Từ sau khi Trần Hán Thăng có xe, mỗi lần về Cảng Thành đều sẽ hỏi Tiểu Ngư Nhi và Vương Tử Bác xem có muốn cùng về nhà không, những bạn học khác đang học ở Kiến Nghiệp thỉnh thoảng cũng sẽ gửi tin: "Trần Hán Thăng, gần đây cậu có về nhà không, nếu tiện đường thì chở tớ về với, tớ về nhà làm chút chuyện."
Bình thường mà nói Trần Hán Thăng đều sẽ thuận tay giúp đỡ, dù sao đi xe khách từ Kiến Nghiệp về Cảng Thành cũng phải mất hơn 60 tệ, nếu tiết kiệm được khoản tiền này thì thật tốt, trên đường đi cũng có người bên cạnh nói chuyện với mình.
Có điều trong khoảng thời gian này, đầu tháng sáu ngoại trừ ngày quốc tế thiếu nhi, cũng không có kỳ nghỉ lễ nào.
Sáng ngày thứ hai, hơn 6h Trần Hán Thăng xuất phát từ trường học, ngoại trừ lo lắng cho thân thể của mẹ ruột, cũng muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Chiều hôm qua sau khi xem xong trò cười của Diệp Ỷ và Trương Nhĩ Dục, Trần Hán Thăng còn chưa kịp hiểu ra, điện thoại của Lương Mỹ Quyên đã gọi tới, thông báo có người nhìn thấy Lão Trần và một người phụ nữ ngồi đối diện nhau ở trong một tiệm cà phê, trò chuyện rất vui vẻ.
Dựa vào miêu tả bên ngoài của Lương thái hậu, người phụ nữ kia có hơi giống Mạc Kha, có điều theo lý thuyết với tính cách và điều kiện của "mẹ hai Mạc", chắc là sẽ không quay đầu ăn máng cũ với Lão Trần đâu nhỉ, cùng lắm cũng chỉ là hai người ngồi lại với nhau một chút mà thôi.
Đừng thấy Lương Mỹ Quyên hô to hét lớn ở nhà, đó là bởi vì bà có một người chồng luôn bao dung, có một đứa con trai "đánh không đánh lại, mắng sẽ cãi lại", trên thực tế Lương Mỹ Quyên chính là một người phụ nữ trung niên bình thường ở thành phố.
Sau khi bà cảm nhận được chồng của mình "ngoại tình", điều đầu tiên là không nghe giải thích mà ầm ĩ một trận, sau đó lại nghĩ đến chỗ dựa cả nửa đời sau—— Đây không phải một đứa con trai biết nghe lời, nhưng lại rất hiếu thuận.
"Tên ngu ngốc nào lại luyên thuyên như vậy chứ, đây hoàn toàn chính là để hù dọa Lương thái hậu mà."
Trần Hán Thăng rầu rĩ than phiền một câu, đạp chân ga, chiếc xe FAW nhỏ từ từ dò dẫm như máy kéo ở trên đường cao tốc.
. . .
Buổi trưa trở về đến Cảng Thành, Trần Hán Thăng không lập tức trở về nhà, mà là đi tới đơn vị của Lão Trần.
Kinh nghiệm của hắn phong phú, trước hết phải hiểu rõ trước sau mọi chuyện là như thế nào đã, như vậy mới có phương pháp đối phó.
Trần Triệu Quân vừa thấy con trai trở về, vừa vui lại vừa buồn.
Vui là do, con trai đúng là đã lớn rồi, trong nhà có chuyện cũng có thể trở về giải quyết.
Buồn là do, tính khí vợ mình không tốt đẹp gì, con trai trở về cũng chưa chắc đã thành công.
"Đi ăn cơm trước đã."
Trần Triệu Quân ôm con trai còn cao hơn cả mình đến nhà ăn, trong lòng có chút tự hào nhàn nhạt, nhưng ông không biểu hiện ra ngoài, chỉ là thấy mấy đồng nghiệp tuổi tác xấp xỉ mình bắt Trần Hán Thăng gọi là "chú và dì" .
Đồng nghiệp của Lão Trần cũng đều thân mật quan sát Trần Hán Thăng, cười tủm tỉm đáp lại.
"Thực sự là quá bất cẩn, chúng tôi đều đã già rồi, con trai của chủ nhiệm Trần cũng đã lớn như vậy rồi."
"Đúng vậy, lúc còn rất nhỏ thằng bé còn tới đây làm bài tập, trên cổ còn đeo một cái khăn quàng đỏ đấy."
"Hán Thăng đúng là càng lớn càng giống Lão Trần, lông mày này miệng này, cảm giác như một khuôn đúc ra vậy, mũi thì khá giống Lương Mỹ Quyên."
. . .
Cảng Thành là một thành phố rất nhỏ, các đơn vị và các phòng làm việc trong chính phủ thường xuyên chạm mặt nhau, cho nên mọi người đều biết Trần Triệu Quân và Lương Mỹ Quyên là quan hệ vợ chồng.
Trần Hán Thăng nhớ lại một chút, lần trước mình đến đơn vị của Lão Trần, hình như là hồi lớp năm tiểu học.
Khi đó trong nhà không có điều hòa, vì ham mê mát mẻ nên nếu không có chuyện gì đều sẽ chạy tới đây, có điều sau đó có xuất hiện một món đồ gọi là "Internet" xuất hiện, Trần Hán Thăng tình nguyện nhìn người ta bật báo động đỏ còn hơn.
Lúc ăn cơm ở nhà ăn, ông chú đang cầm thìa đi ủng, mặc đồng phục làm việc màu trắng đi ra nói chuyện với Trần Hán Thăng, bên trong cơ quan cũng khá coi trọng lý lịch cá nhân, mặc dù chú không có biên chế, nhưng ông ấy đã nấu ăn ở nhà bếp hơn hai mươi năm nay, rất nhiều lần thay đổi cục trưởng, ông lão vẫn đứng sừng sững.
Có điều, đừng tưởng tượng ông ấy thành hoà thượng quét sân trong bộ phim <Thiên long bát bộ>, đó là võ hiệp không có thật, trong thực tế vị lớn tuổi này có thể hơi lắm mồm, giọng nói cũng lớn hơn, một khi tính khí bộc phát ngoại trừ người đứng đầu là cục trưởng, ông ta cũng không cho ai mặt mũi.
Trần Hán Thăng khách khí lên tiếng chào hỏi, còn lấy thuốc lá ra mời, ông chú đầu bếp mới ngẩng đầu ưỡn ngực rời đi.
"Đúng là kỳ lạ."
Trần Hán Thăng vừa ăn cơm, vừa tiếp lời Lão Trần: "Lúc con và cha cùng nhau ra ngoài, người ta đều nói con trông giống cha hơn một chút; lúc con và mẹ con cùng nhau ra ngoài, bọn họ lại nói con trông giống Lương thái hậu hơn."
Trần Triệu Quân ôn hòa cười một tiếng: "Con là do cha và mẹ con sinh ra, trông giống nhau không phải rất bình thường sao?"
"Ha ha."
Trần Hán Thăng nghịch ngợm nháy mắt: "Con cảm thấy mình trông cũng giống dì Mạc đấy, đặc biệt là đôi mắt."
Trần Triệu Quân: . . .
Ăn cơm trưa xong, Trần Hán Thăng theo Lão Trần tới phòng làm việc nói chuyện phiếm, hắn cũng đang buồn bực: "Cha, sao đồng nghiệp của cha không ai khen con có tiền đồ vậy, đều toàn khen con đẹp trai, điều này không phải chân lý mà ngay cả người mù cũng có thể phát hiện ra sao, còn cần bọn họ nhấn mạnh mãi như thế à?"
Trần Triệu Quân vỗ vỗ sau gáy con trai mình: "Con có tiền đồ chỗ nào?"
"Con được lên TV còn chưa đủ có tiền đồ à?" Trần Hán Thăng nói.
"Ô ~ "
Lão Trần hình như vừa mới nhớ ra chuyện gì đó: "Việc này cha không nói, cũng không để cho mẹ con nói, chỉ là có chút tiền mà thôi, không đáng để gióng trống khua chiêng khoe khoang với đồng nghiệp."
Trần Hán Thăng ngẩn người: "Đây là cơ hội duy nhất để con trở thành "con ngoan" trong miệng những vị phụ huynh khác, dựa vào cái gì mà hai người lại cướp mất?"
. . .
Trong phòng làm việc, hai cha con ngồi đối diện nhau, Lão Trần cũng nói tới chuyện ngày hôm qua với Trần Hán Thăng.
Hoá ra là, Mạc Kha có vài nguyên nhân đặc biệt nên mới về Cảng Thành xử lý, trước khi rời đi đột nhiên muốn gặp mặt Trần Triệu Quân một lần, trong quá khứ Mạc Kha đều không có ý nghĩ này, chỉ là gần đây tiếp xúc tương đối nhiều cùng Trần Hán Thăng, cho nên mới nhớ tới người bạn tốt thời cấp 3, người bạn qua thư thời đại học này.
Phương thức liên lạc của Trần Triệu Quân rất dễ lấy được, dù sao thì ông vẫn đang ở Cảng Thành.
Lúc đó Lão Trần cũng hơi do dự một chút, không biết rốt cuộc có nên đến cuộc hẹn này không, sau đó cảm thấy mình là "Lòng dạ vô tư thiên địa rộng", chỉ là đi gặp một người bạn cũ thôi mà.
Có điều ông cũng đã gửi một tin nhắn cho Lương Mỹ Quyên, thông báo bản thân có một buổi xã giao.
Lão Trần thường xuyên phải dự tiệc, vốn dĩ Lương Mỹ Quyên cũng không để ở trong lòng, đúng lúc không khéo vừa vặn có người quen nhìn thấy, còn thêm mắm dặm muối chuyển đến tai Lương Mỹ Quyên.
Sau khi Trần Triệu Quân trở về, đối mặt với sự chất vấn của Lương Mỹ Quyên, ông lại lập tức nhận tội.
Ha, lần này thì hay rồi, Trần Hán Thăng cũng phải đi mấy trăm cây số từ Kiến Nghiệp về nhà để "cứu hoả" .
"Haizz, cha nói cha . . . "
Trần Hán Thăng không còn gì để nói: "Con là một người con trai cơ trí thế này, sao lại có một người cha thành thật như cha vậy?"
Trần Triệu Quân trừng mắt nhìn Trần Hán Thăng một chút: "Nói lời khác đi!"
"Đã là lúc này rồi, còn so đo mấy chuyện không đáng quan tâm này làm gì?"
Trần Hán Thăng giơ ba cái ngón tay ra: "Cha, trong chuyện này cha có 3 điều sơ hở. Thứ nhất chính là chọn địa điểm gặp mặt không thích hợp, sao hai người lại có thể hẹn ở một tiệm cà phê chứ, nên đến một chỗ nào mà vắng vẻ hơn một chút; thứ hai chính là lúc mẹ con hỏi đến, cha nhất định phải bày ra dáng vẻ rất tủi thân mà tranh luận theo lý, thẳng thắn sẽ được khoan hồng, kháng cự sẽ bị nghiêm trị, chút đạo lý ấy còn cần con nói sao? Thứ ba, cha căn bản không nên để mẹ con biết đến sự tồn tại của Mạc Kha, cha đây không phải là tự đưa mình vào Tu La Tràng sao. . . . "
Lão Trần nhìn mặt mày hớn hở của con trai, không nhịn được ngắt lời: "Con trở về rốt cuộc là để hỗ trợ giải quyết khó khăn, hay là ăn nói linh tinh, nói nữa cha đánh con đấy!"
"Con xin lỗi, người trong nghề thực sự rất đau lòng với loại thao tác này."
Trần Hán Thăng vỗ vỗ trán suy nghĩ một chút: "Thật ra thì, muốn giải quyết chuyện này cũng đơn giản thôi, cha đến trước mặt mẹ con, trực tiếp gọi điện thoại cho dì Mạc, xin nhờ bà ấy giúp chứng minh một chút là được rồi."
"Chỉ đơn giản như vậy sao?"
Trần Triệu Quân khó tin hỏi.
Có điều, Trần Hán Thăng còn giật mình hơn so với Lão Trần: "Cha thật sự muốn làm như vậy?"
"Nếu như có tác dụng, tại sao lại không chứ?"
Trần Triệu Quân thấy rất kỳ lạ.
"Chiêu này tuy rằng đơn giản thực dụng, có điều nói như vậy, đại đa số đàn ông đều sẽ không dùng tới."
Trần Hán Thăng ấp a ấp úng nói: "Bởi vì như vậy, sau đó sẽ không có cách nào liên quan đến người khác nữa. Ví dụ như lần này, dì Mạc sẽ cảm thấy ở trong lòng cha, mẹ con quan trọng hơn so với dì ấy rất nhiều."
"Mẹ con vốn dĩ là quan trọng hơn cô ấy mà, Mạc Kha cũng sẽ hiểu thôi."
Lão Trần cười nói, trên mặt lộ ra vẻ đó là điều hiển nhiên.
Trần Hán Thăng xấu hổ cúi đầu, khuôn mặt cứ như bị khăn quàng đỏ nhuộm đỏ vậy.
. . .