"Tôi là giám đốc Marketing của công ty chuyển phát nhanh Thuận Phong Dương Nghiêu."
"Tôi là giám đốc Marketing của công ty chuyển phát nhanh Thuận Phong Dương Nghiêu."
"Tôi là giám đốc Marketing của công ty chuyển phát nhanh Thuận Phong
Dương Nghiêu."
. . .
Trong văn phòng ở tổng bộ Hoả Tiễn 101, Trần Hán Thăng vừa mở vừa tắt điều khiển máy ghi âm nhỏ, bên trong truyền tới cuộc đối thoại với Dương Nghiêu.
Xem ra, tiếng nhiễu sóng "xẹt xẹt xẹt" vừa rồi chính là bị ảnh hưởng bởi máy ghi âm này.
Nhiếp Tiểu Vũ ngồi bên cạnh trợn trắng mắt, vừa nãy sau khi bộ trưởng Trần nhận điện thoại, đầu tiên là nói dối mình "đang học", sau đó lấy một cái máy ghi âm để tiến hành nghe trộm.
"Người bên kia điện thoại nhất định không hiểu bộ trưởng Trần, hoặc là bị tin tức trên tivi lừa rồi."
Nhiếp Tiểu Vũ yên lặng suy nghĩ, Truyền hình Tô Đông còn giới thiệu Trần Hán Thăng là học sinh giỏi tài đức vẹn toàn.
Hừ! Đúng là không biết xấu hổ.
"Bộ trưởng Trần, tại sao cậu lại phải lừa vị giám đốc Marketing của Thuận Phong này chứ."
Cô thư ký nhỏ kỳ quái hỏi, tuy cô ấy không biết Trần Hán Thăng muốn làm gì, nhưng tóm lại sẽ không phải chuyện tốt gì.
"Bởi vì. . . "
Trần Hán Thăng nhìn cô thư ký nhỏ trung thành tuyệt đối này một cái, kéo dài giọng điệu nói: "Anh ta là người xấu, anh ta có mưu đồ gây rối Hoả Tiễn 101 của chúng ta."
Cuộc điện thoại của Thuận Phong vừa đến, Trần Hán Thăng lập tức ý thức được Hoả Tiễn 101 đã thu hút sự chú ý của ông lớn trong ngành chuyển phát nhanh này rồi.
Dương Nghiêu tìm đến cửa, đơn giản chỉ có mấy khả năng.
"Thật hay giả vậy."
Nhiếp Tiểu Vũ dần trở nên nghiêm túc, cô ấy cũng đã lăn lộn trong ngành chuyển phát nhanh này hơn hai năm rồi, biết rõ địa vị của Thuận Phong trong cái vòng này là như thế nào.
"Thuận Phong muốn cạnh tranh với chúng ta?" Nhiếp Tiểu Vũ nghiêm túc hỏi.
Trần Hán Thăng lắc đầu một cái: "Có thể còn nghiêm trọng hơn."
"Không lẽ?"
Nhiếp Tiểu Vũ đột nhiên nghĩ đến một sự thật đáng sợ: "Thuận Phong muốn thu mua chúng ta?"
"Không thể loại trừ khả năng này."
Trần Hán Thăng che giấu sự vui sướng trong lòng, trên mặt hiện ra một vẻ u ám: "Buổi chiều Dương Nghiêu muốn tới đây, nói không chừng chính là để diễu võ dương oai."
"Cái gì? !"
Cô thư ký nhỏ lúc đầu còn hoảng hốt trong lòng, sau đó thì tức giận: "Quy mô của Thuận Phong lớn như vậy, đây không phải là đang công khai bắt nạt người ta sao, cho nên cậu mới ghi lại đoạn ghi âm này, đến lúc đó sẽ liên thủ với Thâm Thông chống lại bọn họ sao?"
Hiện giờ Hoả Tiễn 101 đang từ từ bước lên đỉnh cao, độ phổ biến và mức độ kiểm soát thực tế trong các trường đại học trên toàn quốc đang từ từ tăng lên, khác hẳn với việc phải kêu cha gọi mẹ đi tìm thị trường trước đây.
Hiện tại, một số trường đại học còn chủ động mời Hoả Tiễn 101 "ở lại" .
Một trụ cột cốt cán như Nhiếp Tiểu Vũ, nhìn thấy sự nỗ lực của mình được đền đáp, cuối cùng cũng nếm trải được tư vị của thành công, mỗi ngày đều có năng lượng dùng mãi không hết.
Cho nên Thuận Phong muốn thu mua Hoả Tiễn 10, thư ký Nhiếp là người đầu tiên không đồng ý!
Đương nhiên, đồng chí Tiểu Vũ tuyệt đối sẽ không ngờ được, nội gián lớn nhất thực ra lại là ông chủ của mình, người muốn bán Hoả Tiễn 101 đi nhất cũng là ông chủ của mình.
Trong chúng ta có một tên phản bội lớn nhất!
Thấy Nhiếp Tiểu Vũ cũng đã nghĩ ra được nguyên nhân rồi, Trần Hán Thăng lập tức gật đầu một cái: "Không sai, đến lúc đó cầm theo đoạn ghi âm này, tôi đến tìm chủ tịch Trình."
"Bộ trưởng Trần, có cần tôi làm gì để chuẩn bị không?"
Nhiếp Tiểu Vũ như gặp quân thù, Thuận Phong là con rồng lớn, nhưng Hoả Tiễn 101 cũng không kém địa đầu xà là mấy.
Trần Hán Thăng suy nghĩ một lát: "Cô quay lại câu lạc bộ nhiếp ảnh của trường, tìm một vài bạn học biết chụp ảnh, lén lút chụp lại cảnh tôi và Dương Nghiêu đang nói chuyện."
"Anh ta cũng không có ý tốt với chúng ta, tại sao cậu còn muốn gặp Dương Nghiêu chứ?" Nhiếp Tiểu Vũ không hiểu hỏi.
"Khi hai nước giao chiến làm gì có chuyện giết sứ giả."
Trần Hán Thăng dựa vào đạo lý để dạy dỗ Nhiếp Tiểu Vũ: "Bây giờ chúng ta đều là người có chút thân phận, cho dù mọi người ngấm ngầm tranh giành với nhau, nhưng ngoài mặt vẫn phải chú ý đến lễ nghi, trên tivi đều diễn như thế đấy."
Nhiếp Tiểu Vũ cảm thấy cũng đúng: "Nhưng mà, cậu lén lút chụp mấy bức ảnh đó làm cái gì?"
"Hừ!"
Trần Hán Thăng vỗ mạnh lên bàn một cái: "Tôi phải nhớ kỹ gương mặt của những người này, từng giây từng phút nhớ rõ mối hận, làm động lực để tôi làm cho Hoả Tiễn 101 ngày một lớn hơn nữa."
. . .
Sau khi Nhiếp Tiểu Vũ quay lại trường học kiếm người, Trần Hán Thăng mới từ từ nằm trên ghế, hắn mới là người nhìn rõ ràng ý đồ của cái người kia nhất.
Tiếng pháo hoa chúc mừng và tiếng vỗ tay cho Hoả Tiễn 101 hiện giờ, có thể nói đều là lâu đài trên mây, khi một công ty chuyển phát nhanh không có lực lượng vận tải của riêng mình, thì dù có ảnh hưởng lớn đến đâu cũng là vô dụng, bất kỳ một sự thờ ơ nào trong ngành, cũng có thể đá bay Hoả Tiễn 101 ra khỏi cái vòng này.
Có điều, việc xây dựng một hệ thống vận tải riêng cần tiêu tốn rất nhiều nhân lực và vật lực, theo Trần Hán Thăng thì đây là một hành động mất nhiều hơn được, dùng mấy chục triệu này xây một cái nhà máy sản xuất điện thoại di động có phải ngon hơn không?
Chỉ cần mấy trăm tệ tiền vốn, bán ra hơn một nghìn tệ, có phải thích hơn không.
Khi hệ điều hành Android ra mắt vào năm 2008, lúc đó chúng ta cũng có điện thoại "Dami" ăn theo Xiaomi hay điện thoại "Táo Tàu" ăn theo Apple, quả thực không biết điện thoại "Dingzi" ăn theo Smartisan cũng được, phải theo sát xu hướng thời đại để kiếm tiền mới thích.
Cho nên đối với Hoả Tiễn 101 mà nói, cách tốt nhất chính là nhân lúc giá thị trường đang tốt, sang tay bán lại với giá cao.
Hiện tại kế hoạch này chỉ có Khổng Tĩnh biết, ngự tỷ Khổng vốn là quản lí cấp cao trong công ty Thâm Thông, cũng sắp ở trong cái ngành này mười năm rồi, hiểu rõ năng lực cạnh tranh cốt lõi của ngành vận tải này, cô đã sớm nhắc nhở Trần Hán Thăng, nếu Hoả Tiễn 101 không có hệ thống vận tải sẽ vĩnh viễn chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước mà thôi.
Nhưng với mấy sinh viên đại học cấp dưới nhiệt tình như lửa này, Trần Hán Thăng tạm thời vẫn không dám nói thật.
. . .
Buổi chiều, vị giám đốc Marketing của Thuận Phong Dương Nghiêu rất nhanh đã đến sân bay Lộc Khẩu của Kiến Nghiệp, Trần Hán Thăng cầm tấm bảng đợi sẵn ở cửa.
"Hán Thăng khách sáo quá, còn tự mình đến đón nữa."
Dương Nghiêu tiến lên bắt tay.
"Nên làm mà, Dương tổng là tiền bối trong ngành."
Trần Hán Thăng quan sát Dương Nghiêu một chút, khiêm tốn nói: "Ngài đến Kiến Nghiệp hướng dẫn công việc, chỉ cần tôi ở Kiến Nghiệp, chắc chắn sẽ tự mình đến đón tận sân bay."
Dương Nghiêu khẽ gật đầu, anh ta đánh giá cao Trần Hán Thăng hơn một chút.
Sau khi lên xe, Trần Hán Thăng nói: "Chúng ta về khu Đại học Giang Lăng tìm một chỗ để ngồi trước, buổi tối mời ngài tới xem đội ngũ trẻ tuổi của Hoả Tiễn 101 một chút."
Dương Nghiêu vung vung tay: "Không cần khách khí, lần này tôi tới đây một là muốn nhìn anh tài trong ngành của chúng ta như thế nào, hai là tâm sự về những thay đổi phát triển của dịch vụ vận tải chuyển phát nhanh trong nước, ba là đến thăm chi nhánh công ty ở Kiến Nghiệp một chút, ngày mai tôi sẽ về Thâm Thành."
Hai người này đều có ý đồ xấu của mình, nhưng trên mặt vẫn tâng bốc lẫn nhau, trò chuyện rất lâu trong một quán cà phê.
Quán cà phê này ở ngay bên cạnh khu thương mại Nghĩa Ô, thỉnh thoảng cũng có vài sinh viên đại học đang nói chuyện, hơn bốn giờ chiều có mấy sinh viên đại học bước vào, trên tay cầm máy ảnh, ngồi cách Trần Hán Thăng và Dương Nghiêu không xa.
"Thú vui sau giờ học của sinh viên đại học ở Kiến Nghiệp rất phong phú nhỉ."
Dương Nghiêu nhìn một cái: "Không hổ là Giang Nam giàu có."
Trần Hán Thăng cười gật đầu một cái, Dương Nghiêu chỉ nói ra cảm xúc trong lòng, nhanh chóng chuyển chủ đề sang ngành chuyển phát nhanh.
Một lát sau, mấy sinh viên đại học cầm máy ảnh kia rời đi, không khiến người khác chú ý chút nào.
Không bao lâu sau, Trần Hán Thăng nhận được tin nhắn của cô thư ký nhỏ.
Nhiếp Tiểu Vũ: Đã chụp xong ảnh rồi.
Trần Hán Thăng: Cô đừng xuất hiện trong quán cà phê nữa, đặt một phòng khách sạn cao cấp đi, buổi tối gọi tất cả mọi người ở tổng bộ đến đó.
Nhiếp Tiểu Vũ: Cần gì phải nhiệt tình với anh ta như vậy chứ.
Trần Hán Thăng: Hư tình giả ý mà thôi.
Đi ra từ quán cà phê, Dương Nghiêu đã hiểu rõ quá trình thành lập và phát triển của Hoả Tiễn 101, nhưng anh ta vẫn rất kiên nhẫn, chưa nói ra mục đích của mình.
Buổi tối lúc ăn cơm, bởi vì Khổng Tĩnh không có ở đây, cho nên Nhiếp Tiểu Vũ được coi trọng giới thiệu một chút.
"Đây là trợ thủ của tôi Nhiếp Tiểu Vũ, tài nữ nửa bầu trời."
Trần Hán Thăng cười giới thiệu.
"Xin chào, Tiểu Vũ."
Dương Nghiêu lịch sự đưa tay ra.
Nhiếp Tiểu Vũ đã coi Dương Nghiêu là "người xấu", cô ấy cũng sẽ không che giấu tâm tình như Trần Hán Thăng, có hơi lạnh nhạt gật đầu một cái.
"Mới vừa chia tay."
Trần Hán Thăng lặng lẽ thì thầm với Dương Nghiêu: "Tiểu Vũ vừa mới thất tình, tâm trạng không tốt lắm, Dương tổng bỏ qua cho."
"Ồ, hiểu rồi hiểu rồi, sinh viên đại học mà, yêu đương là chuyện rất bình thường, hồi còn trẻ tôi cũng vậy."
Dương Nghiêu thương tiếc nhìn Nhiếp Tiểu Vũ một cái, nghĩ thầm ngoại hình cô gái nhỏ không tệ, lại là trợ thủ của Trần Hán Thăng, cũng không biết đám nam sinh nghĩ, mà lại có thể bỏ qua một cô gái như thế này.
"Hừ!"
Nhiếp Tiểu Vũ nhìn thấy Dương Nghiêu nhìn mình chằm chằm, càng giận mà không có chỗ phát tiết, hưng hăng ném ra một cái liếc mắt.
. . .