Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 430 - Chương 430: Tiến Lên, Pikachu

Chương 430: Tiến lên, Pikachu Chương 430: Tiến lên, Pikachu

Tiêu chuẩn của bữa cơm này rất cao, đến giữa bữa Trần Hán Thăng còn gọi thêm vài món ăn nữa, cuối cùng dẫn tới việc hai món bồ câu om và sườn rán là không ai động đũa vào.

Bỏ đi như vậy thì có hơi lãng phí, Trần Hán Thăng quyết định đóng gói đưa về ký túc xá, coi như là đồ ăn khuya của phòng 602.

Sau khi tan cuộc, Dương Nghiêu được giám đốc chi nhánh của Thuận Phong ở Kiến Nghiệp tới đón, tham gia một cuộc xã giao buổi tối.

Hơn 11 giờ tối, bầu trời đầy sao, gió đêm yên ả, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy bóng của mấy học sinh trong trường Đại học Tài chính. Trên đường đi, Trần Hán Thăng phát hiện nhiều chi tiết của trường học đã thay đổi rất rõ ràng.

Ví dụ như, nội dung trên bảng thông báo của toà nhà hành chính đã thay đổi, cửa canteen thứ hai có thêm một cái bảng tin, viết giá mua nguyên liệu trong ngày, cầu thang bằng đá cẩm thạch của thư viện hình như đã được tu sửa một chút, hoa sen trong ao sen của hồ nhân tạo đã nở ra và héo rồi . . .

Sinh viên đại học ở trường cũng không có quá nhiều cảm xúc với những thay đổi bình thường này, bởi vì bọn họ có thể nhìn thấy mỗi ngày, nhưng đối với một người đã mất tích cả tháng như Trần Hán Thăng mà nói, vừa có phần mới mẻ vừa có phần xa lạ.

"Đây đại khái chính là tâm trạng trở về trường sau khi tốt nghiệp."

Trần Hán Thăng mua một ít bia, mấy túi que cay và đậu phộng ở cửa hàng tiện lợi, một cước đá văng cánh cửa của phòng 602 cửa gỗ, hét to: "Các con, Đại Vương đã về rồi đây!"

"Oa, lão tứ (Trần ca)."

Các bạn cùng phòng đặt hết công việc trong tay xuống, vây tới vỗ vỗ vai Trần Hán Thăng, bày tỏ nỗi nhớ đã lâu không gặp.

Kim Dương Minh đang đánh tới thời khắc quan trọng trong trò chơi, tuy không tiện đứng dậy, cũng hét to nói: "Trần ca mày đợi một chút, tao muốn ôm mày một cái, đồ chó Quách Thiếu Cường đừng có giành ôm với ông đây!"

Mặc dù ngoài miệng mọi người đều nói như vậy, nhưng khi thật sự nói chuyện, vẻ mặt vẫn có hơi mất tự nhiên, hiện giờ Trần Hán Thăng rất giống như một ngôi sao, nghe nói hắn đi một số trường học để diễn thuyết, thậm chí còn tới Bộ giáo dục tham gia hội nghị.

Tất cả mọi người biết Trần Hán Thăng lợi hại, nhưng không ngờ lại lợi hại tới vậy, hoặc là nói không ngờ lại trâu bò tới vậy.

"Trần ca, mày về Kiến Nghiệp lúc nào vậy?"

"Sáng nay, thực ra tao cũng trở về Kiến Nghiệp mấy lần rồi, chỉ là không có thời gian về trường, vì tao phải đi ngay."

"Trần ca, chuyện làm ăn bây giờ của mày thế nào rồi?"

"Tương đối ổn định, công việc tiếp theo đều sẽ ở Kiến Nghiệp."

"Lão tứ, nói cho mày biết một tin tốt, mày là học sinh ba tốt của trường trong học kỳ trước đấy"

"Hả?"

Sau khi Dương Thế Siêu nói ra tin "học sinh ba tốt của trường" này, bầu không khí có hơi khó xử, sao Trần Hán Thăng có thể dùng chút vinh dự này để cho mình thêm điểm chứ.

Dương Thế Siêu cũng có chút lúng túng, thực ra cậu ấy rất muốn chia sẻ điều gì đó, chỉ là đột nhiên không biết nên nói thế nào.

Trần Hán Thăng thở dài một hơi, ngoại trừ Lý Quyến Nam thường xuyên gặp mặt ra, bốn người còn lại đều hơi có cảm giác thân phận cách biệt.

"Chúng mày biết, lúc tao đến trường học nào diễn thuyết, nhận được nhiều giấy ghi chú của mấy nữ sinh nhất không?"

Trần Hán Thăng chủ động mở miệng, dùng đề tài mà mấy đứa bạn cùng phòng đều cảm thấy hứng thú để phá vỡ bầu không khí mất tự nhiên này.

"Trường học nào?"

Kim Dương Minh lập tức hỏi.

"Như vậy đi, trước tiên tao sẽ nói trường học nào có chất lượng nữ sinh tốt nhất đi."

Trần Hán Thăng cố ý nửa úp nửa mở, trước tiên lấy bồ câu om và hạt dưa ra, mở cho mỗi người một chai bia, bao gồm cả Đới Chấn Hữu mới từ thế giới võ hiệp đi ra ngoài.

"Nơi đầu tiên mời tao đến diễn thuyết là Học viện Thương mại Tô Đông, nữ sinh ở học viện này, mẹ nó, trình độ trung bình không thấp hơn Đại học Tài chính là bao. . . "

Sau một lúc trò chuyện trong bữa nhắm về đêm, tất cả mọi người đều uống đến mức nửa say nửa tỉnh, mọi người đột nhiên cảm thấy Trần Hán Thăng vẫn là Trần Hán Thăng của trước kia, mặc dù hắn trâu bò thế nào đi nữa.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, Kim Dương Minh hiếm thấy định mua bữa sáng cho Trần Hán Thăng, lúc này mới phát hiện trên giường hắn trống không.

"Trần ca, hắn và chúng ta không phải người cùng một thế giới."

Kim Dương Minh ngơ ngác nói.

. . .

Trần Hán Thăng dậy sớm như vậy là để cùng ăn sáng với Dương Nghiêu, Dương Nghiêu này đúng là có tính kiên nhẫn rất lớn, lúc ăn cơm vẫn trò chuyện vui vẻ, không chịu nói ra ý đồ của mình chút nào.

Điều này khiến cho Trần Hán Thăng có hơi hoang mang, còn tưởng rằng Dương Nghiêu thật sự chỉ đến Kiến Nghiệp công tác bình thường thôi, nhân tiện đưa ra một chút hướng dẫn nghiệp vụ cho Hoả Tiễn 101.

Có điều sau khi cơm nước xong xuôi, Dương Nghiêu từ chối tài xế của chi nhánh công ty ở Kiến Nghiệp đến đón, chỉ đích danh Trần Hán Thăng đưa mình đến sân bay Lộc Khẩu.

"Miếng thịt ngon cuối cùng cũng đến rồi."

Trần Hán Thăng cũng có hơi căng thẳng, đây là đúng nghĩa là món tiền đầu tiên của mình, chỉ là tương đối đáng giá mà thôi.

Dương Nghiêu vẫn nói về thời tiết và giao thông như thường ngày, câu chuyện lơ đãng xoay chuyển một cái: "Hán Thăng, mong muốn với Hoả Tiễn 101 sau này của cậu là gì?"

Trần Hán Thăng thật thà đùa một chút: "Còn có thể thế nào được nữa, đi một bước nhìn một bước chứ sao, chẳng lẽ còn có thể bán sao?"

Dương Nghiêu không khỏi nhìn Trần Hán Thăng nhiều hơn một chút, tiếp tục nói: "Bán thì chắc chắn không thể bán, dù sao cũng là mơ ước của người trẻ tuổi các cậu, nhưng có thể định cho Hoả Tiễn 101 một cái giá."

Hai người này đều không phải người tốt, nói chuyện theo kiểu bóng gió, một lời nhiều nghĩa. Người bình thường nói chuyện với bọn họ cũng đoán không được cạm bẫy trong đó.

Trong lòng Trần Hán Thăng sớm đã có một con số, nhưng vẫn cau mày suy nghĩ rất lâu, sau đó mới ấp a ấp úng nói: "60 triệu?"

"Ha ha ha."

Dương Nghiêu cười một tiếng, con số này vượt xa khỏi dự đoán của Thuận Phong, có điều anh ta cũng không biểu hiện ra ngoài chút nào, ngược lại còn mỉm cười hỏi: "Tại sao lại là 60 triệu?"

"Thực ra tôi cũng không biết, nói bậy nói bạ thôi mà."

Trần Hán Thăng gãi gãi sau gáy: "Nếu không thì 6 triệu?"

Trái tim của Dương Nghiêu chợt nhảy một cái, 6 triệu thì Thuận Phong có thể mua lại ngay bây giờ, anh ta đang phải nghĩ cách để dụ Trần Hán Thăng nhanh chóng đưa ra quyết định, ai ngờ Trần Hán Thăng lập tức lắc đầu: "Những sinh viên đại học làm thêm của tôi cũng có hơn mấy nghìn người, 6 triệu chắc chắn là không thể, phát cho mỗi người mười nghìn tiền trợ cấp cũng không đủ."

"Đcmn, mày đang chơi ông đây sao."

Dương Nghiêu âm thầm mắng một câu, có điều nhìn thấy gương mặt "thành thật" của Trần Hán Thăng, anh ta vẫn nhã nhặn nói: "Hán Thăng rất có chấp niệm với mấy con số 6 này nhỉ."

Sau cuộc "đối đầu" ngắn ngủi mà không có chút tiếng động nào này, Dương Nghiêu tự cho là đã thăm dò được giá khỏi điểm của Hoả Tiễn 101, ít nhất là "mười triệu" trở lên, con số tượng trưng trước đó còn phải thương lượng thêm.

Đương nhiên 6 là không thể, đây là sư tử há to miệng, vậy trực tiếp cho cậu một con 9 là được rồi, hai con số hợp lại sẽ đem lại nhiều may mắn.

"Hán Thăng, nói không chừng sau này chúng ta sẽ thường xuyên gặp mặt đấy."

Dương Nghiêu vỗ vỗ vai Trần Hán Thăng, vững vàng bước vào phòng chờ máy bay hạng thương gia.

Trên đường trở về, Trần Hán Thăng nghĩ thầm phía Thuận Phong đã ra tay rồi, Trọng Thông và Viên Thông các người không thể đợi thêm được nữa đâu.

Nói tóm lại là không đắt, không cần đến một trăm triệu, không cần đến hai trăm triệu, chỉ cần mấy chục triệu, là có thể ôm Hoả Tiễn 101 siêu đáng yêu về nhà rồi.

"Còn Thâm Thông thì. . . "

Đây là công ty chuyển phát nhanh trói buộc với Hoả Tiễn 101 lâu nhất, thực ra Trần Hán Thăng cũng muốn bán cho Trình Đức Quân nhất, những bức ảnh và đoạn ghi âm của Dương Nghiêu cũng chỉ để tăng giá, thế mà hết lần này tới lần khác Thâm Thông đều không có chút phản ứng nào.

"Không có ý thức được nguy cơ như vậy à."

Trong lòng Trần Hán Thăng tính toán phải dùng cách hợp lý nào, để truyền tin Thuận Phong đến hỏi giá tới đó.

Buổi sáng sau khi quay lại văn phòng, Trần Hán Thăng đang định đi vào, đột nhiên có một bóng người đang nổi giận đùng đùng đẩy cửa ra, suýt chút nữa đụng vào Trần Hán Thăng.

"Trần ca, thật ngại quá, tôi không cố ý."

Lưu Bằng Phi lập tức nói xin lỗi.

Trần Hán Thăng vung vung tay: "Không sao, cậu bị sao vậy?"

Lưu Bằng Phi có chút nóng nảy: "Cãi nhau chứ gì nữa, con gái đúng là phiền phức, tôi về trường học trước đây."

Trần Hán Thăng gật đầu một cái, mấy cô gái trong văn phòng đều đang an ủi Thu An Bình, Hoàng Tuệ lại trực tiếp nói: "Loại đàn ông rác rưởi này sao còn có mặt mũi gào thét chứ, rõ ràng là mình ngoại tình, còn không biết xấu hổ trách con gái, có chút tiền dơ bẩn thì ghê gớm lắm sao?"

Nhìn thấy Trần Hán Thăng đi vào, Hoàng Tuệ mới nhanh chóng ngậm miệng giả vờ trong sạch.

Những nữ sinh khác cũng trở về vị trí của mình, đôi mắt Thu An Bình sưng đỏ, cúi đầu lau nước mắt.

Trần Hán Thăng không nói gì, ngoắc ngoắc tay gọi Nhiếp Tiểu Vũ theo mình lên lầu.

"Xảy ra chuyện gì vậy?"

Trần Hán Thăng đóng cửa hỏi.

"Cặn bã nam ngoại tình chứ gì nữa."

Nhiếp Tiểu Vũ tức giận nói: "Gần đây hành tung của Lưu Bằng Phi không bình thường, còn thường xuyên tìm lý do đi cả đêm không về, tối hôm qua sau khi xã giao sau anh ta nói đi quán net suốt đêm, sư tỷ Thu không tin, liền âm thầm bám theo phía sau, kết quả nhìn thấy anh ta và một nữ sinh khác ôm nhau đi vào khách sạn."

Trần Hán Thăng gật đầu một cái, Lưu Bằng Phi làm chuyện bậy bạ cũng không phải ngày một ngày hai, xảy ra chuyện như vậy cũng không có gì kỳ lạ.

"Tôi biết rồi, cô ra ngoài trước đi."

Trần Hán Thăng mở rèm cửa sổ ra, có thể nhìn thấy bóng người Lưu Bằng Phi đang đợi xe buýt ở trạm xe buýt.

Hắn cầm điện thoại di động lên, vẻ mặt tươi cười gọi một cuộc điện thoại cho người kia, không thèm để ý đến Thu An Bình đang khóc thầm chút nào.

"Nếu không thì cậu lên đi, Pikachu."

Trần Hán Thăng âm thầm suy nghĩ.

. . .

Bình Luận (0)
Comment