Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 415 - Chương 415: Cạm Bẫy Ở Thành Phố Quá Sâu, Tôi Phải Về Nông Thôn

Chương 415: Cạm bẫy ở thành phố quá sâu, tôi phải về nông thôn Chương 415: Cạm bẫy ở thành phố quá sâu, tôi phải về nông thôn

"Lại nói bậy rồi!"

Lão Trần nghe được "Hai người mẹ tương ứng với hai người con dâu", giơ tay làm bộ muốn đánh con trai, Trần Hán Thăng cười hì hì không sợ, trong nhà ngoại trừ Lương Mỹ Quyên sẽ ra tay thật, Trần Triệu Quân cơ bản đều chỉ hù dọa một chút thôi.

Lúc ăn cơm, Lương Mỹ Quyên cố ý không nói chuyện với Trần Triệu Quân, Trần Hán Thăng ho khan một tiếng, cầm lấy ly trà hoa tươi trên khay quơ quơ: "Mẹ, mau nhìn xem Lão Trần mua cái gì cho mẹ kìa, hoa hồng lãng mạn."

"Hừ."

Có điều Lương thái hậu chỉ hừ lạnh một tiếng, thì thầm trong miệng nói: "Kết hôn nhiều năm như vậy rồi cũng chưa từng mua qua lần nào, chỉ uống cà phê một buổi với người ta, vây mà biết mua hoa để mua vui cho phụ nữ."

Trần Triệu Quân: . . .

Trần Hán Thăng: . . .

Sự kiêu ngạo này của Lương thái hậu có vẻ giống Tiểu Ngư Nhi.

Nhưng là đối với Lão Trần mà nói, ông chỉ cần không cãi nhau, chuyện gì cũng nguyện ý làm.

"Tiền tiêu vặt tháng sau của tôi, có thể giảm một nửa."

Trần Triệu Quân chủ động nói.

"Tháng sau còn muốn có tiền tiêu vặt à?"

Lương Mỹ Quyên nói một câu, có điều bà bắt đầu tiếp lời Trần Triệu Quân, cũng đồng nghĩa với việc "đôi vợ chồng trung niên sắp ly hôn" này cứ như vậy mà kết thúc, bà quay lại căn dặn Trần Hán Thăng nghiêm túc cùng Lương Tiểu Hải đi xem mắt.

"Mặc dù mẹ vẫn có nhiều thành kiến với mợ cả của con, nhưng dù sao Lương Tiểu Hải cũng là cháu ruột của mẹ, trong đám anh em họ chỉ có con là người còn đang học đại học, con chịu về giúp đỡ, Tiểu Hải cũng là vô cùng cảm kích." Lương Mỹ Quyên lại nhấn mạnh một lần.

"Biết rồi."

Trần Hán Thăng thờ ơ như không gật đầu một cái, hắn vốn dĩ chỉ yêu thích náo nhiệt, lần này lại là đại diện nhà trai đi "giữ mặt mũi", còn có một cảm giác ra vẻ nhàn nhạt.

Có điều Trần Hán Thăng cũng có chút bận tâm: "Không phải mẹ nói cả người đều không thoải mái sao, ngày mai có muốn con đưa mẹ đến bệnh viện không?"

"Không cần."

Lương Mỹ Quyên lắc đầu từ chối một cái: "Ngày mai mẹ không muốn đi."

"Tại sao?"

Trần Hán Thăng đuổi theo không buông hỏi.

Lương Mỹ Quyên liếc Trần Triệu Quân một cái mà không nói lời nào.

Trần Hán Thăng càng thấy kỳ quái, vẫn quấn quít lấy Lương Mỹ Quyên đến tận nhà bếp, cuối cùng bà rốt cuộc cũng mở miệng: "Ngày mai là sinh nhật dương lịch của cha con, tuy rằng chúng ta bên này chỉ tổ chức sinh nhật âm lịch, nhưng để ngày này mà đi bệnh viện cũng không tốt lắm, tránh rước cái vận rủi gì về cho cha con."

"Được đó, Lương thái hậu."

Trần Hán Thăng có hơi bất ngờ, bây giờ đang lưu hành lừa chó từ mấy trăm cây số từ bên ngoài về nhà giết à, không phải đã nói ly hôn rồi sao, vẫn còn bị nhét đầy thức ăn cho chó vào miệng.

"Nếu mẹ làm như thế, vậy cũng đừng trách con trai vong ân phụ nghĩa."

Trần Hán Thăng trở lại phòng ngủ, lấy điện thoại di động ra nhắn cho Mạc Kha một tin: "Dì Mạc, rảnh rỗi cháu đưa bạn gái đến nhà dì thăm hỏi, có thể làm phiền dì không?"

"Ting!" một tiếng.

Mạc Kha rất nhanh đã nhắn tin trả lời lại.

"Được, dì cũng rất thích nói chuyện với mấy người trẻ tuổi các cháu."

. . .

Sáng ngày hôm sau, Trần Hán Thăng còn đang ngủ nướng, trực tiếp bị tiếng chuông điện thoại của Lương Mỹ Quyên đánh thức.

"Con đã dậy chưa đó, còn nhớ nhiệm vụ buổi sáng không?"

Lương Mỹ Quyên quá hiểu con trai mình, cho nên mới cố ý gọi điện thoại đến giục.

"Vâng, con đã đang trên đường đến nhà bà ngoại rồi."

Trần Hán Thăng không dám nói bản thân vừa mới mở mắt, nếu không chắc chắn sẽ bị mắng.

Sau khi cúp điện thoại, Trần Hán Thăng mở rèm cửa sổ ra, ánh mặt trời bên ngoài rất chói mắt, một đám người đang ngồi đánh bài dưới bóng cây, dưới lầu còn truyền đến tiếng loa "thu gom báo chí và vỏ chai bia", mấy thằng oắt con mặc áo ngắn đang đuổi nhau đùa giỡn.

Gió hè thoải mái thổi vào gian phòng từ cửa sổ, từng gợn tóc gáy trên da tóc gáy dường như phảng phất trào dâng một tầng hơi nóng, trong lòng Trần Hán Thăng có cảm giác nhàn nhã hiếm có.

"Đây chính là cảm giác ở quê nhà, tiền cũng không mua được thời gian quay lại."

Trần Hán Thăng cảm khái xong, vội vội vàng vàng tìm một cửa hàng sửa chữa ô tô, đưa chiếc xe FAW đi rửa sạch một lần, sau đó mới đi về nhà bà ngoại ở nông thôn.

. . .

Anh họ Tiểu Hải là con trai trưởng nhà cậu, cũng là cháu đích tôn của ông bà ngoại, hôn nhân của anh ấy là "đại sự" mà tất cả mọi người trong Lương gia đều quan tâm, người anh này lớn hơn Trần Hán Thăng 2 tuổi, tròn 22 tuổi, tuổi mụ là 23.

Ở vùng nông thôn Tô Bắc, nếu như không học đại học, thì ở tuổi này chính là kết hôn muộn, đúng lúc xí nghiệp anh ấy từng làm ở Thượng Hải đóng cửa, nhân lúc về nhà, mợ cả tranh thủ thời gian để bà mối trong thôn sắp xếp xem mắt.

Cậu và mợ cả  dự định để đứa con trai lớn này kết hôn vào dịp quốc khánh, như vậy cũng sẽ sắp xếp ổn thoả cho em trai em gái phía sau.

Cửa nhà ông bà ngoại đứng đầy người, ngoại trừ người thân nhà mình, còn có một vài người hàng xóm xung quanh, trên mặt ai nấy đều lộ ra nụ cười hớn hở, đồng thời chen chúc ở cửa chém gió điên đảo.

Anh họ Tiểu Hải nhuộm một quả đầu vàng hoe, đây là kiểu tóc khá thịnh hành hiện nay, cầm Hoàng Kim Lăng trong tay liên miệng nhả từng làn khói.

"Ôi, cháu ngoại lớn nhà ta đến rồi."

Trần Hán Thăng mới vừa xuống xe, bà ngoại đã tập tễnh đi tới, hai tay tràn đầy vết chai nắm chặt lấy Trần Hán Thăng.

Trần Hán Thăng toét miệng cười một tiếng: "Vâng, cháu mới trở về, xem thân thể bà ngoại thế nào rồi."

"Rất tốt, ăn được ngủ được."

Bà ngoại vỗ cánh tay cháu ngoại lớn một cái, trong đôi mắt đều là vui sướng: "Càng ngày càng giống cha, giống cha con mới đẹp mắt, dáng dấp mẹ con xấu xí."

"Ha ha ha . . . "

Những câu nói này của bà ngoại đều chọc cho mọi người phì cười, bà là mẹ ruột của Lương Mỹ Quyên, có thể tùy tiện nói gì cũng được.

"Đây là con trai của nhà cô ba nhỉ."

Bà mối là một người phụ nữ trung niên, bà đang nói chuyện với cậu, cũng đi tới quan sát trên dưới đánh giá Trần Hán Thăng.

"Đúng, đây là con trai của cô ba nhà chúng tôi, cô ba và chú đều là người làm trong nhà nước, Hán Thăng cũng là sinh viên đại học."

Đừng thấy bình thường mợ cả và Lương Mỹ Quyên không hợp nhau, nhưng bây giờ lại liều mạng giúp Trần Hán Thăng khoe khoang: "Từ khi còn bé thành tích của Hán Thăng đã rất tốt rồi, sau khi lên đại học lại tự mình gây dựng sự nghiệp, nhìn thấy chiếc xe kia không, chính là nó tự mua đấy, còn được lên đài Tô Đông nữa cơ."

Thật ra thì, hiện giờ Trần Hán Thăng chỉ mới được lên Đài truyền hình Kiến Nghiệp thôi, có điều sau khi nắm được thị trường Thượng Hải, không chừng sẽ có thể lộ mặt trên Đài truyền hình tỉnh Tô Đông ấy chứ.

Trần Hán Thăng gật đầu với bà mối một cái, lấy bao thuốc lá Trung Hoa của mình ra hút rồi nhả ra một làn khói.

Trần Hán Thăng nhả khói như thế tương đương với việc giúp nhà trai giữ lại chút mặt mũi, anh họ Tiểu Hải cũng đi tới vỗ vai Trần Hán Thăng một cái, coi như chào hỏi.

"Hán Thăng, có bạn gái chưa?"

Bà mối nhìn chiếc xe bóng loáng đang phát sáng kia một chút, còn có bao thuốc lá Trung Hoa trong tay Trần Hán Thăng, điện thoại di động trong túi quần, không nhịn được bệnh nghề nghiệp trỗi dậy, ý định giúp Trần Hán Thăng tìm đối tượng xứng đôi ở trong đầu.

Bà mối dường như là một nghề rất ổn ở nông thôn, mấy người này nhận "tiền hoa hồng" thông qua việc giới thiệu đối tượng cho người ta, gia đình nào càng giàu có, tiền hoa hồng lại càng cao.

Nếu có thể bắt được gia đình như nhà Trần Hán Thăng, vậy ít nhất phải nhận được 1000 tệ trở lên đi.

"Bà nghĩ cũng đừng nghĩ, Khổng Tam Di."

Mợ cả  đi tới nói: "Bà mà cũng dám đánh chủ ý lên cháu ngoại lớn nhà chúng tôi sao, sau này nó chắc chắn sẽ cưới một cô gái ở thành phố lớn, đài truyền hình có thể tùy tiện lên được sao, hiện giờ Hán Thăng có mấy chục vạn tài sản đấy."

"Khụ khụ."

Trần Hán Thăng ho khan một tiếng, sửa lại nói: "Mấy chục vạn đó là năm ngoái, năm nay đã không còn như vậy nữa rồi."

"Nhiều như vậy à."

Khổng Tam Di suy nghĩ một chút, trong tay bà ta đúng là không có một người nào xứng đôi với tài sản của Trần Hán Thăng, chỉ có thể thở dài một hơi, trước tiên cứ sắp xếp xong chuyện của Lương Tiểu Hải trước mắt cái đã.

"Điều kiện của đối phương không cần nói thêm nữa, mọi người đều là người một thôn, cô gái cũng là con gái gia đình đàng hoàng, chịu được khổ được nhọc, Tiểu Hải nếu như cậu coi trọng thì mau chóng quyết định đi." Khổng Tam Di nói.

Lương Tiểu Hải gật đầu một cái, không bao lâu sau người nhà cô gái họ Phương cũng đến rồi.

Trần Hán Thăng nhón chân lên nhìn một chút, cô gái kia đại khái chừng hai mươi tuổi, gương mặt vuông chữ điền, lông mày khá thô, sắc mặt hồng hào, ngũ quan không thể nói xinh đẹp, nhưng cũng có thể coi là dễ nhìn.

Vóc dáng cao khoảng 1 mét 59, như này ở nông thôn không tính là thấp, tính cách có hơi thẹn thùng, có điều vẫn có thể chủ động chào hỏi.

Trần Hán Thăng nhớ tới vợ của anh họ Tiểu Hải không phải người bản địa, nhưng bây giờ hắn không dám dùng trí nhớ trước đây để suy luận, sau khi sống lại, lịch sử bị hiệu ứng cánh bướm của hắn chấn động đến mức nát bét.

Có điều nhìn vào biểu hiện, Trần Hán Thăng cảm thấy cô gái này rất tốt.

Tiếp theo là khâu nói chuyện, người hai nhà tìm vào nhà nói chuyện một chút, thật ra chính là chém gió, mục đích là khiến đôi trai gái này không mất tự nhiên nữa.

Nhà bà ngoại đã sớm chuẩn bị kỹ một căn phòng, bên trong còn bày một ít hoa quả, kẹo lạc và trà.

Trần Hán Thăng được xem là một nhân vật quan trọng, cũng theo đi vào, những người khác đều là trưởng bối Lương gia, cũng là nhân vật có tiếng ở trong thôn.

Phía nhà gái bên kia cũng vậy, ngoại trừ các vị trưởng bối ra, anh hai của cô gái cũng cùng tới.

Đây vẫn là lần đầu tiên Trần Hán Thăng thamg ia "cuộc trò chuyện cao cấp" này, kết quả nghe tới nghe lui tất cả đều là một vài chuyện linh tinh, rất nhanh hắn đã không còn hứng thú nữa, bưng một chén trà chất lượng kém lên cũng không chê, uống "ừng ực ừng ực" hết một chén rồi lại một chén khác, đồng thời liên mồm ăn kẹo lạc.

Sau khi nói chuyện đại khái khoảng 20 phút, tất cả mọi người lại đi ra ngoài, chỉ để lại anh họ Tiểu Hải và cô gái xem mắt ở trong phòng một mình nói chuyện.

Trần Hán Thăng cũng không làm khó, giúp đỡ anh họ Tiểu Hải xua tan khói thuốc là.

Một làn khói thuốc lá Trung Hoa rất nhanh đã tiêu tan hết, anh hai nhà gái còn rất xấu hổ, không ngờ Trần Hán Thăng mở cốp sau xe ra "cạch" một tiếng, lấy hai bao thuốc lá Trung Hoa chưa mở từ bên trong ra.

Không bao lâu, anh họ Tiểu Hải và cô gái kia đã đi ra, mọi người đều rất dè dặt, không có hỏi thăm kết quả ngay lập tức, chỉ là trên mặt đều mang theo nụ cười.

Chờ sau khi đám người nhà gái rời đi, anh họ Tiểu Hải mới chủ động tìm tới Trần Hán Thăng: "Hán Thăng, công ty chú hiện giờ có thiếu người không?"

"Hơi hơi thiếu."

Trong lòng Trần Hán Thăng thầm suy đoán suy nghĩ của anh họ Tiểu Hải.

"Anh và bạn gái muốn đến Kiến Nghiệp làm việc, chú có thể sắp xếp chút được không?" Lương Tiểu Hải hỏi.

"Không thành vấn đề."

Trần Hán Thăng bày ra thái độ rất thoải mái, có điều cũng rất kinh ngạc: "Anh và cô gái kia nhanh như vậy đã xác định quan hệ rồi sao?"

"Không phải cái này."

Lương Tiểu Hải lắc đầu một cái: "Anh có một người bạn gái ở trong xưởng, đúng lúc bọn anh muốn đi làm cho chú."

"Đm!"

Trần Hán Thăng sững sờ nhìn anh họ Tiểu Hải: "Anh có đối tượng rồi còn muốn đi xem mắt làm gì?"

Anh họ Tiểu Hải thở dài một hơi: "Mẹ anh cảm thấy nhà bạn gái quá xa, lễ hỏi bên đó cũng đòi rất cao, cho nên không đồng ý cuộc hôn nhân này."

"Vậy . . . "

Trần Hán Thăng tiếp tục nói: "Vậy anh vừa duy trì quan hệ với bạn gái, vừa về nhà xem mắt để đối phó sao?"

Vẻ mặt Lương Tiểu Hải đầy lo lắng gật đầu một cái.

Trần Hán Thăng không biết nên nói gì, chỉ có thể dựng ngón cái lên.

Trâu bò.

Có câu nói thế này.

Cạm bẫy ở thành phố quá sâu, tôi muốn về nông thôn, đường nông thôn cũng trơn, cạm bẫy lại càng phức tạp hơn.

. . .

Bình Luận (0)
Comment