"Chị ơi, anh trai lên núi đón em."
"Chị ơi, hôm nay em đi máy bay lớn, bay cao ơi là cao, còn nhìn thấy mây trắng nữa."
"Chị ơi, ở đây có rất nhiều xe hơi, nhà cửa cũng thế luôn."
. . .
A Ninh giống như một chú chim sơn ca, miệng nói không ngừng, đồng thời còn kể tường tận những việc đã trải qua.
Thẩm Ấu Sở ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh đầu em gái. Tiểu A Ninh cười nói vui vẻ với Thẩm Ấu Sở.
Đột nhiên, chỉ nghe thấy một tiếng "kẽo kẹt" vang lên, cửa phòng ngủ bị đẩy ra, xuất hiện một bóng người chống gậy.
"Bà."
Thẩm Ấu Sở mở to hai mắt, trăm triệu lần không ngờ tới, bà lão hơn 70 tuổi thế mà cũng đến góp vui.
"Trước khi lên máy bay, Cục Quản lý Không Lưu Tây Nam còn kiểm tra sức khỏe miễn phí cho bà."
Lúc này, Trần Hán Thăng hút thuốc xong cũng đi lên: "Bà vẫn không muốn ra khỏi núi hoàn toàn, có điều là bà cũng đồng ý cho A Ninh học tiếp ở Kiến Nghiệp, cũng đồng ý nghỉ đông và nghỉ hè mỗi năm đến Kiến Nghiệp."
"Cậu cũng không chịu nói cho tớ biết."
Thẩm Ấu Sở nhỏ giọng nói, nước mắt chực trào nơi hốc mắt.
"Có gì hay đâu mà nói."
Trần Hán Thăng cười tủm tỉm ngồi trên sô pha: "Ngoài ra, căn nhà này tớ đã mua rồi, nói chung cũng gần trường học. Hóa ra chủ nhân là giáo viên của học viện kỹ thuật, hiện tại người ta thi đậu tiến sĩ nên bán đứt nhà đi học tiếp."
"Chị ơi, em nghỉ hè xong vẫn nên về nhà với bà thì hơn."
Tiểu A Ninh nói chuyện đâu ra đấy: "Ở trên núi em còn nửa học kỳ chưa hoàn thành, nếu không thì giáo viên sẽ không vui đâu."
Trần Hán Thăng cười cười, trẻ con sẽ không nói dối, bọn chúng chỉ biết tìm lý do.
Mặc dù ngây thơ, nhưng khiến con người ta cảm động.
Đại khái thì A Ninh biết mình sắp đến thành phố xa lạ này sinh sống, cho nên rất muốn ở lại núi Đại Lương thêm nửa năm, cố gắng nán lại thêm một thời gian với người mẹ không muốn ra khỏi núi.
Nhưng cô bé lại lo rằng nói ra sự thật rồi, người lớn sẽ tức giận, dù sao mẹ cũng tái hôn, dựa theo cách nói của người lớn, tương đương với người ấy là "người ngoài" rồi.
"Được thôi."
Thẩm Ấu Sở ôm khuôn mặt nhỏ nhắn của A Ninh, dịu dàng đáp lời.
"Hai tháng này tớ sẽ chăm sóc cho bà và A Ninh."
Trần Hán Thăng dặn dò Thẩm Ấu Sở: "Thi xong, kỳ nghỉ hè của tớ có lẽ sẽ bận lắm."
. . .
Kỳ thi cuối kỳ năm thứ hai, Trần Hán Thăng gần như nộp giấy trắng, bởi vì hắn thiếu chút nữa ngay cả phòng thi cũng không biết ở đâu.
Sau khi kết thúc ba ngày thi cử, Trần Hán Thăng tìm Thích Vi đang thu dọn hành lý về nhà.
"Nửa năm sau chị đã lên năm tư rồi, sắp đối mặt với chuyện tìm việc làm, chẳng lẽ sư tỷ Thích không muốn mau chóng bắt nhịp với xã hội sao?" Trần Hán Thăng hỏi.
"Tôi cũng muốn chứ, Chủ tịch Trần."
Thích Vi đã lui khỏi vị trí chủ tịch hội sinh viên của học viện Khoa học Xã hội và Nhân văn, Trần Hán Thăng nối nghiệp không một chút trở ngại nào, Thích Vi nhún vai: "Nhưng tôi không tìm được vị trí thực tập."
"Sư tỷ Thích thế này là xem tôi như người ngoài rồi, gặp phải khó khăn cũng không nghĩ tới tôi."
Trần Hán Thăng ghé thân thể lại nói: "Gần đây, Hỏa Tiễn 101 chuẩn bị tuyển dụng một nhóm thực tập sinh, đãi ngộ cũng không tệ lắm, bao ăn bao ở, đi du lịch khắp nơi trên cả nước, ngắm nhìn thế giới, thỉnh thoảng làm chút việc trong khả năng của mình là được rồi. . ."
"Thật sao, vậy tôi có khả năng không?"
Ánh mắt Thích Vi sáng lên, nghe thì làm cho người ta động tâm lắm luôn ấy.
Trần Hán Thăng nhìn trái ngó phải, nhẹ nhàng hạ nhỏ âm giọng: "Danh ngạch rất rất là ít, khắp nơi đều muốn nhét người vào để rèn luyện, chủ yếu là tôi thấy quan hệ của chúng ta tốt, vất vả lắm mới giữ lại được cho chị, những người khác đều phải qua quá trời bước kiểm tra đánh giá đấy."
"Cảm ơn cậu, đàn em Trần."
Trong lòng Thích Vi cuộn trào nhiệt huyết, nói cho cùng là đàn em năm đó đứng lên giữ vững ngôi vị mà, có lợi không quên mình.
"Không có gì, nhớ là phải giữ bí mật nha, không thì tôi cũng không làm tốt được." Trần Hán Thăng nghiêm túc dặn dò.
Song, ngày tập trung hôm ấy, Thích Vi đột nhiên phát hiện, "Danh ngạch eo hẹp, phải qua quá trời bước kiểm tra đánh giá" thế nhưng có tám thực tập sinh, thân phận còn không khác gì mình.
Hầu như đều là sinh viên sắp lên năm tư tha thiết muốn được thực tập, hơn nữa tất cả đều là cán bộ trong hội sinh viên.
Có một nữ sinh quen biết đẩy Thích Vi một cái: "Vi Vi, bài kiểm tra của cậu có khó không?"
Thích Vi sửng sốt, nghĩ thầm tôi đi cửa sau vào, không trải qua kiểm tra đánh giá.
Cũng may Thích Vi nhớ kỹ lời dặn dò của Trần Hán Thăng, trả lời ậm ờ: "Chắc là cũng được."
"A, vậy thì các cậu vất vả rồi."
Khuôn mặt nữ sinh lộ ra một chút đắc ý: "Thật ra tôi không trải qua kiểm tra đánh giá, đàn em Trần nói quan hệ của tôi và cậu ấy khá là tốt, vị trí này cậu ấy cố ý giữ lại cho tôi."
"?"
Một dấu chấm hỏi lớn xuất hiện trong đầu Thích Vi.
Nữ sinh cho rằng Thích Vi bị dọa sợ, còn rụt rè xua tay: "Đàn em Trần dặn là giữ bí mật đó, Vi Vi cậu đừng nói ra ngoài nha."
"Ờ ờ, được thôi. . ."
Có một dự cảm không lành dâng lên trong lòng Thích Vi, sao lại giống như bị lừa đi đào quặng vậy ta.
. . .
Những sư tỷ này đương nhiên đều là người mà Trần Hán Thăng "lừa" tới, thực tế nói "quá trời bước kiểm tra đánh giá" cũng không sai, hắn đặc biệt chọn những sinh viên năm tư đạt tiêu chuẩn, có năng lực tổng hợp tương đối mạnh, từng làm cán bộ trong hội sinh viên, bản thân cũng có ý định đi thực tập.
Những người này kết hợp với mười mấy nhân viên của trụ sở chính, rồi lại chọn ra mấy người trong tổng đại lý sinh viên, dưới sự dẫn dắt của phòng Marketing bắn ra phát súng "Cuộc chiến Thời gian" thuộc về Hỏa Tiễn 101.
Tấn công bất ngờ, đi trước tất cả mọi người.
Trước khi hơn hai mươi người sắp sửa lên đường, Trần Hán Thăng còn bất ngờ nhận được nguyện vọng xin việc của một nữ sinh.
"Nghe nói đàn em Trần tuyển thực tập sinh khắp nơi trong trường, tôi cũng muốn ứng tuyển, không biết là có nhận hay không?"
Ôn Linh đến trụ sở công ty Hỏa Tiễn 101, bình tĩnh nói với Trần Hán Thăng và Khổng Tĩnh.
Trần Hán Thăng nhẹ nhàng nói: "Sư tỷ Ôn cũng đã năm tư rồi, có thể đi tìm công việc chính thức, công việc thực tập này vốn là định hướng tới việc để các sư tỷ năm ba tiếp xúc với xã hội càng sớm càng tốt."
"Tôi không ngại, việc các cô ấy có thể làm, tôi cũng có thể làm được."
Ôn Linh rất kiên trì.
Khổng Tĩnh nhìn nữ sinh sắc mặt tái nhợt này, ở bên cạnh không nói một lời.
Trần Hán Thăng suy nghĩ một chút, bảo Nhiếp Tiểu Vũ dẫn đi Ôn Linh xuống trước, tiếp đó giới thiệu chuyện cũ của Ôn Linh.
"Kể ra thì sư tỷ Ôn cũng đáng thương, chỉ là quen nhầm thứ cặn bã mà thôi. . ."
Trần Hán Thăng tóm gọn nội dung, lược bỏ quá trình cụ thể: ". . . Cuối cùng, tôi chỉnh Hà Sướng một trận, Ôn Linh từng nói muốn trả ơn tôi, không biết lần này chị ấy tới đây có phải là với mục đích như vậy hay không."
Khổng Tĩnh chăm chú nghe xong bèn cảm thán: "Không ngờ cô ấy tuổi tác không lớn nhưng lại nếm trải không ít thất bại."
"Chị Tĩnh, chị tự xem sao nhé."
Trần Hán Thăng giao quyền tuyển chọn cho Khổng Tĩnh: "Nói chung là hoạt động nghỉ hè chủ yếu dựa vào phòng Marketing, để chị quyết định."
Khổng Tĩnh mỉm cười, tiếp nhận đơn xin thực tập của Ôn Linh.
. . .
Cả kỳ nghỉ hè, Trần Hán Thăng hầu như không về Cảng Thành và Kiến Nghiệp, nhưng người thì không biến mất, mỗi ngày điện thoại đều có thể liên lạc được, chỉ là nơi ở thường xuyên thay đổi, lúc thì ở khu vực Thiểm Trung, khi thì ở khu vực Quảng Đông, có lúc lại ở thủ phủ tỉnh Phúc Kiến.
Tựa như những khu vực có trường đại học, Trần Hán Thăng cơ bản đều lướt qua một lần.
Cuối tháng 8, trong một hộ gia đình ở khu dân cư Thương Ngô, Cảng Thành, Tiểu Ngư Nhi mặc bộ đồ ngủ lụa băng màu xanh, ngồi trong phòng khách vừa ăn dưa hấu vừa xem "Hoàn Châu Cách Cách" .
Lữ Ngọc Thanh giơ tay lật lá quạt của điều hòa lên, miệng hỏi: "Trần Hán Thăng còn ở bên ngoài à, giờ cũng cả một kỳ nghỉ hè rồi."
"Đúng đó ạ."
Nhắc tới "gã đàn ông bạc tình" này, Tiểu Ngư Nhi nhịn không được bĩu môi: "Cũng không biết cậu ấy đang bận cái gì, trường học cũng nghỉ rồi, Hỏa Tiễn 101 hẳn là cũng không có công việc gì mà."
Tiêu Hoành Vĩ từ trong bếp đi ra, trên tay bưng một đĩa vải thiều vừa mới lột vỏ xong, trong veo óng ánh, trông rất là nịnh mắt.
Đây là ông lột cho con gái rượu, Lữ Ngọc Thanh cũng không được ăn.
"Cảm ơn cha ạ."
Tiểu Ngư Nhi cong hàng lông my mảnh khảnh lên, nhón một quả vải cho vào miệng.
Tiêu Hoành Vĩ thấy con gái vui vẻ, bản thân ông cũng thấy vui, lau tay nói: "Đừng lo, Hán Thăng thông minh biết bao, nhất định nó có kế hoạch của mình, hai tháng cũng không phải dài lắm."
Đột nhiên, tiếng pháo "lốp bốp đùng đoàng" ở dưới tầng làm gián đoạn cuộc trò chuyện.
Tiểu Ngư Nhi tăng âm lượng TV lên một chút, gần đây đã quen rồi, trên lầu dưới lầu mỗi khi có người nhận được thư nhập học đại học là phụ huynh luôn muốn đốt pháo chúc mừng.
Tiêu Hoành Vĩ đi tới cửa sổ nhìn xem thử: "Con nhà chủ nhiệm Trương trên lầu, hẳn là một lát họ sẽ đến chia vui đấy."
Không bao lâu sau, một đợt tiếng gõ cửa "cốc cốc cốc" truyền đến, Tiêu Hoành Vĩ và Lữ Ngọc Thanh đi ra mở cửa, vang lên từng tràng nói chuyện rôm rả giữa những người hàng xóm.
"Úi, Đại học Lý công Hoa Nam đó nha, đây cũng là trường đại học 985 chứ đâu."
"Ây dà, thật ra nó muốn thi vào đại học Đông Đại, kết quả là kém xíu, cho nên là vào Đại học Lý công Hoa Nam."
"Cũng không khác nhau mấy, Đại học Lý công Hoa Nam ở bên Quảng Đông có trình độ tiếp nhận rất cao."
. . .
Tiêu Dung Ngư cũng đi qua lật xem giấy báo nhập học, có điều là, so với thư thông báo trúng tuyển thì thứ càng làm cô cảm thấy hứng thú hơn chính là bộ phận vận chuyển.
Thế mà lại do Hỏa Tiễn 101 đảm nhận.
Phụ huynh đang nói về cuộc sống đại học trong tương lai, còn Tiêu Dung Ngư lại nhìn chiếc túi ngơ ngẩn ngẩn ngơ.
Tên lửa hoạt hình yên lìm in trên túi chuyển phát nhanh, phía dưới là một ngọn lửa, như thể làm ra vẻ muốn bùng nổ mà bốc cháy.
. . .