Khi gia đình Thương Nghiên Nghiên đang chìm trong bầu không khí thê lương thì trong phòng khách sạn của Trần Hán Thăng lại vui vẻ lạ thường, thậm chí còn nhảy náo loạn đến mức gà bay chó sủa.
"Buổi chiều tớ thực sự đang xã giao mà, cậu không tin tớ cũng được, nhưng Nhiếp Tiểu Vũ là một cô gái thành thật, cậu không thể nghi ngờ cô ấy đâu đấy."
Trần Hán Thăng vẫy tay ra hiệu, bảo Nhiếp Tiểu Vũ qua đó nói dối.
"Tiểu Dung Ngư."
Khi Trần Hán Thăng đưa điện thoại, hắn lặng lẽ nói với Nhiếp Tiểu Vũ bằng khẩu hình miệng.
"Alo, chào cậu Tiểu Ngư Nhi."
Nhiếp Tiểu Vũ đành phải lau mông giúp ông chủ: "Bộ trưởng Trần cả buổi chiều đều phải đi xã giao, điện thoại thì để ở chỗ tớ, cậu gọi là tớ nghe mà."
"Vậy sao."
Tiểu Ngư Nhi nói vào mic bằng một giọng ngọt ngào: "Cậu ấy không thành thật lắm, thích tán tỉnh mấy cô gái khi đi công tác, nhưng có cậu ở bên cạnh thì tớ yên tâm rồi, cảm ơn nha. "
Nhiếp Tiểu Vũ cúp điện thoại mà lòng nặng trĩu: "Bộ trưởng Trần, tôi hy vọng sau này cậu sẽ không để tôi làm chuyện này nữa. Tiểu Ngư Nhi rất tin tưởng tôi, nhưng tôi lại lừa cô ấy vì cậu."
"Nói mấy câu này chẳng phải vô nghĩa sao, chính bởi vì cô ấy tin tưởng cô, cho nên cô mới nhận được nhiệm vụ vinh quang và gian khổ này."
Trần Hán Thăng bày ra vẻ mặt đương nhiên : "Thằng ngốc Lý Quyến Nam kia không đủ tư cách."
"Tôi cũng không muốn cái tư cách này! ! !"
Nhiếp Tiểu Vũ dậm chân nói.
"Tiểu Vũ, chuyện gì cũng có hai mặt."
Trần Hán Thăng thấy cô thư ký nhỏ có chút dấu hiệu nổi điên, hắn bắt đầu giải thích quanh co: "Là thư ký, cô nhất định không muốn nội bộ của sếp mâu thuẫn đúng không, như vậy thì tôi sẽ tốn nhiều tâm sức để đi xoa dịu, đồng thời cũng làm chậm sự phát triển của Hỏa Tiễn 101, làm ảnh hưởng tới thu nhập của một nghìn sinh viên đại học làm bán thời gian."
"Cho nên chỉ cần cô giúp tôi nói dối vài câu thôi."
Trần Hán Thăng vui vẻ nói: "Mọi rắc rối đều biến mất, nếu cô không nói và tôi cũng không nói thì làm sao Tiểu Ngư Nhi lại biết tôi ca hát với các chị em vào buổi chiều. "
Nhiếp Tiểu Vũ không còn là đứa "thiếu hiểu biết" như trước nữa, cô có kinh nghiệm bị lừa nhiều lần nên dù thế nào cũng không nghe theo thuyết tẩy não của Trần Hán Thăng.
"Tóm lại, đây là lần cuối cùng tôi nói dối cho bộ trưởng Trần, bởi vì mỗi lần giúp đỡ, lương tâm của tôi sẽ bị cắn rứt rất nhiều." Nhiếp Tiểu Vũ tức giận nói.
Trần Hán Thăng nhìn cô thư ký nhỏ của mình, cô ấy dường như có quyết tâm thà chết chứ không chịu khuất phục.
"Được thôi, tôi hứa với cô."
Trần Hán Thăng thở dài một tiếng.
Nhiếp Tiểu Vũ sững sờ một lúc, thầm nghĩ từ khi nào sếp lại dễ đồng ý như vậy.
"Nhưng mà."
Trần Hán Thăng lại đưa điện thoại qua: "Ban nãy chỉ là giúp tôi lần áp chót. Buổi chiều Thẩm Ấu Sở cũng gửi cho tôi một tin nhắn, cô giúp tôi che giấu lần nữa đi."
Nhiếp Tiểu Vũ: . . .
. . .
Sáng hôm sau, sau khi Trần Hán Thăng tìm thấy Khổng Tĩnh và bộ phận Marketing, họ cũng tham gia cuộc đánh chiếm các trường đại học của thành phố Thượng Hải.
Tốc độ mở rộng của thành phố Thượng Hải diễn ra rất nhanh, ngoài sự hỗ trợ của trụ sở Thâm Thông thì còn liên quan đến khả năng tiếp nhận của sinh viên đại học của thành phố Thượng Hải.
Thành phố Thượng Hải là khu vực kinh tế phát triển nhất Trung Quốc và ngay cả trình độ tiếp nhận những điều mới của sinh viên đại học cũng rất mạnh, đây là kết luận thực nghiệm được Hỏa Tiễn 101 rút ra sau khi quảng bá ở hai tỉnh Tô Đông và Chiết Trung.
Lấy quê hương của Trần Hán Thăng ở Cảng Thành làm ví dụ, một số sinh viên đại học luôn không tin tưởng vào Hỏa Tiễn 101, mặc dù tiện lợi và nhanh chóng hơn, nhưng bọn họ thà kéo hành lý của mình đến bưu điện cách đó vài km còn hơn.
Cho đến khi tất cả các bạn cùng lớp xung quanh đều nói rằng Hỏa Tiễn 101 rất tốt thì bọn họ mới thử sử dụng với tâm tình bán tín bán nghi. Bầu không khí của thành phố nhỏ dường như có sự bài xích tự nhiên với các sản phẩm mới.
Tuy nhiên, nhìn chung thì trình độ tiếp nhận của sinh viên đại học vẫn khá cao, thậm chí chuyển phát nhanh Thâm Thông còn đang chống chọi với sóng gió ở một thành phố nào đó, Hỏa Tiễn 101 đã âm thầm chiếm lĩnh thị trường đại học.
Trần Hán Thăng luôn bận rộn ở Thượng Hải cho đến cuối tháng sáu. Thương Nghiên Nghiên trở lại trường học rất sớm. Ngay khi thị trường đại học sắp bị chiếm đóng hoàn toàn, Trình Đức Quân - chủ tịch của Thâm Thông đã mời nhóm người của Trần Hán Thăng đến một cuộc họp trong công ty. .
Trần Hán Thăng nghĩ rằng đó là một buổi tóm tắt thị trường, nhưng khi nhìn thấy một nhóm giám đốc điều hành đang ngồi trong phòng họp, hắn hiểu rằng mọi thứ không đơn giản như vậy.
Quả nhiên, Trình Đức Quân chỉ tùy tiện hỏi vài vấn đề quảng cáo, chủ đề đột nhiên thay đổi: "Hán Thăng, cậu có để ý thấy tình hình gần đây không, nhiều nhà máy ở Thượng Hải đã đóng cửa."
Đương nhiên Trần Hán Thăng biết điều đó, anh họ Tiểu Hải và bạn gái anh ta đang ở trong chính trường hợp đó, hôm qua họ đã tận mắt chứng kiến sự suy thoái của các cơ sở sản xuất may mặc ở khu Thanh Phố.
Nhưng hắn không hiểu ý đồ của Trình Đức Quân, nên hắn thà giả ngu còn hơn, đây cũng là một kỹ xảo thường thấy trong giao tiếp kinh doanh.
Trần Hán Thăng giả bộ kinh ngạc nói: "Có những chuyện như vậy sao, tôi thật sự không rõ lắm."
Nhiếp Tiểu Vũ đang cầm một cuốn sổ ghi chép, cô ấy khẽ liếc nhìn ông chủ, thầm nghĩ liệu đây có phải là trò lừa gạt nhau trên thương trường hay không.
"Không sao, cậu không biết cũng là chuyện bình thường. Dù sao nó cũng không liên quan gì đến việc kinh doanh của Hỏa Tiễn 101."
Trình Đức Quân ra hiệu cho cấp dưới bật máy chiếu và ppt, hiển thị hai biểu đồ.
Phía bên trái cho thấy tốc độ phát triển của Taobao, Jingdong, Amazon, eBay và các nền tảng mua sắm trực tuyến khác, phía bên phải cho thấy sự không ổn định của ngành công nghiệp thực thể ở Thượng Hải trong sáu tháng qua.
So ra thì sự phát triển của các nền tảng như Taobao rất đáng kinh ngạc và nền kinh tế thực đã chậm lại một chút.
"Thông tin bên phải lấy từ sách bìa trắng về phát triển của chính phủ thành phố Thượng Hải và cả nghiên cứu của chính chúng tôi."
Trình Đức Quân nhìn vào màn hình và hỏi: "Hán Thăng rất thông minh, cậu có thấy vấn đề gì từ nó không?"
Trần Hán Thăng lắc đầu, hắn định để Trình Đức Quân tự hỏi và tự trả lời, hắn không muốn để lộ ra ngoài.
Trình Đức Quân cũng không bận tâm, suy cho cùng muốn nhìn ra mối liên hệ cũng khó: "Chúng ta là một doanh nghiệp, nhất định phải có tầm nhìn dài hạn. Ví dụ đang ở năm 2004 thì phải dự đoán xu hướng phát triển thị trường tới năm 2014, từ đó biết được hướng phát triển tiếp theo của doanh nghiệp. "
Trần Hán Thăng rất bình tĩnh, hắn không chỉ nắm rõ xu hướng phát triển thị trường năm 2014 mà còn biết ổng thống Hoa Kỳ lúc đó là ai.
"Từ biểu đồ so sánh có thể thấy."
Trình Đức Quân nghiêm nghị nói: "Nền tảng mua sắm trực tuyến đã có tác động đến nền kinh tế thực. Người sáng lập Taobao là Jack Ma đã phát biểu ở Hàng Châu vài ngày trước rằng mua sắm trực tuyến có khả năng thay thế nền kinh tế thực. Tôi nghĩ câu này là một mánh lới, nhưng tác động lớn vẫn có thể xảy ra. "
"Vì thế."
Trần Hán Thăng rất giỏi dẫn dắt, cố ý hỏi: "Cái này liên quan gì đến ngành chuyển phát nhanh?"
Trình Đức Quân mỉm cười, quả nhiên nói chuyện với một người thông minh không cần quá nhiều lời, họ có thể nhanh chóng liên hệ tới bản thân.
"Cái gọi là rút dây động rừng, thông qua những phân tích dữ liệu này, chúng tôi dự đoán rằng sự bùng phát của thị trường chuyển phát nhanh đối với sinh viên đại học có thể xảy ra sớm hơn dự kiến."
Trình Đức Quân nhìn Trần Hán Thăng: "Hỏa Tiễn 101 phải tăng tốc, cần hỗ trợ gì thì cứ lên tiếng, hai công ty chúng ta nhất định phải tiến bước. Thâm Thông có thể cầm cự được nhiều nhất là nửa năm, đến cuối năm 2004, có lẽ tất cả các công ty chuyển phát nhanh đều nhắm đến thị trường đại học. "
Trần Hán Thăng nhìn chằm chằm vào biểu đồ ppt và trầm ngâm, một lúc sau hắn nói: "Cảm ơn lời nhắc nhở của chủ tịch Trình, nhưng Hỏa Tiễn 101 có những bước phát triển riêng, những thay đổi nóng vội chắc hẳn sẽ gây tác động, chỉ có thể tăng tốc trên cơ sở duy trì sự ổn định."
Trình Đức Quân và nhóm giám đốc điều hành nhìn nhau vài lần, họ cũng cảm thấy rằng những gì Trần Hán Thăng nói là có lý, dù sao Hỏa Tiễn 101 cũng là một cá thể độc lập, Thâm Thông không thể ra lệnh cho họ.
Nhưng sau khi trở về khách sạn, Trần Hán Thăng đột nhiên gọi Khổng Tĩnh và Nhiếp Tiểu Vũ đến họp.
"Đầu tiên, Tiểu Vũ sẽ gửi một tài liệu sau khi trở về, kỳ nghỉ hè định ra từ trước là kỳ nghỉ phép của Hỏa Tiễn 101, hủy bỏ kỳ nghỉ của tất cả nhân viên của trụ sở Kiến Nghiệp, ai có ý kiến thì có thể trao đổi riêng với tôi."
"Thứ hai, thay đổi chiến lược đã thiết lập của Hỏa Tiễn 101, tập trung vào các thành phố ven biển phát triển kinh tế để mở rộng tầm ảnh hưởng."
"Thứ ba, sau khi trở về tiếp tục tuyển người, đây là cuộc chiến thời gian."
. . .
Nhiếp Tiểu Vũ nghe xong mà sững sờ: "Bộ trưởng Trần, không phải cậu vừa nói sẽ không thay đổi trình tự mà, sao lại đột nhiên thay đổi?"
Trần Hán Thăng nhếch miệng cười, để lộ một hàng răng trắng: "Trình Đức Quân muốn tôi đi trước Thuận Phong và Trọng Thông. Thật ra tôi còn phải đi trước Thâm Thông, kỳ nghỉ hè là thời gian để chúng ta rời bỏ Thâm Thông và tự nỗ lực."
Nhiếp Tiểu Vũ chợt nhận ra rằng ông chủ lại đang giở trò bịp bợm, thậm chí hắn còn muốn lừa dối cả công ty hợp tác của mình.
Lời nói của Bộ trưởng Trần quả thực không thể tin được.
Sau khi Trần Hán Thăng phân phó xong, những người khác đều bận rộn chuẩn bị, nhưng bản thân hắn phải về Kiến Nghiệp trước.
"Bộ trưởng Trần, đầu tháng bảy chúng ta mới thi, bây giờ cậu về để làm gì?" Nhiếp Tiểu Vũ hỏi.
"Thành phố Thượng Hải này không cần tôi nữa."
Trần Hán Thăng cười: "Ngoài ra, ngày 26 tháng 6 là sinh nhật của Thẩm Ấu Sở, tôi sẽ quay lại dùng bữa với cô ấy."
"Sinh nhật của Ấu Sơ à, nhưng cậu chỉ ăn một bữa sao?"
Mặc dù Nhiếp Tiểu Vũ không đến Cảng Thành để dự tiệc sinh nhật của Tiêu Dung Ngư, nhưng nghe nói là quy mô rất lớn, tại sao chỉ ăn một bữa với Thẩm Ấu Sở, cô ấy cảm thấy bất bình cho Thẩm Bảo Bảo.
Trần Hán Thăng liếc mắt nhìn cô ấy: "Cô ở bên tôi gần hai năm, công việc làm ăn tiến bộ cũng tạm được, nhưng cô vẫn không học được một chút hiểu biết về người khác giới."
"Với tính cách của Thẩm Ấu Sở, nếu tôi tổ chức một bữa tiệc cho cô ấy, cô ấy có thể thích sao?"
. . .