Trần Hán Thăng rất bực bội, Thẩm Ấu Sở đang nấu ăn trong phòng bếp, còn cô bạn cùng lớp kia đang ngồi trên ghế sofa xem TV, đây là cuộc sống mà Trần Anh Tuấn mới có thể tận hưởng nhưng tại sao lại là Hồ Lâm Ngữ?
"Cũng không phải tớ không làm gì cả."
Hồ Lâm Ngữ lấy ra một cuốn sách bài tập toán thú vị từ dưới mông: "Tớ cũng có trách nhiệm giúp A Ninh rèn luyện tư duy logic, điều này sẽ giúp cô bé học tốt mấy môn Toán, Lý, Hóa sau này."
"Con mẹ nó cậu đừng nói nhảm, loại đề rác rưởi này, ông đây nhắm mắt vẫn có thể dạy được!"
Trần Hán Thăng chế nhạo, mở sách bài tập ra lật tùy ý hai trang, sau đó lại nhanh chóng đóng lại: "Cho dù tớ không thể dạy được, nhưng nếu cậu vẫn luôn không về nhà, thì không phải bố mẹ cậu sẽ nhớ cậu sao?"
"Ở nhà sao có thể vui như ở đây được."
Hồ Lâm Ngữ uể oải nói: "Tớ vẫn còn một đứa em trai mà, sự chú ý của gia đình đều đổ dồn lên người nó, ai sẽ quản tớ chứ, về nhà tớ còn phải nấu cơm làm việc nhà các thứ nữa."
Trần Hán Thăng gật gật đầu, thảo nào Hồ Lâm Ngữ không muốn trở về.
Ở đây có điều hòa, có bạn thân, có TV, mỗi ngày có thể vui đùa với Tiểu A Ninh vừa từ núi xuống, thỉnh thoảng đi mua sắm ở khu Thương Mại Nghĩa Ô, bà của cô ấy không quan tâm đến việc riêng của cô ấy, đây đúng là một cuộc sống chẳng khác gì thần tiên.
"Ăn cơm nào."
Thẩm Ấu Sở thò đầu ra từ phòng bếp, nói bằng giọng Tứ Xuyên-Trùng Khánh, có lẽ là ở cùng với bà của A Ninh, nên vẫn giữ thói quen sử dụng giọng địa phương.
"Xong rồi."
Hồ Lâm Ngữ giật mình ngồi dậy, nhanh chóng thu dọn sách giáo khoa trên bàn, rồi bảo An Ninh đi gọi bà, còn cô ấy đi vào phòng bếp bưng món ăn ra.
Khi "Một nhà sáu người" đang ăn, Trần Hán Thăng giải thích lý do tại sao mình bị rám nắng, Thẩm Ấu Sở im lặng lắng nghe, thỉnh thoảng uống hai ngụm canh đậu phụ.
Trần Hán Thăng không nói trước sẽ trở về nên Thẩm Ấu Sở cũng không nấu nhiều, bây giờ cô lo không đủ thức ăn, trước cứ để những người khác ăn trước đã.
"Nếu nói như thế, thì lúc học đại học năm ba cậu sẽ có rất nhiều tiền sao?"
Sau khi Hồ Lâm Ngữ nghe "Tiến trình nghỉ hè của Hỏa Tiễn 101" xong, tò mò hỏi.
Trần Hán Thăng xua xua tay: "Tài sản không phải là thứ quan trọng nhất, điều quan trọng nhất chính là tầm ảnh hưởng đó ngày càng gia tăng, việc này có thể đáng giá hơn nhiều so với lợi nhuận đơn thuần."
Tầm ảnh hưởng càng lớn, sẽ càng thu hút được nhiều sự chú ý, giá trị của nó cũng tăng lên.
Sau khi cơm nước xong, bà chống gậy, không nói một lời nào đi đến ghế sô pha, người lớn tuổi có vẻ như thích điều này, ngồi ở vị trí cũ rất lâu không nói chuyện cũng không uống gì.
Hồ Lâm Ngữ rất tự giác dọn dẹp bàn đồ ăn, Thẩm Ấu Sở dự định giúp Trần Hán Thăng dọn giường để nghỉ ngơi.
Trần Hán Thăng bước vào phòng ngủ, nhìn một chút, ngôi nhà này là một căn hộ có ba phòng ngủ, kết hợp rất thú vị, bà ở một phòng, Thẩm Ấu Sở dẫn theo A Ninh ở cùng một phòng, Hồ Lâm Ngữ lại ở một mình một phòng.
"Cậu rõ ràng là cô chủ, vậy mà tại sao lại sống như một người giúp việc thế? !"
Trần Hán Thăng bất đắc dĩ mỉm cười, nhưng hắn cũng không ngủ, mà trực tiếp trở về Cảng Thành cùng Vương Tử Bác.
Đang lái xe trên đường cao tốc Kiến Cảng, Trần Hán Thăng đột nhiên hỏi: "Tử Bác, mày nghĩ sao về Hồ Lâm Ngữ?"
Vương Tử Bác cho rằng chỉ là đánh giá, sau khi suy nghĩ xong thì nói: "Không thấy sao cả, chỉ thấy hơi béo, cằm đôi cũng sắp lộ ra rồi."
Trần Hán Thăng gật đầu: "Sau khi mày chia tay với Hoàng Tuệ, thì tao giới thiệu Hồ Lâm Ngữ làm bạn gái cho mày nhé?"
"Chết tiệt, mày không có việc gì làm hay sao mà đi nguyền rủa chia tay!"
Vương Tử Bác suy nghĩ một chút: "Hơn nữa, tao thà rằng lấy Nhiếp Tiểu Vũ còn hơn là cô ấy."
"Thà rằng?"
Trần Hán Thăng nhìn về phía Vương Tử Bác: "Lời này của mày có phải nói sai rồi không, để Nhiếp Tiểu Vũ có tình yêu tình báo với mày, tao vẫn không nỡ đâu."
"Cái đệt!"
Vương Tử Bác và Trần Hán Thăng không ai chiếm được lợi thế trong suốt tuyến đường, cả hai thường xuyên đả kích nhau đến mức không nói lên lời, chỉ có thể sử dụng một số phương thức để thể hiện cảm xúc bên trong.
"Tao nói thật, chí ít Hồ Lâm Ngữ rất chân thành."
Vẻ mặt của Trần Hán Thăng rất bình tĩnh: "Hoàng Tuệ đâu, cô ta là thành viên của trụ sở Hỏa Tiễn 101, lẽ ra phải tuân theo công văn, nhưng sau khi cô ta xin nghỉ phép tháng bảy, cuối cùng lại suốt ngày ở nhà, chẳng lẽ cô ta có gì đặc biệt à?"
"Người ta bị cảm mà."
Vương Tử Bác giải thích cho Hoàng Tuệ.
"Chết rồi à?"
Trần Hán Thăng không nhượng bộ chút nào: "Nếu không phải chết, thì sau khi hết cảm nên theo kịp đội quân, Hoàng Tuệ là người có năng lực, nhưng cô ta lại thích khôn lỏi, tiền lương tháng bảy của cô ta ông đây sẽ không cho một đồng nào."
"Thôi được rồi."
Vương Tử Bác không để tâm: "Nói tóm lại cũng do cô ấy không đóng góp nhiều."
Hai người trò chuyện suốt quãng đường, bọn họ đến Cảng Thành vào khoảng sáu giờ chiều, nhưng bố mẹ của Trần Hán Thăng đã đi tham gia bữa tiệc đám cưới, nên Vương Tử Bác đã mời Trần Hán Thăng về nhà mình.
"Chúng ta ở cùng nhau hai tháng liên tục, mày vẫn chưa ngán sao?"
Trần Hán Thăng đuổi Vương Tử Bác xuống xe: "Tao phải đì tìm Tiêu Dung Ngư."
Vương Tử Bác cũng không bận tâm, nhưng sau khi Trần Hán Thăng rời đi, cậu ấy lấy điện thoại di động ra gọi cho Hoàng Tuệ.
"Chị Tiểu Tuệ, nhiệm vụ hôm nay đã kết thúc, tôi về đến Cảng Thành rồi."
"Ừ, Trần Hán Thăng có ý kiến gì với tôi không?"
"Không, bị ốm thì nó có thể thông cảm được, tôi sẽ cầm giúp chị tiền lương tháng bảy, tôi sẽ đưa cho chị sau khi gặp nhau trong kỳ nghỉ hè."
. . .
Trần Hán Thăng không biết Vương Tử Bác sẽ dùng tiền của mình để trả, hắn rất vui vẻ đến nhà của Tiêu Dung Ngư, sau bữa tối, hắn vừa ăn trái cây để tiêu hóa, vừa khoe Hỏa Tiễn 101 sẽ thu hút như thế nào sau khi bắt đầu.
Lão Tiêu và Tiêu Dung Ngư lắng nghe hết sức chăm chú, ngay cả Lữ Ngọc Thanh cũng không nhịn được cảm thán: "Hai tháng này thật sự vất vả rồi, ngoại trừ công việc ra, thì tất cả đều là công việc."
Trần Hán Thăng lắc đầu: "Cũng không hẳn, thỉnh thoảng cùng đồng nghiệp đi xem phim, đi mua sắm ở những con phố cổ đặc trưng của địa phương."
"Vậy không phải các cậu rất thoải mái sao?"
Trong mắt của Tiêu Dung Ngư toàn là ghen tị, ngoài việc cô đi thăm họ hàng trong kỳ nghỉ hè, thì chính là bị bắt tập lái xe, hầu như không đi ra ngoài chơi mấy lần.
"Cũng được, nhưng công việc cũng rất quan trọng."
Trần Hán Thăng cười nói: "Vậy nên, mỗi lần tớ chỉ đưa một sư tỷ đi mua sắm, để có thể cố gắng tiết kiệm nhận lực nhất có thể."
"Cái gì?"
Tiêu Dung Ngư không đồng ý, mặc dù cô biết Trần Hán Thăng đang trêu chọc mình.
Cô bước tới nhéo tai Trần Hán Thăng, hai người bắt đầu đánh nhau trên ghế sô pha.
Tiêu Dung Ngư bình thường luôn mặc bộ đồ ngủ hai dây khi ở nhà, hai cánh tay và bắp chân của cô đều lộ ra ngoài, nói tóm lại là cô không coi Trần Hán Thăng là người ngoài. Nhưng mà làm ra cử động lớn như vậy thì dây treo trên vai của bộ đồ ngủ sẽ bị rơi xuống.
Nhìn xương quai xanh trắng như tuyết, ánh mắt của Trần Hán Thăng đột nhiên thẳng tắp.
"Khụ ~"
Lữ Ngọc Thanh ở bên cạnh ho khan một tiếng: "Hán Thăng, trời cũng không còn sớm nữa, có thể bố mẹ của cháu đã về nhà rồi."
"À, con không vội."
Trần Hán Thăng miễn cưỡng nhìn sang chỗ khác.
Lữ Ngọc Thanh thầm nghĩ tên nhóc thúi này, không có tư cách gì, vậy mà cũng muốn chiếm tiện nghi con gái chúng tôi.
"Nhiệt độ điều hòa trong phòng khách thấp quá."
Lữ Ngọc Thanh dặn dò nói: "Tiểu Ngư nhi, đi đổi bộ ngủ dày hơn đi."
Tiêu Dung Ngư cũng có chút xấu hổ, đôi mắt xinh trừng lên nhìn Trần Hán Thăng, sau khi cô bước ra khỏi phòng ngủ lần nữa, thì trên người đã mặc bộ đồ ngủ dài tay.
Trần Hán Thăng thở dài, vỗ mông một cái rồi đứng dậy: "Dì Lữ, sắp đến giờ rồi, bố mẹ con có thể đã ăn xong rồi, con vẫn nên về nhà đây, không lát nữa lại bị mắng mất."
Sau khi trở về nhà, quả nhiên lão Trần và Lương Mỹ Quyền đều đang ở nhà, trên bàn còn ném xuống hai cái kẹo sữa đường hình con khỉ vàng, ước chừng là của nhà nào đó kết hôn.
"Ấy, Trần tổng trở về rồi à."
Lương Mỹ Quyên vừa thấy mặt đã bắt đầu trêu chọc: "Con được lắm, cả kỳ nghỉ hè đều không ở nhà, sắp khai giảng rồi thì mới nhớ đến gặp bố mẹ."
Trần Triệu Quân nhìn con trai của mình, phát hiện hắn đen hơn rất nhiều, nhưng nhìn khá đẹp trai, vẫn còn sung sức như trước, vậy nên cũng chỉ im lặng xem TV.
Trần Hán Thăng không dám cãi lại, vì sợ làm cho Lương Thái Hậu tức giận, sợ bà cầm lấy cán chày bột đánh mình.
Ngày hôm sau đúng lúc là cuối tuần, Lương Mỹ Quyên không phải đi làm. Mặc dù bà đang đi chợ thức ăn mua cá, mua gà để nấu một bàn ăn trưa thịnh soạn, nhưng mà miệng vẫn không ngừng lải nhải.
Nói tóm lại, mẹ ruột dưới cái nhìn của mình thì cảm thấy con trai cái này không được, cái kia ngứa mắt. Trần Hán Thăng không cẩn thận làm rơi hai hạt cơm xuống sàn, Lương Mỹ Quyên cũng có thể lải nhải nguyên một ngày.
Trần Hán Thăng vội vàng ăn xong định rời đi, Lương Thái hậu nhíu mày: "Cứ ăn xong là muốn đi, chút việc cũng không muốn làm, đi dọn dẹp bát đĩa đi!"
Trần Hán Thăng đang định thay giày, nghe được lời chỉ thỉ chỉ có thể ngoan ngoãn đi vào phòng bếp, bắt đầu dọn rửa.
Lão Trần giơ ngón tay cái, người duy nhất trên đời có thể khiến Trần Hán Thăng kiêng kị, cũng chỉ có Lương Thái hậu.
"Mẹ ơi, con rửa xong rồi."
Không lâu sau, Trần Hán Thăng lau lau tay bước ra ngoài, thay giày rồi nhanh chóng đi xuống tầng.
"Hừ, chạy nhanh còn hơn con thỏ!"
Lương Mỹ Quyên luôn cảm thấy có gì đó không đúng, nên đứng dậy đi vào phòng bếp kiểm tra.
"Trần! Hán! Thăng!"
Lương Mỹ Quyên đột nhiên hung ác kêu lên.
Lão Trần nghe thấy tiếng gọi tên đầy đủ đầy sát khí, trong lòng cũng căng thẳng: "Có chuyện gì thế, có phải chưa dọn rửa sạch sẽ không, hay là. . ."
Sau khi Trần Triệu Quân bước vào phòng bếp, lập tức ngậm miệng lại.
Lương Mỹ Quyên yêu cầu Trần Hán Thăng "rửa bát", nhưng không ngờ hắn thực sự chỉ rửa bát, còn các loại đĩa, đũa và nồi thì không hề động đến.
. . .