Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 416 - Chương 416: Người Tốt Thì Không Có Nguyên Tắc, Người Xấu Thì Tuỳ Tiện Trở Mặt

Chương 416: Người tốt thì không có nguyên tắc, người xấu thì tuỳ tiện trở mặt Chương 416: Người tốt thì không có nguyên tắc, người xấu thì tuỳ tiện trở mặt

Bởi vì thực tế anh họ Tiểu Hải đã có bạn gái, việc xem mắt này chỉ là một loại ứng phó qua loa với cha mẹ, đương nhiên không coi trọng bất kỳ người nào.

Sau khi cô gái đầu tiên tên là Tằng Đan thất bại, sau đó Khổng Tam Di lại giới thiệu thêm mấy người nữa, kết quả không có ngoại lệ đều không thích hợp.

Mợ vừa mắng ông anh "yêu cầu cao", vừa xin Khổng Tam Di tiếp tục giúp đỡ tìm kiếm, Khổng Tam Di làm bà mối mười mấy năm, "Linh cảm nghề nghiệp" rất nhạy bén, Lương Tiểu Hải có thật lòng muốn tìm vợ hay không, bà ta liếc mắt là đã nhìn ra rồi.

Có điều bà mối bình thường không thể đắc tội người ta, cho nên bà ta cũng không nói ra, chỉ nói tạm thời không có ứng viên phù hợp, để tự bản thân Lương Tiểu Hải suy nghĩ thật kỹ lại một lần xem sao.

Điều này làm người nhà họ Lương đang mong ngóng lo lắng không thôi, ngay cả Lương Mỹ Quyên cũng từ nội thành chạy về nông thôn, tham gia đại hội phê phán anh họ Tiểu Hải.

Một đám người ngồi ở trong sân, đèn sợi đốt phát sáng trên cao, mấy gia đình vùng nông thôn Tô Bắc đều có loại đèn lớn này, đây là vì buổi tối còn có thể bận rộn việc nhà nông, mấy người đàn ông hút thuốc, mấy người phụ nữ thì phe phẩy cái quạt hương bồ, đuổi mấy con muỗi hút máu đi.

Chú chó đen nhà bà ngoại nằm ngoài cửa, trong tai văng vẳng tiếng ếch kêu, trên bầu trời xanh thẳm từng ngôi sao lấp lánh sáng chói, lúa mì bát ngát đang yên lặng trang nghiêm ngủ say bên trong, cách đó không xa còn có thể nhìn thấy vài con đom đóm đang bay lượn trong đám cỏ lau, đây là thứ không thể nhìn thấy được ở nội thành và Kiến Nghiệp.

"Con nghĩ con là ai, như này cũng không lọt mắt, thế kia cũng không lọt mắt, Tằng Đan tốt biết bao, vừa nhìn đã thấy là một cô gái có thể chịu được cực khổ."

Đầu tiên là mợ cả  mở miệng nói, thái độ của các trưởng bối và Trần Hán Thăng không khác nhau lắm, cũng cảm thấy cái cô gái mặt vuông chữ điền, lông mày rậm kia là thích hợp nhất.

Anh họ Tiểu Hải ngồi ở chính giữa, cúi đầu cũng không nói lời nào, chịu đựng sự than phiền và lửa giận của người nhà.

Tính cách Lương Mỹ Quyên khá là gấp gáp, bà lại là cô ruột, cũng không nhịn được mà tham gia vào: "Tôi còn giới thiệu với nó một cô gái đang làm việc tại trạm xăng dầu, tuy rằng không phải trong cơ quan nhà nước, cũng không phải thuộc biên chế xí nghiệp quốc gia, nhưng phúc lợi đơn vị này cũng tốt, kết quả nó lại cũng không lọt mắt."

"Đúng vậy!"

Mợ rất tán thành: "Hán Thăng còn đặc biệt đi tận mấy trăm cây số từ Kiến Nghiệp về xem mắt cùng con, con xem con có phụ lòng em họ không?"

Mặc dù quan hệ của Lương Mỹ Quyên và mợ không tốt, có điều vào thời điểm này lại tự động trở thành "người chung một chiến tuyến", đại khái bởi vì Lương Tiểu Hải là con trai cũng là cháu trai của hai người.

Lương Mỹ Quyên vừa nói chuyện, tay thỉnh thoảng đung đưa chiếc quạt hương bồ, Trần Hán Thăng an vị ngồi bên người bà, thực ra thì Lương Mỹ Quyên có hơn phân nửa là vì quạt cho Trần Hán Thăng, thỉnh thoảng còn dùng quạt hương bồ đập mấy cái "bốp bốp bốp" lên đùi Trần Hán Thăng,

Xua đuổi mấy con muỗi đáng ghét đó đi.

Hai người phụ nữ vừa khai hoả, tiếp theo các loại vũ khí đều tung ra đến rồi, nào là AK47, súng trường, súng phóng lựu. . . Các trưởng bối rối rít chỉ trích anh họ Tiểu Hải không hiểu chuyện, làm lỡ thời gian của mọi người.

Ông bà ngoại là người có địa vị lớn nhất trong nhà cũng cau mày, Lương Tiểu Hải là cháu đích tôn của bọn họ, anh ta không kết hôn, sau này các em trai em gái phải làm sao bây giờ?

Trần Triệu Quân một câu cũng không nói, bình thường ông sẽ không công khai đưa ra cái nhìn của mình về mấy chuyện trong nhà mẹ đẻ của vợ mình, cơ bản đều là sau khi trở về mới cùng trao đổi với Lương Mỹ Quyên.

Điều này là bởi vì anh chị em của Lương thái hậu quá nhiều, có điều Trần Hán Thăng là có thể tùy ý mở miệng trong nhà Tiêu Dung Ngư, bởi vì cô là con một, cha mẹ sẽ không có bất kỳ sự thiên vị nào.

"Tiểu Hải, nếu không thì cứ xác định với Tằng Đan đi."

Ông cậu là một người dân quê thuần túy, bình thường ngay cả nội thành cũng rất ít đi, cơ bản đều trốn ở vùng nông thôn này, cho nên lúc nói chuyện luôn lộ ra vẻ chất phát mộc mạc.

"Con không thích cô ta, tại sao phải xác định với cô ta!"

Lương Tiểu Hải oán hận với cha một câu, anh ta cũng đã nín nhịn nửa ngày rồi.

Có điều anh ta cũng không dám chọc mợ và Lương Mỹ Quyên, tuổi ông bà lại lớn, cho nên chỉ có thể trút hết lửa giận lên người cha mình.

Ông cậu gãi gãi cái gáy rồi ngậm miệng, ông ấy không quen cãi nhau, căn bản cũng sẽ không cãi nhau.

Mợ thiếu kiên nhẫn trừng mắt nhìn ông cậu một cái, con trai cũng không áp chế được, còn gì là đàn ông nữa.

"Nói chung tôi mặc kệ đấy."

Ông cậu làm điệu bộ không nói lý của "các mẹ": "Đến lễ quốc khánh con nhất định phải kết hôn, cho dù có phải tìm một con chó để đăng ký, cũng phải kết hôn cho cha!"

Trần Hán Thăng không nhịn được cười một tiếng, Lương Mỹ Quyên cũng thường hay nói mấy câu kiểu như "Nói chung tôi mặc kệ, con nhất định phải XXX. . . "

Lương Mỹ Quyên nhìn thấy vẻ mặt con trai nở nụ cười kỳ lạ, không biết cái tên chó này lại nghĩ ra cái ý nghĩ xấu gì không biết, lúc đánh con muỗi lại tăng thêm chút lực, nhắc nhở hắn chú ý tình huống.

Hết cách rồi, mấy người mẹ ruột chính là có quyền lợi như vậy đấy.

Lần này Lương Tiểu Hải không dám cãi lại, chỉ là nói thầm một tiếng: "Người con tìm mẹ lại không đồng ý."

"Mẹ có thể đồng ý không?"

Không đề cập tới việc này còn tốt, nói ra lại khiến mợ dâng lên một bụng tức giận, chỉ vào Lương Tiểu Hải nói: "Nó tìm một cô gái ở trong nhà máy, còn không phải người tỉnh Tô Đông, lễ hỏi bên đó đều phải là 10 vạn trở lên, Tằng Đan người ta chỉ mới 3 vạn, hơn nữa đường đi lại xa, sau này mẹ muốn đi thăm người thân, phải ngồi xe tận 2,3 ngày à."

"Không phải còn có máy bay sao . . . "

Lương Tiểu Hải cố gắng biện minh.

"Bay bay cái đầu quỷ con ấy!"

Mợ tức giận dùng quạt hương bồ đánh lên đầu Lương Tiểu Hải: "Con có tiền đi máy bay sao, bây giờ công việc cũng không có, con gái xinh đẹp cũng không thể dùng để ăn cơm được!"

Mợ dùng sức khá mạnh, nghe thấy tiếng "bốp bốp", doạ cho chú chó đen cũng bật dậy từ trên mặt đất, cảnh giác nhìn mợ, chỉ sợ mình cũng chịu đòn.

Trần Hán Thăng đã gặp bạn gái của anh họ Tiểu Hải, buổi chiều Lương Tiểu Hải lấy bức ảnh như báu vật quý giá ra, hỏi Trần Hán Thăng có xinh đẹp không.

Cô gái này đúng là xinh đẹp hơn so với Tằng Đan, nhưng khoe khoang trước mặt Trần Hán Thăng thì không có ý nghĩa lắm đâu, cô ấy chênh lệch rất nhiều với tiêu chuẩn "chuyên gia thẩm định người đẹp cao cấp" Thương Nghiên Nghiên, chứ đừng nói đến Thẩm Ấu Sở và Tiêu Dung Ngư.

"Ai bảo con không có công việc!"

Lương Tiểu Hải che đầu, trong miệng hét lớn: "Hán Thăng đã nói sẽ tìm cho con một công việc, đến lúc đó con đến làm việc cho em họ của mình, không được sao?"

"Cái gì? !"

Tất cả các trưởng bối đều nhìn về phía Trần Hán Thăng, Lão Trần và Lương Mỹ Quyên cũng là lần đầu tiên nghe được, trong mắt đều là kinh ngạc.

"Nhìn con làm gì?"

Trần Hán Thăng mở hai tay ra: "Anh họ Tiểu Hải nhờ con giúp đỡ, chẳng lẽ con còn có thể từ chối sao?"

Điều này cũng đúng, thật sự có vào trưởng bối luôn cảm thấy Trần Hán Thăng là một sinh viên đại học ở trường, thật sự có năng lực lớn như vậy sao?

Cậu hai suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Hán Thăng, hiện giờ công ty của cháu bao nhiêu người?"

Trần Hán Thăng đếm đếm: "Ở trụ sở chính có mười mấy người, nếu tính thêm cả các tổng đại lý trong trường, đoán chừng phải có hơn 100 người, nếu như tính thêm tất cả các sinh viên đại học đang làm thêm, thì đã sớm vượt qua cả ngàn người."

"Nhiều như vậy sao?"

Cậu hai kinh ngạc thốt lên một tiếng.

Trần Hán Thăng không để ý nói: "Nhiều người vô dụng quá, đều chỉ là món tiền nhỏ, một phần chuyển phát nhanh cháu kiếm được nhiều nhất 3,4 hào, thật ra như vậy đã là khá tốt rồi, ban đầu cháu vì muốn gia tăng sức ảnh hưởng, 1 hào tiền lợi nhuận cũng phải kiếm. . . "

Nghe được Trần Hán Thăng bàn luận đến những gì bản thân trải qua khi gây dựng sự nghiệp, ngay cả  sự chú ý của mợ cả cũng dời đến đây: "Hán Thăng, cháu nói năm ngoái chỉ có mấy chục vạn, hiện tại không dưới 100 vạn sao?"

"Cái đó có. . . "

Trần Hán Thăng đang muốn khoe khoang, Lương Mỹ Quyên đột nhiên dùng quạt hương bồ đánh "bụp bụp" mấy cái lên người hắn, trông như đập muỗi, nhưng nhịp điệu này chỉ có hai mẹ con mới biết.

Cho nên Trần Hán Thăng không thể không đè xuống tâm tư muốn chém gió: "100 vạn thì có, có điều đều để vào việc mở rộng thị trường, hiện giờ trong tay cũng không còn quá nhiều vốn lưu động."

"Ồ ~~~ "

Các trưởng bối hiểu như không hiểu gật đầu một cái, tóm lại là đúc kết ra được một kết luận, đứa cháu ngoại lớn này rất có tiền đồ.

"Hán Thăng, Tiểu Hải đến Kiến Nghiệp, cháu nên sai khiến thì cứ sai khiến, nên khiển trách thì cứ khiển trách, tóm lại đừng xem nó là anh họ cháu, nhưng chúng ta là người một nhà, Tiểu Hải chắc chắn sẽ không hại cháu, những chuyện như tài vụ này, cháu có thể để cho Tiểu Hải giúp đỡ chú ý giám sát, nếu như không thích hợp thì thôi."

Đây là "lời nói ngược" của mợ cả, đại khái là muốn nhắc nhở Trần Hán Thăng, đây là anh em họ, nhất định phải xếp vào chức vụ quan trọng.

Nào biết Trần Hán Thăng giống như nghe không hiểu, trực tiếp nói: "Anh họ Tiểu Hải đương nhiên không thích hợp, anh ấy lại không hiểu tài vụ, hơn nữa ở nhà chúng cháu là anh em họ, ở công ty cháu chính là ông chủ, anh ấy không thích ứng được chỉ có thể rời đi."

Lương Mỹ Quyên ban đầu còn rất không cam lòng, bà cũng nghe ra được thâm ý trong lời nói của mợ cả, công ty đều là có chế độ hoạt động bình thường, làm gì có chỗ nào có thể vì tình thân mà nhìn với con mắt khác chứ.

Nhưng thấy Trần Hán Thăng có thể không chút lưu tình trả lời như vậy, hình như cũng có chút không quá thích hợp.

Vẻ mặt anh họ Tiểu Hải càng lúc đỏ lúc trắng, Trần Hán Thăng vì muốn giúp mình giữ lại chút mặt mũi, vượt xa khỏi trách nhiệm của một người em họ phải làm, kết quả nói tới chuyện của công ty, hắn lại bày ra một khuôn mặt như thế.

Mợ cả lúng ta lúng túng nói: "Như vậy là tốt nhất, như vậy là tốt nhất . . . "

Chỉ có Lão Trần nhìn con trai của mình một chút, cười híp mắt phun ra phun vào mấy làn khói thuốc.

. . .

Đến khuya sau khi về nhà, Lương Mỹ Quyên quả nhiên nói với Trần Triệu Quân chuyện thái độ của con trai mình thay đổi.

"Sau khi Hán Thăng nói như vậy, mọi người hình như đều trông không hứng thú lắm, nhanh giải tán mất."

Lương Mỹ Quyên thoa mấy lớp kem dưỡng da trên mặt, lo lắng nói: "Như vậy đúng là không tốt lắm, ảnh hưởng quan hệ thân thích trong lúc đó."

"Ít nhiều có ảnh hưởng một chút thôi, có điều đây là biện pháp xử lý tốt nhất rồi."

Trần Triệu Quân cho rằng: "Với tình cách này của Hán Thăng, bà muốn nó áo ấm đi đêm, nó chắc chắn sẽ là không làm, cũng không quá thực tế, dù sao cũng được lên TV một lần. Nếu không che giấu nổi, vậy sau này người thân sẽ không tránh khỏi việc tới vay tiền, tìm việc làm, giải quyết khó khăn các thứ."

"Hán Thăng đại khái muốn truyền bá tư tưởng như vậy."

Lão Trần đang mặc áo ngủ ngồi ở giường, phân tích: "Con có thể giúp mẹ làm việc, nhưng tiêu chuẩn phải do thằng bé quyết định, nếu không được thì thôi. Cũng may thằng bé nhà mình hiểu biết và đủ kinh nghiệm, những người thân cuối cùng cũng sẽ tiếp nhận và cảm ơn thôi."

Lương Mỹ Quyên im lặng chốc lát, cảm khái nói: "Thời đại này, người tốt đều không nguyên tắc, người xấu thì lại có thể tùy ý trở mặt."

"Ha ha, đây là tính cách và sự từng trải của Hán Thăng, trong nháy mắt đã giúp con nó tìm ra lựa chọn tối ưu nhất."

Lão Trần vui mừng cười một tiếng.

"Nó coi như là nhà giàu nhất tỉnh Tô Đông, cũng là con trai của Lương Mỹ Quyên, là tôi."

Lương thái hậu hung hăng nói, bà bôi xong kem mới phát hiện trên tay vẫn còn lại một ít, quay về phía Lão Trần nói: "Kem này rất đắt, đừng lãng phí, để tôi bôi lên mặt ông."

"Quên đi, tôi không thích bôi mỹ phẩm."

"Lại đây!"

. . .

Bình Luận (0)
Comment