Sau khi tan tầm từ trụ sở Hỏa Tiễn 101, Hoàng Tuệ vừa ăn cơm với Vương Tử Bác, vừa thuật lại chuyện bát quái nhìn thấy hôm nay, cuối cùng còn giật dây nói: "Cậu cứ dứt khoát đến hỏi Trần Hán Thăng đi, hắn và phóng viên nữ lẳng lơ của đài truyền hình kia có quan hệ tình cảm hay không."
"Không thể có chuyện đó được đâu, cô ta cũng không xinh đẹp bằng Thẩm Ấu Sở."
Vương Tử Bác lắc đầu, lúc đó Trần Hán Thăng đã đưa cho cậu đọc tin nhắn với Diệp Ỷ, còn trình diễn dạy một đoạn cách đối đáp với mấy con cặn bã, thậm chí còn khích lệ cậu ấy đưa Hoàng Tuệ đến khách sạn.
Hoàng Tuệ không tin: "Bạn trai người tìm tới tận cửa rồi, còn nói là không có chuyện gì, phóng viên nữa kia quả thực là không xinh đẹp bằng Thẩm Ấu Sở, nhưng mà nghề nghiệp tốt, người dẫn chương trình nữ mặc váy ngắn lụa đen, đây là ước ao của biết bao nhiêu đàn ông đó."
Cuối cùng, Hoàng Tuệ còn mập mờ nói: "Hoa nhà thơm thật, nhưng mà hoa dại cũng có mùi vị đặc biệt của chính mình nha."
Vương Tử Bác không lên tiếng, nhưng bản thân Hoàng Tuệ ngược lại cười đến run rẩy cả người, có lẽ là ở sau lưng lấy Trần Hán Thăng ra trêu đùa, đây là một cách để giảm bớt áp lực.
Sảnh lớn nhà hàng cơm tây ở Tân Thị Khẩu này chật ních người, trong không khí tản ra mùi hương thoang thoảng, thỉnh thoảng sẽ có một hai người phụ nữ xinh đẹp mặc quần dài nhanh nhẹn bước qua, dưới ngọn đèn u tối lộ ra phần lưng trắng nõn bóng loáng, lay động tiếng lòng của Vương Tử Bác.
Bây giờ cậu ấy không phải là người sinh viên nghèo ăn một bữa cơm tây cũng phải nhờ bạn bè giúp đỡ kia nữa, Hỏa Tiễn 101 càng ngày càng nổi tiếng ở trong trường đại học Kiến Nghiệp, hoa hồng của cậu ấy cũng càng ngày càng nhiều.
Cho dù không phải tết âm lịch hoặc là mùa đắt hàng cuối kỳ, hoa hồng hàng tháng của Vương Tử Bác vẫn luôn có thể vượt qua hàng nghìn.
Nhưng mà cậu ấy cũng không tiết kiệm được quá nhiều tiền, đúng như Trần Hán Thăng đã dự đoán từ trước đó, Hoàng Tuệ tiêu xài khá nhiều, nhưng lại tồn tại cái gọi là "nghèo tinh tế", tiền lương của cô ta không đủ khả năng để chi trả cho mấy thứ hàng xa xỉ, Vương Tử Bác thường phải trợ cấp cho.
Hoàng Tuệ dần thành quen, dường như cô ta cũng cảm thấy Vương Tử Bác cũng nên tập thành thói quen.
Sau khi cơm nước xong xuôi, Hoàng Tuệ nhìn đồng hồ một chút chuẩn bị nhờ xe về, trên mặt Vương Tử Bác do dự thật lâu, đột nhiên có chút không được tự nhiên mà ho khan hai tiếng: "Đêm nay đừng về nữa."
"Cái gì?"
Trong lúc nhất thời Hoàng Tuệ nghe không hiểu, nghi ngờ mà nhìn Vương Tử Bác.
Mặt Vương Tử Bác kìm nén đến đỏ bừng, trong lòng mắng chửi Trần Hán Thăng hại mình, nhưng mà miệng vẫn lẩm bẩm nói: "Nếu không thì, đêm nay đừng về nữa?"
"Đêm nay không về, tôi ở đâu. . ."
Ban đầu, Hoàng Tuệ không phản ứng kịp, nhưng mà nhìn thấy biểu cảm xấu hổ của Vương Tử Bác, cô ta đột nhiên tỉnh ngộ, cũng có chút khó có thể tin được.
Bởi vì Hoàng Tuệ căn bản chưa bao giờ nghĩ tới chuyện đi khách sạn cùng với Vương Tử Bác, động cơ của chính cô ta cũng không đơn thuần, thầm nghĩ tìm một kẻ ngốc hiền lành có tiền mà thôi, kết hôn gì gì đó cũng sẽ không cân nhắc tới Vương Tử Bác.
Nếu như nói Diệp Ỷ và Trương Nhĩ Dục đã từng có tình cảm thật sự, vậy Hoàng Tuệ cũng chưa nói tới cái gì với Vương Tử Bác, thỉnh thoảng nắm tay hoặc là ôm một chút, cũng chỉ để thực hiện mục đích tốt hơn.
Trước kia dường như Vương Tử Bác cũng rất thỏa mãn, bây giờ đột ngột muốn mình phải đi khách sạn với cậu ấy, Hoàng Tuệ theo bản năng muốn từ chối, nhưng mà vừa nghĩ tới hai người xác định mối quan hệ được gần nửa năm rồi, theo lý thuyết nếu đòi hỏi loại chuyện này dường như cũng không quá mức.
"Tử Bác."
Hoàng Tuệ có chút khó xử nói: "Tuần này cơ thể tôi không thoải mái lắm. . ."
"Vậy, vậy cũng không sao cả, tôi, tôi chỉ nói vậy thôi."
Vương Tử Bác lắp bắp đáp lại, sau đó xoay người đi về phía trường học, cũng không đưa Hoàng Tuệ điểm dừng xe bus giống như bình thường, có lẽ là do quá căng thẳng, thiếu chút nữa còn ngã nhào.
Nhìn thấy bóng dáng thất tha thất thểu của Vương Tử Bác, lần này Hoàng Tuệ không cười, bởi vì Vương Tử Bác bắt đầu không đọc được rồi.
Khi suy nghĩ của một người đàn ông vượt quá tầm kiểm soát của mình, Hoàng Tuệ biết điều này có nghĩa là gì.
Chuyện này có nghĩa là cậu ấy đã có ý thức độc lập, không hề bảo sao nghe vậy giống như lúc trước nữa, cũng không thể lừa bịp giống như trước kia nữa rồi.
Lúc này, Hoàng Tuệ biết cô ta nhất định phải xuất ra một vài hành động thực tế để ứng phó rồi, nếu lại dùng lời lẽ ngụy biện giảng giải đạo lý đời người, sớm muộn gì cậu ấy cũng sẽ thất vọng mà rời khỏi.
Nhưng mà. . .
Hoàng Tuệ cúi đầu nhìn cơ thể của chính mình, dù sao vẫn cảm thấy rằng Vương Tử Bác không xứng.
. . .
"Mẹ nó, con chó màu ngày nào cũng chỉ biết xem tao là trò cười!"
Sau khi Vương Tử Bác đưa ra yêu cầu kinh hồn bạt vía này, bây giờ đang muốn tìm một cái lỗ để chui xuống, cậu ấy cũng không biết sau này phải đối mặt với Hoàng Tuệ như thế nào nữa, vì sao mình lại tín nhiệm Trần Hán Thăng như thế chứ!
Cho nên, Vương Tử Bác lập tức gọi điện thoại qua, một là để báo cáo tình hình, hai là dùng sức mắng chửi Trần Hán Thăng.
"Vừa nãy ông đây nói, đêm nay để Hoàng Tuệ đi khách sạn, bây giờ cũng không biết sau này sẽ chung sống như thế nào nữa rồi!"
Vương Tử Bác nghiến răng nghiến lợi nói.
Trần Hán Thăng đang chơi mạt chược, hắn nhờ một câu để bạn học khác vào thế chân, sau đó đi tới ban công hỏi: "Nên chung sống như thế nào thì chung sống như thế ấy thôi, lúc ấy mày nói như thế nào?"
"Tao trực tiếp nói cô ta đừng về nữa."
"Nói lúc mấy giờ?"
"Khoảng chừng bảy giờ rưỡi tối."
"Cái này không phải là ngốc nghếch sao, nào có ai bảy giờ rưỡi lại đưa ra loại yêu cầu này chứ."
Trần Hán Thăng vừa cười vừa nói: "Bây giờ sắp mùa hè rồi, bảy giờ rưỡi nói không chừng ngày cũng chưa tối hẳn, trước mắt loại quan hệ chuồn chuồn lướt nước này của bọn mày, Hoàng Tuệ có thể đồng ý mới là lạ đó."
Vương Tử Bác nghĩ lại cũng đúng, nhưng mà cả người cậu ấy vẫn khó chịu, trong lòng lại có một sự kỳ vọng mơ hồ, tóm lại loại tâm tình này vô cùng phức tạp, nhưng mà không ảnh hưởng đến chuyện cậu ấy đổ hết trách nhiệm cho Trần Hán Thăng.
"Lúc ấy mày cũng không nói rõ ràng, quỷ mới biết còn phải chú ý thời gian!"
Vương Tử Bác lớn tiếng nói, cậu ấy đứng ở trên sân thể dục của trường, vừa chạy bộ vừa nói chuyện điện thoại, cơ thể chỉ có di chuyển lên xuống, chỉ cảm giác khô nóng này mới có thể làm dịu đi một chút.
"Tao cũng không biết mày lại ngu như vậy."
Trần Hán Thăng cười nhạo nói: "Loại tình cảm này ngay cả tao với Tiểu Ngư Nhi, đều phải cố tình đưa cô ấy đi xem phim vào đêm khuya, ít nhất mày phải thỏa mãn một vài nguyện vọng của Hoàng Tuệ chứ, nhạt nhẽo nói "đêm nay đi khách sạn", cho dù mày là một kẻ ngốc, cũng phải là một kẻ ngốc có chút thú vị chứ."
"Mẹ kiếp, cút đi!"
Vương Tử Bác bị nói đến xấu hổ, tức giận cúp máy điện thoại.
Nhưng mà, lời Trần Hán Thăng nói thực ra rất hữu dụng, bởi vì hắn đoán quá chính xác.
Hôm nay quả nhiên Hoàng Tuệ dùng "cơ thể không khỏe" để từ chối, lúc ấy Trần Hán Thăng đã nói Hoàng Tuệ có thể sẽ dùng "cơ thể không khỏe, công việc bận quá, cảm xúc quá xấu" và những lý do khác để lấy lệ, quả nhiên không hề vượt khỏi phạm vi này.
"A. . ."
Vương Tử Bác rất muốn giận dữ hét lên một tiếng, nhưng mà cậu ấy không làm chuyện như thế này mà không hề cố kỵ như Trần Hán Thăng, chỉ có thể biến loại kiềm nén này thành sức mạnh để chạy trốn, buồn bực chạy đến mức đầu đầy mồ hôi mới dừng lại.
Khi trở về ký túc xá có một cuộc điện thoại chưa nhận, cậu ấy tưởng là của Hoàng Tuệ, sau khi tràn đầy mong chờ mở ra, phát hiện là của Trần Hán Thăng, trong nháy mắt cũng ỉu xìu luôn.
"Chuyện gì, tao phải đi tắm rồi."
Vương Tử Bác cũng không khách sáo với Trần Hán Thăng.
"Ngày mai tao quay về Cảng Thành, mày có muốn về chung không?" Trần Hán Thăng nói ở trong điện thoại.
Vương Tử Bác suy nghĩ một chút, gần đây trong nhà mình cũng không có chuyện gì, lắc đầu hỏi: "Tao không về, mày có việc gì sao?"
"Một người anh họ của tao phải đi xem mắt, vừa vặn tao lên TV ấy, nên bà ngoại bọn họ nhất định muốn tao đi cùng."
Vương Tử Bác gật đầu, vùng quê Tô Bắc bên kia quả thật rất thích kiểu sắp xếp xem mắt này.
Nhà trai nhà gái đều là nhân vật "nặng ký" trong gia đình, hai nhà ngồi xuống như thế này, hút thuốc, uống chút trà, muốn thì có thể kết hôn ngay lập tức.
Nhưng mà, Vương Tử Bác cũng có chút khó hiểu: "Theo lý thuyết, loại chuyện này bình thường mày cũng lười phản ứng mà."
"Đúng vậy, bởi vì còn có một chuyện nữa."
Trần Hán Thăng thở dài một hơi: "Mẹ tao nói Lão Trần ngoại tình rồi, bà chuẩn bị ly hôn, còn hỏi tao muốn đi theo ai."
"Hả?"
Vương Tử Bác giật nảy người: "Làm sao chú Trần có thể ngoại tình được chứ."
"Đúng vậy, một người ngu ngốc như mày còn biết được điều đó, mẹ tao đoán không chắc, bây giờ bà nói mình đau lòng đau chân đau thắt lưng, tóm lại chỗ nào cũng đau, cho dù không có chuyện gì, tao cũng phải về nhà xem mới yên tâm."