xúc có phần kích động, ngực phập phồng liên tục, đứng bên cạnh cậu ta còn có hai nam sinh, hẳn là bạn cùng phòng bạn bè đại loại vậy.
"Anh tới văn phòng tôi làm cái gì?"
Trần Hán Thăng vừa đi xuống lầu, vừa hỏi, cho dù dáng vẻ Trương Nhĩ Dục đang biến dạng nhưng thực ra cũng rất đẹp trai, xem ra đẹp trai và xinh đẹp quả nhiên là chuyện cả đời.
"Trần Hán Thăng!"
Trương Nhĩ Dục ngẩng đầu, vành mắt hồng hồng: "Cậu lấy tư cách là một sinh viên, ngôi sao thanh niên lập nghiệp của thành phố Kiến Nghiệp, ỷ vào việc mình có nhiều tiền mà có thể cướp bạn gái của người khác sao?"
"Oa!"
Hoàng Tuệ không nhịn được mà run lên, nghĩ thầm vừa nãy tôi còn nghi ngờ Trần Hán Thăng có thể đã ngoại tình, kết quả ngay lập tức được xác thực, bạn trai người ta đã tìm tới cửa rồi.
Những người khác không hiểu chuyện gì đang xảy ra, tất cả ngơ ngác nhìn nhau, Nhiếp Tiểu Vũ còn đến gần Trần Hán Thăng, nhẹ nhàng nói: "Bộ trưởng Trần, cậu đây là đang tăng thêm khối lượng công việc cho thư ký hả, hết lần này tới lần khác, cư nhiên cứ mãi qua lại với phụ nữ đã có bạn trai, chẳng lẽ cô ấy còn xinh đẹp hơn Thẩm Ấu Sở sao?"
"Xì!"
Trần Hán Thăng bất mãn trừng mắt nhìn Nhiếp Tiểu Vũ một cái, giải thích rất nghiêm túc: "Đó là một sự hiểu lầm, tôi và nữ sinh kia chẳng qua chỉ là bạn bè."
"Hưm. . ."
Nhiếp Tiểu Vũ gật đầu, nhưng mà trong ánh mắt đều là sự nghi ngờ.
Trần Hán Thăng thở dài một hơi, nghĩ thầm Nhiếp Tiểu Vũ chết mẹ cậu đi.
. . .
Trương Nhĩ Dục hung hăng đến khởi binh hỏi tội, sau khi cậu ta nhìn thấy tin tức về Trần Hán Thăng ở đài truyền hình Kiến Nghiệp, lập tức nhớ tới đây là nam sinh buổi trưa ngày hôm đó đưa Diệp Ỷ trở về.
Hơn nữa mấy ngày gần đây, thái độ của Diệp Ỷ đối với mình càng ngày càng lạnh nhạt thờ ơ, thường xuyên tìm lý do từ chối gặp nhau, điều này khiến cho Trương Nhĩ Dục vô cùng sợ hãi, cũng bắt đầu suy nghĩ lung tung.
Bây giờ có thể tìm thấy "Hỏa Tiễn 101" và "Trần Hán Thăng" trên Baidu rất dễ dàng, mấy ngày hôm trước công ty mới tuyển người, địa chỉ đều có sẵn, cho nên cậu ta rất dễ dàng dẫn theo hai người bạn cùng phòng tìm đến đây.
Trương Nhĩ Dục rất muốn hỏi một chút, một sinh viên đã nhận được nhiều lời khen ngợi trên TV như vậy rồi, vì sao còn muốn chen chân vào tình cảm của người khác chứ?
"Nhĩ Dục, cậu trao đổi với người như thế này làm cái gì chứ, cứ đập nát cái cửa hàng rác rưởi này trước rồi nói sau!"
Trương Nhĩ Dục có một người bạn cùng phòng nóng nảy cáu kỉnh, cầm ghế lên chuẩn bị đập bể máy tính.
Chuyện này các nhân viên của Hỏa Tiễn 101 đương nhiên không đồng ý, nhất là Thu An Bình, rất nhiều thứ trong này đều do cô ấy trang trí từng chút từng chút một, có lẽ sau này hoàn cảnh là việc sẽ càng ngày càng hiện đại học, càng xa hoa hơn, nhưng mà mãi mãi không có ý nghĩa kỷ niệm như thế này.
"Dừng tay!"
Thu An Bình dang hai tay ra che ở đằng trước.
Tuy rằng dáng người cô ấy nhỏ, người bình thường cũng điềm đạm nho nhã, nhưng hành động và khí thế không chút sợ sệt như thế này, đã khiến cho nam sinh sắp ra tay nảy sinh sự sợ hãi.
"Trần Hán Thăng, mày cứ trốn ở sau lưng phụ nữ như vậy sao?"
Trương Nhĩ Dục không muốn dây dưa với nữ sinh, mục tiêu của cậu ta là Trần Hán Thăng.
Trần Hán Thăng vỗ vỗ vào sau lưng Thu An Bình: "Vừa nãy tôi cũng chưa kịp phản ứng lại, lần sau đừng làm như vậy nữa, cho dù tất cả bị đập bể rồi, cũng chỉ là chuyện tốn chút tiền, thứ có thể sửa bằng tiền, thực ra cũng không giá trị."
Thu An Bình quay đầu, thực ra bây giờ cô ấy cũng có chút nghĩ mà sợ, nhưng mà vừa nãy đầu thật sự nóng lên nên xông thẳng lên luôn.
Hoàng Tuệ cũng có chút kính nể nhìn về phía Thu An Bình, thật sự không nghĩ tới luôn, cô ấy lại can đảm như vậy.
Trần Hán Thăng đi đến trước mặt nam sinh muốn đập bể cửa hàng kia, quan sát từ trên xuống một lượt: "Nghe khẩu âm của cậu là từ tỉnh Giang Tô nhỉ, người ở nơi nào?"
"Dương Châu, làm sao vậy?"
Sinh viên trẻ tuổi luôn luôn có loại khí thế nghé con không biết sợ cọp này, nguyên nhân sâu xa là họ không bao giờ chịu thua thiệt.
"Này, Tô tổng của chuyển phát nhanh Thâm Thông Dương Châu sao, tôi là Trần Hán Thăng của Hỏa Tiễn 101."
"Trần tổng à, có chuyện gì vậy?"
"Ông hiểu rõ về Dương Châu đúng không?"
Trần Hán Thăng nhìn về phía nam sinh kia: "Tôi muốn đến Dương Châu tìm một người, thăm hỏi nhà cậu ta một chút."
"Biết rõ chứ, tôi sống ở Dương Châu gần bốn mươi năm rồi, tam giáo cửu lưu tất cả đều biết hết."
"Vậy được, tôi sẽ tìm địa chỉ trước."
. . .
Khi Trần Hán Thăng nói chuyện điện thoại không hề kiêng dè một chút nào, sắc mặt nam sinh ban nãy muốn đập bể cửa hàng dần trở nên căng thẳng, ghế được cầm trong tay cũng phải để xuống.
"Đừng thả xuống, ngàn vạn lần đừng thả."
Trần Hán Thăng cất điện thoại di động vào, chỉ vào ghế nói: "Chiếc ghế tròn này là do sư tỷ Thu dùng mười lăm đồng mua về đó, cậu sờ rồi tôi cũng không muốn nữa, bồi thường một trăm đồng tiền, chuyện ban nãy cậu muốn đập nát cửa hàng cứ thế mà trôi đi."
"Nếu như cậu không bồi thường. . ."
Trần Hán Thăng đưa ngón tay, chỉ vào hư không: "Dương Châu cách rất xa Kiến Nghiệp đúng không, Hỏa Tiễn 101 có nhiều sinh viên làm thêm ở Đại học Truyền thông như vậy, có tin là không quá nửa tiếng sau là tôi có thể tra được địa chỉ nhà của cậu hay không, đêm nay tôi còn có thể gặp cha mẹ cậu để ăn cơm nữa, biết chưa?"
Lúc này, Chung Kiến Thành ở bên cạnh dẫn vài người tới, vừa nãy ông ấy nghe thấy âm thanh có người tranh cãi ầm ĩ.
Lão Chung đẩy cửa thò đầu vào dò xét: "Có người gây sự?"
"Không có."
Khổng Tĩnh khoát tay, cô không muốn làm lớn chuyện này, bên cạnh là đồn công an đấy.
"Ừ, có chuyện gì thì nói một tiếng."
Chung Kiến Thành nhìn ra được có chút không bình thường, nhưng mà dường như phía bên kia chỉ có ba người, Trần Hán Thăng hẳn là có thể xử lý, lại rụt đầu quay về.
"Ngôi sao lập nghiệp, chính là người như tên lưu manh ỷ thế hiếp người như vậy sao?"
Trương Nhĩ Dục vì bạn cùng phòng của mình mà ra mặt, không ngờ Trần Hán Thăng thấy nói chuyện không được thì áp dụng bằng hiện thực.
Trần Hán Thăng không nhịn được mà cười nhạo một tiếng: "Vừa rồi các người ngang bướng đòi phải đập nát cửa hàng, bây giờ phát hiện bản thân là em trai, lại muốn giảng đạo lý với tôi, không ngờ từ trong ra ngoài đều để các người nói như vậy, đúng không người tranh biện tốt nhất của Đại học Truyền thông."
"Nhanh lên."
Trần Hán Thăng đột nhiên trở mặt, dọa cho đám người Trương Nhĩ Dục sửng sốt.
"Không bồi thường tiền, vậy cũng không cần nói chuyện gì nữa Tiểu Vũ."
Trần Hán Thăng nhìn về phía Nhiếp Tiểu Vũ nói: "Bây giờ cậu ngay lập tức điều tra bạn cùng phòng và bạn bè của Trương Nhĩ Dục ở của Đại học Truyền thông, khoảng 1m80, không đeo kính mắt, người Dương Châu. . ."
"Tôi bồi thường"
Trần Hán Thăng nói cũng chưa nói hết, nam sinh đột nhiên móc móc ra tờ một trăm, bởi vì cậu ta phát hiện Trần Hán Thăng không phải đang nói đùa.
Trần Hán Thăng khinh thường nhận lấy tờ tiền giấy, đặt ở trong tay bắn một cái, phát ra tiếng "rột rột, rột rột" thanh thúy.
Hắn mỉm cười nhét tờ tiền giấy vào trong túi của Thu An Bình, nháy mắt nói: "Đây là tiền bồi thường người bị hại, lát nữa công ty còn có thêm trợ cấp."
Điều này khiến cho mặt Thu An Bình đỏ chót, Trần Hán Thăng thật sự không hề căng thẳng chút nào.
"Bây giờ."
Trần Hán Thăng nhìn về phía Trương Nhĩ Dục: "Tôi để Diệp Ỷ đưa người nhu nhược trong tình cảm như cậu về. Anh thấy có vấn đề vì sao không dám đối chất với cô ta, lại chọn cách chạy đến chỗ của người khác làm ồn ào, nhát gan!"
. . .