Trần Hán Thăng từ Kiến Nghiệp trở về, ý định ban đầu là giải quyết trận cãi vã của cha mẹ, thuận tiện giúp anh họ Tiểu Hải tiếp khách xem mắt, kết quả mọi chuyện lại hoàn toàn ngược lại, mâu thuẫn của cha mẹ thì rất dễ giải quyết, còn hôn nhân của Lương Tiểu Hải lại là một vấn đề khó khăn.
Cuối cùng, Trần Hán Thăng còn muốn đưa Lương Tiểu Hải cùng đến Kiến Nghiệp, bởi vì đã từng hứa hẹn sẽ giúp anh ta tìm công việc.
Chiếc xe FAW màu đỏ chạy trên đường cao tốc Kiến Cảng, Lương Tiểu Hải ngồi một mình phía sau, anh ta vốn dĩ kỳ vọng bản thân sẽ có một chiếc xe motor hơn vạn tệ, vừa đạp ga một cái đã vang lên tiếng "brừm brừm brừm" đi lại trong đám người, thoải mái mà bắt mắt.
Còn những chiếc xe bốn bánh, dù là nhỏ thế này anh ta căn bản cũng chưa từng nghĩ tới, dường như chúng cách cuộc sống của mình quá xa.
"Hán Thăng, xe này bao nhiêu tiền?"
Lương Tiểu Hải làm bộ như không thèm để ý hỏi.
"Giá lăn bánh khoảng 10 vạn gì đấy." Trần Hán Thăng đáp.
Lương Tiểu Hải gật đầu một cái, thực ra anh ta cũng không hiểu "giá lăn bánh" là có ý nghĩa gì, có điều cái từ này nghe chừng có chút cao cấp, cũng âm thầm nhớ trong lòng.
Anh họ Tiểu Hải ngẩng đầu lên, em họ mở một nửa cửa sổ bên cạnh ra, trong miệng ngậm thuốc lá, trên mặt mang một chiếc kính râm cực lớn, giớ nóng từ bên ngoài thổi vào cuốn theo một đám bụi xám trắng, tung bay lả tả rơi trên quần áo, anh ta cũng không ngần ngại chút nào.
"Hán Thăng hình như không thay đổi mấy, nhưng lại trông như đã rất thay đổi."
Lương Tiểu Hải nói thầm trong lòng, từ nhỏ Trần Hán Thăng đã nghịch ngợm, lớn rồi nói chuyện làm việc cũng tự nhiên mang một chút dã tính và tùy ý, có điều ở trên người hắn sẽ không thể hiện cảm giác là một triệu phú gì cả.
Người có tiền ở Cảng Thành đều là loại người sẽ lái Crown, đầu vuốt keo, cả ngày hát karaoke, luôn không ở nhà.
Trần Hán Thăng phát hiện anh họ Tiểu Hải nhìn mình chằm chằm, cười hỏi: "Lái xe nhàm chán quá, nói chuyện về anh và chị dâu tại sao lại quen biết một chút đi chứ."
"Còn có thể tại sao, chính là cùng làm việc trong một nhà máy đấy, anh làm trong phân xưởng, cô ấy làm trong dây chuyền sản xuất, thân thiết rồi thì ở bên nhau."
Lương Tiểu Hải cũng sẽ không kể chuyện xưa, làm việc trong nhà máy vốn dĩ đã khá là vất vả rồi, nói chuyện yêu đương phải cân bằng cuộc sống một chút cũng không có gì đáng trách, có điều lúc bàn đến chuyện cưới xin, lúc này cả hai bên mới phát hiện khó khăn tầng tầng.
Một là khoảng cách, hai là lễ hỏi, Lương Tiểu Hải vì để dành tiền, ngay cả chiếc xe motor yêu thích cũng không dám mua.
"Hán Thăng có bạn gái chưa?"
"Em ấy à, vẫn còn đang trong giai đoạn bạn học, sau này chính là bạn gái."
"Vậy chú cố lên nhé, cô ba muốn chú vừa tốt nghiệp là kết hôn đấy."
. . .
Hai anh em họ trò chuyện suốt cả quãng đường tới Kiến Nghiệp, đỗ xe bên Hồ Trường Thọ phía trước trạm xe lửa xong, lại đợi hơn ba tiếng nữa, mãi đến tận khi bạn gái của Lương Tiểu Hải bước ra khỏi trạm xe lửa.
Hành trình của bọn họ đã sớm sắp xếp ổn thoả, gặp mặt tại trạm xe lửa ở Kiến Nghiệp.
Trần Hán Thăng đang ngủ trên xe, Lương Tiểu Hải nhận được tin nhắn bèn đi đón bạn gái, rõ ràng sau khi gặp mặt anh ta cũng sợ hết hồn: "Tại sao lại thêm một người nữa vậy?"
"Nhà máy của đồng hương em làm cũng đã bị đóng cửa, nên quyết định cùng em đến Kiến Nghiệp làm việc."
Bạn gái anh ta giải thích: "Ông chủ không phải là em họ của anh sao, nhét một người nữa thì có vấn đề gì chứ?"
Lương Tiểu Hải cau mày: "Anh đã nói với chú ấy, chỉ có hai người chúng ta . . . "
"Em họ của mình mà còn sợ cái gì, không được chúng ta đi chỗ khác tìm việc."
Bạn gái của Lương Tiểu Hải có chút bất mãn, bạn trai ở trước mặt đồng hương thật sự quá không nể mặt: "Em họ của anh chỉ là một sinh viên đang học đại thôi, nên rất dễ nói chuyện."
Ấn tượng của cô ta với sinh viên đại học có chút cứng nhắc, có lẽ vẫn còn dừng lại ở hình tượng đeo cặp kính tròn, vừa nói chuyện chút đã mặt đỏ, không dám đối diện với người khác.
Lương Tiểu Hải thở dài một hơi: "Em họ anh không giống như thế đâu."
"Có thể khác nhiều thế nào chứ."
Bạn gái của Lương Tiểu Hải vẫn còn xem thường, có điều sau khi nhìn thấy Trần Hán Thăng chân chính, cô ta và đồng hương đều rất kinh ngạc.
Vừa nãy Trần Hán Thăng ở trong xe ngủ sợ nóng, nên sắn tay áo sơmi lên một nửa, hắn cũng không phải không thể dám đối điện với người khác, mà là không kiêng dè chút nào nhìn qua, sau đó tự lấy một chai nước suối trong trong xe ra.
Uống hết nửa chai, còn lại nửa chai để rửa mặt, cuối cùng dùng áo sơmi lau lau qua loa, lúc này hắn mới cười hì hì đi tới: "Hai cô gái xinh đẹp này, ai mới là chị dâu đây?"
Lương Tiểu Hải vội vã giới thiệu: "Đây là chị dâu chú Đường Bình, đây là đồng hương của cô ấy."
Đường Bình quan sát đánh giá Trần Hán Thăng, từng giọt nước trên quần áo tí tách tí tách rơi xuống, vóc dáng cao to, ánh mắt nhảy nhót, trên gáy còn cài một cặp kính râm, làm gì có chỗ nào giống một sinh viên đại học chứ, một thanh niên xã hội hoạt bát mới đúng chứ.
Trần Hán Thăng cũng đang quan sát Đường Bình, cô ta có xinh đẹp hơn so với trong ảnh một chút, đầu không cao, vốn dĩ gương mặt quả trứng trông cũng không tệ lắm, kết quả bị gò má cao cao nhô ra phá huỷ, có vẻ hơi cay nghiệt, tóc cũng hơi nhuộm vàng.
Đến lượt đồng hương của cô ta, quả đầu có mái tóc bông xù chìa ra, quần jean trên người còn đeo vòng sắt, nhìn qua trông vô cùng phức tạp rườm rà, đi trên đường tiếng "leng keng leng keng" vang vọng, trông như vòng chó vậy.
Trần Hán Thăng nghĩ thầm mình thật sự nên mời Tiêu Dung Ngư và Trịnh Quan Thị tới, để hướng dẫn cho mấy chị gái chất phác này, thế nào gọi là đơn giản mà không đơn giản.
"Tạo hình không tệ, rất phù hợp tiêu chuẩn thẩm mỹ của thời đại."
"Đại âm dương sư" Trần Hán Thăng cười đùa vui vẻ khích lệ một câu, chỉ vào chiếc xe FAW nói: "Về Giang Lăng trước đi đã, sau đó tôi sẽ dẫn mọi người đến trụ sở."
"Chờ đã."
Lương Tiểu Hải hơi ngăn lại: "Hán Thăng, đồng hương của Đường Bình cô ấy cũng muốn tìm việc làm . . . "
"Vậy sao."
Trần Hán Thăng cũng ngẩn người, nhìn thấy vẻ mặt anh họ Tiểu Hải bị làm khó, hắn trực tiếp vung vung tay nói: "Thêm một người thì thêm một người, chỉ cần nghe theo sự chỉ huy là được."
Lương Tiểu Hải lúc này mới thở phào một hơi, lôi Đường Bình ngồi vào ghế sau, có điều "đầu tóc xù" không hiểu tình hình, lại muốn mở của ghế lái phụ ra.
Chiếc xe FAW này của Trần Hán Thăng tuy rằng không quá quý giá, nhưng có thể ngồi trên ghế lái phụ, cũng không dễ đâu.
"Phiền cô đi ra sau ngồi một chút, lát nữa còn có người muốn lên xe."
Trần Hán Thăng ôn hòa nói rằng.
"Đầu tóc xù" nghe xong lúc này mới ngồi vào ghế sau, kiểu xe FAW nhỏ, ba người ngồi thật sự có hơi chật.
Trần Hán Thăng nhìn ở trong mắt, quyết định chờ sau khi bán Hoả Tiễn 101 đi, chuyện đầu tiên phải làm chính là mua một chiếc siêu xe thoải mái hơn.
Tuy rằng Kiến Nghiệp không bằng Thượng Hải phồn hoa, có điều dòng xe cộ trên đường cũng lao nhanh vun vút, nhà cao tầng từng cái từng cái nối tiếp nhau, tất cả ba người ngồi đằng sau ôm đầu quan sát.
Có điều kỳ lạ chính là, từ nội thành Kiến Nghiệp tới Giang Lăng, ghế lái phụ vẫn trống trơn.
Lương Tiểu Hải liền hỏi: "Hán Thăng, không phải chú nói có người muốn lên xe sao?"
"Ừ."
Ngữ khí Trần Hán Thăng nhàn nhạt: "Sau đó cô ấy gửi cho em một tin nhắn, đột nhiên có việc không đi nhờ xe nữa."
Lương Tiểu Hải gật đầu một cái, nói chung ba người ngồi sau cũng không nghi ngờ gì.
. . .
Sau khi bọn họ đi tới văn phòng của Hoả Tiễn 101, đám người Nhiếp Tiểu Vũ nghe nói là người thân của bộ trưởng Trần, vừa cắt dưa hấu vừa rót nước, có vẻ vô cùng nhiệt tình.
Nhưng Đường Bình vẫn bĩu môi, kéo Lương Tiểu Hải ra bên ngoài lặng lẽ nói: "Chỗ nhỏ như thế, thật có thể kiếm được tiền sao?"
"Sao lại không thể?"
Lương Tiểu Hải nói: "Em họ anh là triệu phú đấy."
"Nghe một đứa sinh viên đại học khoe khoang kìa."
Đường Bình căn bản không tin: "Làm gì có triệu phú nào lại làm việc trong một văn phòng nhỏ như vậy chứ, anh hỏi một chút xem có nhà máy nào lớn không, chúng ta đến nhà máy làm việc."
Cô ta cũng có lý do của bản thân: "Gần nhất Thượng Hải nhiều nhà máy may đóng cửa như vậy, chứng tỏ bây giờ tiền rất khó kiếm, cái công ty nhỏ này của em họ anh, nói không chừng lại đóng cửa vào lúc nào đó."
"Anh không đi."
Lương Tiểu Hải lắc đầu một cái: "Người ta đã sắp xếp rồi, sao có thể chê ba ghét bốn như vậy chứ."
"Anh là đồ đầu gỗ sao, có còn muốn cưới em nữa không hả?"
Đường Bình chỉ vào cửa Hoả Tiễn 101: "Cái công ty này em cũng chưa từng nghe tới, bên trong đều là một đám sinh viên đại học, chắc chắn là không có tiền đồ."
Lúc này, "đầu tóc xù" cũng đi ra, gương mặt đau khổ nói: "Tất cả bọn họ đều dùng máy tính để làm việc, tôi căn bản nhìn không hiểu, thế này thì làm sao mà làm việc được?"
"Anh xem, ba người chúng ta đều không hiểu gì về máy tính cả."
Giọng điệu Đường Bình dần yếu ớt: "Anh nói với người em họ kia, chúng ta muốn vào nhà máy một chút đi."
Lương Tiểu Hải đang trầm tư, Đường Bình nói cũng có đạo lí riêng, bản thân đúng là không hiểu gì về máy tính, chỉ có thể làm cu li thôi.
Cân nhắc hồi lâu, Lương Tiểu Hải nghĩ đến tương lai, cẩn thận biểu đạt ý nguyện này với Trần Hán Thăng.
"Vào nhà máy?"
Trần Hán Thăng kinh ngạc nhìn anh họ Tiểu Hải: "Thực ra, không biết máy tính cũng có thể học."
"Chúng tôi đều khá ngu dốt, không muốn học máy tính, em họ em có quen biết nhà máy nào ở bên này không."
Đường Bình đi tới bổ sung: "Tốt nhất không phải là nhà máy may, hiện tại Thượng Hải đóng cửa rất nhiều xí nghiệp này."
Trần Hán Thăng suy nghĩ một chút: "Quen biết thì đúng là có quen biết, nếu không thì đưa hai người đi xem một chút trước nhé."
Vì vậy, Trần Hán Thăng đưa Lương Tiểu Hải và Đường Bình đi vòng quanh nhà máy điện tử Tân Thế Kỷ tham quan một vòng, Đường Bình nhìn thấy cửa lớn đầy khí thế và khu vực chiếm diện tích khổng lồ như vậy, cao hứng đến nỗi không khép nổi miệng: "Đây đúng là nhà máy lớn mà, cái vừa rồi. . . "
"Khụ!"
Lương Tiểu Hải ho khan một tiếng.
Trần Hán Thăng lúc này mới chợt hiểu ra, là bọn họ cảm thấy ghét bỏ Hoả Tiễn 101.
"Anh Tiểu Hải, các anh thật sự muốn vào nhà máy này sao?" Trần Hán Thăng vẫn quyết định cho bọn họ một cơ hội.
"Chắc chắn chắc chắn."
Đường Bình liền vội vàng nói, còn đánh Lương Tiểu Hải một cái: "Em họ hỏi anh kìa, mau trả lời đi."
"Ừm. . . "
Lương Tiểu Hải cúi đầu đáp một tiếng, anh ta thấy rất xấu hổ, cảm thấy rất có lỗi với em họ của mình.
"Vậy được."
Trần Hán Thăng không nói thêm nữa: "Lát nữa tôi gọi ông chủ nắm quyền kiểm soát nhà máy điện tử này và phó giám đốc nhà máy ra ngoài ăn cơm, bảo đảm ngày tháng sau này của các người sẽ dễ chịu hơn một chút."
. . .