Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 424 - Chương 424: Kỳ Nghỉ Hè Của Năm Hai Lên Năm Ba Đại Học

Chương 424: Kỳ nghỉ hè của năm hai lên năm ba đại học Chương 424: Kỳ nghỉ hè của năm hai lên năm ba đại học

Tiểu Ngư Nhi rất thông minh, cô nhìn thấy bức thư của Hỏa Tiễn 101 gửi tới, dường như cũng nhận ra điều gì đó, thì thầm nói: "Trước đó có sơ suất gì rồi sao?"

Tiêu Dung Ngư hất mái tóc đuôi ngựa của mình ra sau lưng, "bịch bịch bịch" chạy sang một tòa nhà khác, bỏ lại cha mẹ và hàng xóm đang ngơ ngác không hiểu lý do ở sau lưng.

"Chú Đinh, con có thể xem giấy báo nhập học của Tiểu Quân được không?"

Tiểu Dung Ngư mở cửa phòng ra rồi nói.

Cô con gái của gia đình này vừa trúng tuyển vào Đại học Khoa học và Công nghệ Điện tử Tây An, khi Tiểu Ngư Nhi nhìn bức thư được gửi tới, đúng như dự đoán, nó được gửi tới từ Hỏa Tiễn 101.

Tiêu Dung Ngư dường như đã phát hiện ra một điều gì đó, trong lòng cô có chút đắc ý, giống như đã nhìn rõ được "mánh khóe" của Trần Hán Thăng vậy.

Cô liên tục đến thăm hỏi một số gia đình có sinh viên đã nhận được giấy báo nhập học trong khu dân cư Thương Ngô Lục Viên, còn gọi điện hỏi giáo viên của Nhất Trung Cảng Thành, dường như khu đại học nổi tiếng ở vùng ven biển hoặc trong nội địa, phương thức gửi thư của họ đều là Hỏa Tiễn 101.

Tất nhiên ở một số vùng xa, vẫn có những hình thức chuyển phát nhanh khác.

"Reng reng reng."

Tiêu Dung Ngư lấy điện thoại gọi cho Trần Hán Thăng, cô muốn khoe khám phá mới của mình.

"Alo, không phải đã nói là tối mới gọi điện sao, tớ đang họp đây này."

Giọng nói dõng dạc của Trần Hán Thăng vang lên.

Tiêu Dung Ngư vốn muốn nói chuyện nghiêm túc, nhưng khi nghe thấy giọng điệu "chán ghét" của Trần Hán Thăng, tính nóng giận của cô lập tức bùng phát: "Chúng ta đã hai tháng rồi không gặp nhau đấy, nhiều năm như vậy rồi, đây là lần đầu tiên không cãi nhau!"

Trần Hán Thăng im lặng một lúc, quả thật đúng là như vậy, sau khi hai người quen biết nhau, hắn chưa bao giờ biến mất trong thời gian lâu như vậy, ngoại trừ cái lần hỗn chiến đó.

"Hehe, tớ bên này sắp xong hết việc rồi."

Trần Hán Thăng dịu dàng nói: "Đợi khi về Cảng Thành tớ mang quà về cho cậu."

"Hứ!"

Tiêu Dung Ngư kiêu ngạo hừ một tiếng, lúc này mới vui vẻ nói: "Tiểu Trần, hai tháng qua có phải cậu bận đi tạo mối quan hệ không, mặc dù sinh viên được nghỉ hè rồi, nhưng ở trường đại học vẫn chưa được nghỉ, thế là cậu đi kinh doanh khắp nơi, đổi những lá thư giấy báo nhập học của trường đại học đó thành Hỏa Tiễn 101, thành công lấy được sự quảng bá ngoài mong đợi."

"Vẫn là Tiểu Ngư Nhi nhà chúng ta thông minh nhất."

Trần Hán Thăng hihi cười khen cô một câu, nhưng cũng bắt đầu than thở: "Thật ra, tớ đã cho cái banner miễn phí rồi, nhưng vẫn phải tặng khá nhiều quà cáp, cũng may cuối cùng đã kết giao được mối quan hệ. . ."

Khi hai người họ đang nói chuyện, đột nhiên bên cạnh có người hỏi: "Ai gọi điện đó, là Tiểu Ngư Nhi à?"

Tiêu Dung Ngư nghe ra được giọng này là của Vương Tử Bác, tâm trạng cũng vui hơn rất nhiều, cũng thấy yên tâm hơn.

Có những lúc hai người yêu xa hoặc đôi tình nhân bị chia cắt, khi họ nói chuyện qua điện thoại với nhau, nếu như nghe thấy có ai đó đang ở bên cạnh đối phương, mà người này là người cùng giới tính với đối phương, bản thân cũng quen biết người này, đương nhiên sẽ cảm thấy rất an tâm.

"Vậy được rồi, cậu làm việc đi, tớ ở nhà đợi cậu về."

Tiêu Dung Ngư dặn dò hắn hai câu, rồi vui vẻ cúp máy.

. . .

Bên trong phòng họp tại một khách sạn gần Đại học Công nghiệp Cáp Nhĩ Tân, có hơn hai mươi sinh viên đang ngồi nói chuyện rất náo nhiệt, có nam có nữ, nhưng nữ nhiều hơn, thậm chí còn có vài bạn thực tập sinh đang nghỉ hè được nhân viên của Hỏa Tiễn 101 "lừa" đến.

Làn da của mọi người đều đen hơn lúc trước rất nhiều, bởi vì phải phơi mình dưới ánh nắng mặt trời của tháng bảy tháng tám.

Thích Vi cũng ở trong đó, cô ấy nhìn ánh mắt tràn đầy "sát khí" của Trần Hán Thăng, đứa đàn em Trần Hán Thăng này, đúng là rất khốn nạn, lúc trước đã nói rõ các điều kiện là: đãi ngộ rất tốt, bao ăn bao ở, được đi du lịch khắp nơi trên đất nước, thỉnh thoảng làm vài chuyện trong khả năng của mình là được.

Mấy điều kiện trước đó đều không có vấn đề gì, kết quả lại sai ở chỗ "chuyện trong khả năng của mình", theo quan điểm của Trần Hán Thăng, chỉ cần mệt mà không chết, thì mọi thứ đều nằm trong phạm vi "khả năng của mình" .

"Bắt đầu họp, bắt đầu họp."

Sau khi Trần Hán Thăng nghe điện thoại xong, gõ tay lên bàn, mọi người đều nhanh chóng tìm được chỗ ngồi của mình rồi ngồi xuống.

"Sau khi hoàn thành nhiệm vụ của Đại học Công nghiệp Cáp Nhĩ Tân, công việc phải làm gấp trong kỳ nghỉ hè của chúng ta cũng sắp kết thúc rồi, mọi người có thể đi thăm quan nơi này một ngày, ngày kia chúng ta sẽ quay về Kiến Nghiệp, đồng thời phát tiền thưởng và tiền lương thực tập."

Trần Hán Thăng vẫn chửi thề như mọi khi: "Tôi biết mọi người đều rất mệt, tôi cũng mệt chết mẹ, nếu sau này có thể bán được Hỏa Tiễn 101, giá trị thương hiệu hai mươi triệu, thì những mối quan hệ làm ăn này cũng sẽ đáng giá hai mươi triệu, sau cùng sẽ tiếp tục được quy ra tài sản cố định."

Nhiếp Tiểu Vũ và những người khác nghe vậy đều bật cười, bọn họ đều cho rằng đó chỉ là những lời nói lúc tức giận.

Chỉ có Khổng Tĩnh nghiêm túc nhìn Trần Hán Thăng, rồi cười nhẹ.

Ngày kia, sau khi một đoàn người từ phương bắc trở về Kiến Nghiệp, lần này Trần Hán Thăng cũng rất giữ lời hứa, phát lương cho tất cả mọi người.

Vốn dĩ Thích Vi nghĩ rằng ba ngàn tệ là rất cao rồi, kết quả đếm kỹ lại thì phát hiện có tận sáu ngàn tệ, những thực tập sinh partime xung quanh cô ấy, trên mặt họ đều không giấu nổi nụ cười.

Thích Vi thở dài, dưới sức ảnh hưởng của việc Buff tiền, bản thân cô ấy cũng không thể "ghét" đàn em Trần được nữa.

"Các chị tiền bối, mọi người vất vả rồi."

Trần Hán Thăng còn đưa ra một lời hứa hẹn: "Trong khoảng thời gian này, tình hữu nghị giữa mọi người cũng thêm phần khắng khít rồi, nếu sau khi mọi người tốt nghiệp muốn đến Hỏa Tiễn 101 làm việc, đứa đàn em như tôi tán thành cả hai tay."

"Thật sao?"

Ôn Linh xúc động hỏi.

Vốn dĩ sắc mặt của cô ấy rất thiếu sức sống, nhưng mà sau khi trải qua hai tháng làm việc bận rộn, làn da lại trở nên hồng hào hơn, cả người trông cũng năng động hơn.

Trần Hán Thăng có chút bất ngờ, trong khoảng thời gian này hắn giày vò làm khổ các chị gái đã đủ thảm rồi, vốn chỉ là một câu nói khách sáo, nhưng không ngờ lại có người cứ muốn nhảy vào "chỗ chết" như thế.

"Tôi đồng ý, cô cứ tiếp tục làm trong phòng Marketing đi."

Khổng Tĩnh đi tới, mỉm cười rồi đưa ra quyết định thay cho Trần Hán Thăng.

. . .

Hiện tại, Đại học Tài chính vẫn chưa chính thức khai giảng, Trần Hán Thăng phát xong tiền lương, các bạn sinh viên đã lấy được khoản tiền lương khá lớn, ai nấy đều về nhà của mình nghỉ ngơi dưỡng sức, Khổng Tĩnh cũng đã mua vé máy bay trở về Việt Đông.

"Tiểu Trần, khi nào chúng ta quay về Cảng Thành?"

Vương Tử Bác hỏi, vốn dĩ da cậu ấy đã đen sẵn, nên tia cực tím cũng không mấy ảnh hưởng đối với cậu ấy.

Trần Hán Thăng có chút ghen tị nhìn Vương Tử Bác nói: "Đi tìm chỗ ăn cơm trước đã."

Vương Tử Bác tưởng rằng phải đi vô nhà hàng ăn, kết quả Trần Hán Thăng dẫn cậu ấy đến khu dân cư gần trụ sở chính Hỏa Tiễn 101, nơi này cũng rất gần khu Thương mại Nghĩa Ô và Đại học Tài chính.

"Tới đây làm gì thế?" Vương Tử Bác hỏi.

Trần Hán Thăng không trả lời, trực tiếp đi tới gõ cửa phòng 201, hắn vốn tưởng rằng người sẽ mở cửa đón tiếp mình, hoặc là Thẩm Ấu Sở nhút nhát hay xấu hổ, hoặc là Tiểu A Ninh hoạt bát đáng yêu.

Ai biết được sau khi cửa được mở ra, có một hạt đậu phộng trắng trắng béo béo đứng trước mặt mình.

"Cậu là ai?"

Hai người đồng thanh hỏi.

"Cậu là Trần Hán Thăng?"

"Cậu là Hồ Lâm Ngữ?"

Trần Hán Thăng khó khăn lắm mới nhận ra một vài đường nét của đối phương, dường như đối phương cũng nhận ra đây là "phiên bản đen thui" của Trần Hán Thăng.

"Sao cậu đen thế?"

"Sao cậu béo thế?"

Hai người lại đồng thanh hỏi.

Lúc này, Thẩm Ấu Sở đi ra từ trong phòng bếp, trên người cô còn đeo tạp dề, trên tay cầm cái thìa canh, ngây ngô nhìn Trần Hán Thăng.

"Cảm tạ trời đất, cậu ấy không bị tăng cân."

Trần Hán Thăng quan sát cô, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

"A, anh Tử Bác."

Tiểu A Ninh không biết từ đâu chạy ra, vui vẻ nắm lấy tay của hai người họ.

"Cậu tới đây làm gì?"

Hồ Lâm Ngữ lấy dép đưa cho Trần Hán Thăng và Vương Tử Bác, rồi bản thân lại chạy về chỗ ghế sô pha tiếp tục xem TV, cứ như đang ở nhà của mình vậy.

"Nói năng kiểu gì đấy."

Trần Hán Thăng có chút không vui: "Căn nhà này vẫn do mình đứng tên đó, nên tớ phải hỏi cậu mới đúng."

"Tớ à."

Hồ Lâm Ngữ cầm quả dưa leo trên bàn lên, "tách" bẻ đôi quả dưa ra, Trần Hán Thăng còn tưởng là đưa cho mình và Vương Tử Bác, hắn còn sắp đưa tay ra lấy rồi.

Ai biết được Hồ Lâm Ngữ không hề có ý đó, một nửa đưa cho A Ninh ăn, còn lại là để cô ấy ăn.

"Nguyên cả kỳ nghỉ hè, hầu như ngày nào tớ cũng ở đây."

Hồ Lâm Ngữ chỉnh lại tư thế ngồi cho thoải mái, chỉ là khi nhìn thấy đống mỡ đang rung rung trên cánh tay mình, lúc này cô ấy mới có chút buồn phiền: "Tớ còn chưa tìm cậu tính sổ đấy, Thẩm Ấu Sở nhà cậu nấu ăn ngon như vậy, tớ không thể khống chế được cái mồm của mình nữa rồi này."

"Ấu Sở, Ấu Sở."

Hồ Lâm Ngữ lớn tiếng gọi.

"Trưa nay làm món thịt kho tàu đừng nạc quá, có thêm ít mỡ mới thơm."

. . .

Bình Luận (0)
Comment