Không ngờ là, Trương Nhĩ Dục nghe thấy Diệp Ỷ sắp đến, lập tức hoảng sợ.
Giống như bọn trẻ con đánh nhau ở bên ngoài, đột nhiên đối phương nói với cha mẹ của mình, tâm lý đó cũng gần giống như vậy.
"Trần Hán Thăng, đây là chuyện giữa đàn ông chúng ta, sao anh lại muốn gọi cô ấy đến đây?"
Trương Nhĩ Dục không muốn để Trần Hán Thăng nói cho Diệp Ỷ biết.
"Nói thật, tôi cực kỳ xem thường việc hở tí là treo hai chữ "đàn ông" này trên miệng, nhưng tôi không phải là một kẻ hèn nhát."
Ánh mắt Trần Hán Thăng tràn đầy sự giễu cợt: "Anh muốn đàm phán với tôi, con mẹ nó anh có tư cách này à? Không gọi Diệp Ỷ đến đây hốt phân giúp anh, tôi lo mình sẽ bóp chết anh đấy!"
Trần Hán Thăng trực tiếp gọi cho Diệp Ỷ: "Trương Nhĩ Dục đến công ty tôi làm loạn, nếu chị đến muộn, tôi thật sự không thể bảo đảm sẽ xảy ra chuyện gì."
Diệp Ỷ đang biên tập phim ngắn ở văn phòng, hận không thể phân thân ra làm, ngây ngẩn cả người khi nghe được tin tức.
Nhưng mà, cô ta cảm thấy giọng điệu của Trần Hán Thăng không tốt lắm, nhanh chóng xin chủ nhiệm nghỉ phép, gọi một chiếc taxi vội vã rời khỏi đơn vị.
Đài truyền hình cách đường Thiên Nguyên không xa, trên đường đi Diệp Ỷ vẫn luôn thúc giục, mất mười phút mới đến nơi, quả nhiên đã thấy Trương Nhĩ Dục và hai người bạn cùng phòng đứng trước cửa công ty Hỏa Tiễn 101.
Diệp Ỷ quan sát trước một chút, phát hiện không có mảnh vỡ thuỷ tinh, cũng không có dấu máu nào, tất cả mọi người đều khỏe mạnh không vấn đề gì, cô ta mới từ từ thở phào, nhưng ngay sau đó lại cảm thấy xấu hổ.
Đầu tiên, hành động kiểu này hơi ấu trĩ, Diệp Ỷ là người từng trải, là phóng viên từng phỏng vấn rất nhiều nhân vật xuất sắc, người đàn ông trưởng thành nhất định sẽ không làm như vậy.
Thứ hai, công việc bị chậm trễ rồi, buổi tối còn phải quay lại văn phòng tăng ca.
Cuối cùng, Trương Nhĩ Dục tìm ai không tìm, lại cứ phải tìm Trần Hán Thăng.
Sự tồn tại của Trần Hán Thăng ở trong lòng Diệp Ỷ thuộc loại "đẳng cấp khá cao". ít nhất là bạn trai đại học của cô ta không thể sánh được, cho nên Trương Nhĩ Dục tìm đến Trần Hán Thăng làm phiền, Diệp Ỷ lại có cảm giác không biết tự lượng sức mình.
"Anh tới đây làm gì?"
Diệp Ỷ vừa mở miệng là lên tiếng trách móc, cô ta vội vàng tới đây, trên trán rướm một tầng mồ hôi mỏng.
"Diệp Ỷ. . ."
Một chàng trai cao lớn đẹp trai như Trương Nhĩ Dục, bây giờ nói chuyện cũng không lưu loát được, chắc cũng có thể đoán được hành vi kiểu này khiến Diệp Ỷ chán ghét.
"Gần đây em vẫn luôn không xuất hiện, gửi tin nhắn cũng rất lâu mới trả lời, còn luôn đòi chia tay, anh lo lắng không còn cách nào mới phải đến tìm Trần Hán Thăng."
Trương Nhĩ Dục tự tìm cho mình một lí do như vậy, thật ra đó cũng là sự thật, cậu ta luôn cảm thấy việc bạn gái chia tay với mình không phải là vấn đề giữa hai người, nhất định là có người thứ ba chen chân vào.
Hai người đã yêu đương hơn ba năm, tình cảm như vậy làm sao có thể thay đổi chứ?
Diệp Ỷ mím môi, gần đây cô ta bị bạn thân xúi giục, đang do dự có nên kết thúc với Trương Nhĩ Dục hay không, bây giờ nhìn thấy Trương Nhĩ Dục hành động như vậy, ngoại trừ bực bội còn có cảm giác vô cùng bất lực, nói đơn giản hơn chính là chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
"Nhĩ Dục, anh có thể trưởng thành một chút được không?"
Diệp Ỷ nặng nề dậm chân: "Gần đây em thật sự rất bận, ngày nào cũng phải tăng ca, lúc trước không phải đã nói với anh rồi sao, để cho tất cả đều bình tĩnh lại, sao anh cứ phải chuốc thêm phiền toái cho em chứ?"
"Bình tĩnh thì có thể, nhưng em phải trả lời tin nhắn."
Giọng nói của Trương Nhĩ Dục hình như đang nghẹn ngào: "Chữ ký QQ của anh đổi rồi lại đổi, ảnh chân dung cũng vậy, còn cài đặt đủ loại quyền hạn với em, chỉ muốn làm em chú ý một chút, kết quả em hoàn toàn không có phản ứng gì."
Diệp Ỷ cau mày, không phải cô ta không cảm nhận được tình cảm sâu đậm như vậy, nhưng nếu tình cảm sâu đậm lại dùng cách thức vô cùng ngây thơ để thể hiện, Diệp Ỷ cảm thấy bây giờ bản thân rất bối rối.
Nhưng mà Trương Nhĩ Dục cũng không phát hiện, cậu ta vẫn đang tự nhủ: "Anh thật sự lo lắng lúc cả hai đang bình tĩnh, lại có người khác thừa dịp mà nhảy vào, làm em vui vẻ rồi an ủi em, sau đó em cảm thấy đã gặp được một người tốt hơn anh."
"Diệp Ỷ."
Trương Nhĩ Dục tiến lên muốn cắm hai tay Diệp Ỷ, Diệp Ỷ trực tiếp từ chối.
Nhưng mà Trương Nhĩ Dục không để ý: "Anh vừa nghĩ đến việc chúng ta phải chia tay, nửa đêm đột nhiên lại khóc, em có biết cảm giác nước mắt lướt qua sống mũi, lại chảy vào một con mắt khác là thế nào không?"
Những lời thật lòng này đều làm khơi dậy cảm xúc của mọi người xung quanh. Trương Nhĩ Dục vừa đẹp trai, lại trọng tình trọng nghĩa như vậy, những cô gái nhỏ như Nhiếp Tiểu Vũ, Trương Minh Dung đều không thể nào chán ghét cậu ta được, dường như đều quên lúc nãy Trương Nhĩ Dục còn muốn đập phá công ty.
Trần Hán Thăng đang hút thuốc, tình huống kiểu này dường như thường xảy ra trong mùa tốt nghiệp. Các cô gái thường có thể nhận ra thực tế của xã hội trước, còn các chàng trai thì luôn chậm hơn.
"Đúng vậy, Diệp Ỷ."
Một người bạn cùng phòng phụ họa: "Có thể cô chưa hẳn đã thích, nhưng Trương Nhĩ Dục thật sự đã cho cô tất cả những thứ mà cậu ấy cho là tốt nhất."
Diệp Ỷ nhìn thấy tất cả mọi người đều đồng cảm với Trương Nhĩ Dục, cứ như mình là kẻ xấu vậy. Trần Hán Thăng cũng lộ vẻ mặt hờ hững, giống như đang xem kịch.
"Nhưng mà. . ."
Diệp Ỷ thầm nghĩ mình cũng bỏ công việc lập tức chạy tới mà, tuy là không muốn thừa nhận, thật ra điều bản thân lo lắng chính là Trương Nhĩ Dục bị thương.
"Cho tôi thứ tốt nhất?"
Cảm xúc của Diệp Ỷ lập tức bùng nổ. Áp lực của cô ta quá sâu, quá lâu rồi, cô ta bị bó buộc giữa tình yêu đại học thuần khiết và thực tế xã hội đến không thở nổi, thật sự cô ta mới là người chịu áp lực lớn nhất.
"Em biết, thời đại học anh rất tốt với em."
Diệp Ỷ cũng khóc: "Nhưng chúng ta đã tốt nghiệp rồi, em cũng không còn là nữ sinh 18 tuổi kia nữa, không phải là kiểu con gái nghe những lời tâm tình thì cảm thấy động lòng. Em muốn nhìn thấy tương lai, nhưng Nhĩ Dục anh đã từng cố gắng chưa?"
"Anh luôn cảm thấy đã làm cho em rất nhiều điều, nhưng chỉ là anh đang tự làm cảm động chính mình thôi."
Diệp Ỷ lau nước mắt, người chung quanh càng ngày càng nhiều, ngoại trừ nhân viên của Hỏa Tiễn 101, ngay cả nhân viên bốc vác của chuyển phát nhanh Thâm Thông bên cạnh cũng đến đây xem náo nhiệt.
Rất nhiều người trong số đó đã bốn mươi năm mươi tuổi rồi, cũng không hiểu tình yêu gì đó, ở bên cạnh nhếch mép cười, thậm chí còn cảm thấy những người trẻ này quá sến súa rồi.
"Nhĩ Dục, chúng ta thật sự đã chia tay rồi, anh nhất định phải trưởng thành lên, đừng lúc nào cũng cảm thấy bản thân đã làm quá nhiều, nhất định phải nghĩ xem người khác thật sự cần gì."
Diệp Ỷ nói xong thì bỏ đi, thậm chí cô ta còn không nhớ đến việc nhờ Trần Hán Thăng đưa về.
Trương Nhĩ Dục ngẩn người, bỗng nhiên la lớn: "Diệp Ỷ, vậy em cần anh làm gì?"
Diệp Ỷ dừng bước một chút, quay đầu nói: "Em đã nói rất nhiều lần rồi, anh luôn quên mất, em cần anh trưởng thành một chút, anh có thể làm được sao?"
"Nhưng mà, anh mới hai mươi ba tuổi, chừng này tuổi sao anh có thể trưởng thành. . . khụ khụ khụ."
Trương Nhĩ Dục khóc rất đau lòng. Đây chính là cảm giác sau khi trải qua mối tình khắc cốt ghi tâm, thật sự đau xé ruột gan.
"Rõ ràng là Diệp Ỷ mất đi một người có thể hy sinh cả tính mạng vì cô ta, nhưng tại sao người khó chịu nhất lại là tôi chứ!"
. . .
"Ôi. . ."
Trần Hán Thăng thở dài, hắn cũng không biết nên đánh giá như thế nào. Trương Nhĩ Dục không tính là ấu trĩ, nhưng chắc chắn cũng không thể coi là trưởng thành. Tầm nhìn công việc của Diệp Ỷ rộng như vậy, nếu công việc của hai người thay đổi, mối quan hệ này khó có thể kéo dài.
Đột nhiên, điện thoại phát ra tiếng "tinh" do tin nhắn gửi đến, là Diệp Ỷ gửi: "Hán Thăng, tôi đã làm sai rồi sao?"
Trần Hán Thăng im lặng hút thuốc, nhìn thấy Thu An Bình đi đến trước mặt nam sinh lúc nãy muốn đập phá công ty, rút ra đồng một trăm từ trong túi, lại chỉ chỉ cái ghế trong tay cậu ta, ra hiệu trả lại.
Lúc nam sinh đó trả lại ghế, còn khẽ cúi mình tỏ vẻ xin lỗi.
"Cố gắng nỗ lực."
Trần Hán Thăng trả lời một tin nhắn: "Người trưởng thành không nói chuyện đúng sai, chỉ nhìn lợi và hại."
. . .