"Ngôi sao khỏi nghiệp" của Đại học Tài chính Trần Hán Thăng về trường lần nữa, cứ sau mỗi lần hắn trốn học một khoảng thời gian dài, sức ảnh hưởng của Hoả Tiễn 101 sẽ luôn tăng lên một đoạn dài, hiện tại đã sắp lên đến đỉnh cao rồi.
Rất nhiều phụ huynh của học sinh trường Đại học Tài chính cứ mỗi lần gọi điện nói chuyện với con mình, căn bản đều sẽ tò mò hỏi một câu: "Con có quen Trần Hán Thăng không, cậu ta vẫn còn đang học ở trường học sao, cậu ta có bao nhiêu tiền?"
Rất nhiều sinh viên đại học năm nhất chưa từng nhìn thấy vị phó chủ tịch hội học sinh này, bọn họ ỷ vào việc mình là tân sinh viên viên, mới vừa lên đại học nên lòng hiếu kỳ cũng khá lớn, còn đặc biệt chạy đến bên ngoài phòng học của lớp 2 quản lý công, hi vọng nhìn người thật tận mắt.
"Thật phiền phức, lại bị nhan sắc tuyệt thế của tao hấp dẫn rồi."
Trần Hán Thăng xoay người lại, còn dùng tay che đầu.
Kim Dương Minh bĩu môi, vẻ mặt đầy khinh bỉ.
Những học sinh mới đều muốn biết có phải học trưởng Trần có ba đầu sáu tay không, đáng tiếc kết quả khiến bọn họ thất vọng rồi, Trần Hán Thăng chỉ là một sinh viên đại học bình thường thôi.
Cũng ngủ ở trong lớp, ăn cơm ở canteen, cũng tham gia hoạt động của hội học sinh, dường như không cái gì là không giống cả.
Không đến hai ngày hứng thú của mọi người đều biến mất, bởi vì tuỳ tiện đến canteen hay tiệm trà sữa cũng có thể gặp được Trần Hán Thăng, quan trọng là hắn cũng không đủ lạnh lùng, thường xuyên cười hì hì chủ động chào hỏi với các sư muội.
Phó hiệu trưởng Lục Cung Siêu nghe thấy Trần Hán Thăng về trường, gọi một cuộc điện thoại bảo hắn đến văn phòng của mình.
"Lần sau định lúc nào thì đi?"
Lục Cung Siêu cười ha ha hỏi, thành tựu lớn nhất của ông trong năm nay, ngoại trừ việc biến "Học viện Tài chính" thành "Đại học Tài chính", chính là giúp đỡ Trần Hán Thăng tự gây dựng sự nghiệp, đồng thời sử dụng các tài nguyên của trường học để thêm gấm thêm hoa cho Hoả Tiễn 101.
Trần Hán Thăng có được sự nổi tiếng như hiện giờ, sự trợ giúp tuyên truyền của trường học cũng không hề nhỏ.
"Tạm thời sẽ không rời khỏi Kiến Nghiệp nữa."
Trần Hán Thăng đáp: "Hiện giờ sẽ đợi giám đốc Marketing Khổng Tĩnh cùng đoàn đội trở về, phát tiền thưởng, nội bộ công ty cùng ăn một bữa cơm là được."
Lục Cung Siêu gật đầu một cái: "Quy mô càng lúc càng lớn, đúng là phải lấy ổn định làm trọng, tôi còn hi vọng sau này cậu có thể đưa công ty ra thị trường, biến Hoả Tiễn 101 trở thành niềm tự hào của Đại học Tài Chính đấy."
Đối mặt sự kỳ vọng tha thiết của Lục Cung Siêu, Trần Hán Thăng ngậm ngùi quyết định, nhất định phải bán Hoả Tiễn 101 với giá cao hơn một chút.
Sau khi ra khỏi văn phòng hiệu trưởng, tai đã nghe được giọng nói quen thuộc từ đài phát thanh của trường: "Chào buổi trưa mọi người, tôi là phát thanh viên Thương Nghiên Nghiên, xin mời mọi người nghe bản tin <Thanh xuân ở Đại học Tài chính>. . . "
"Cũng không biết gia đình cậu ấy bây giờ thế nào rồi."
Trần Hán Thăng nhớ tới cảnh tượng Thương Phú Vinh cố gắng giữ mặt mũi, trong lòng cũng hơi xúc động, thực ra ông ấy làm vậy không phải vì mình, chủ yếu là vì không muốn con gái đánh mất mặt mũi và lòng hư vinh trước đây.
. . .
Trước cửa toà nhà hành chính, Thẩm Ấu Sở xách theo túi vải nhỏ, ngây ngốc đứng bên ngoài.
"Đi ăn cơm thôi."
Trần Hán Thăng huýt sáo một cái, dẫn đầu đi trước, Thẩm Ấu Sở ngoan ngoãn đi theo sau lưng, lúc trò chuyện với người quen gặp trên đường, cô sẽ kiên nhẫn đứng bên cạnh chờ đợi, bên trong đôi mắt hoa đào chất chứa sự dịu dàng và bao dung.
Sau khi tới canteen nhộn nhịp, tivi đang phát tin tức NBA, nữ sinh thì không có hứng thú, những các nam sinh thường xuyên bưng khay thức ăn đứng dưới tivi, mỗi khi Iverson ném một pha bóng có độ khó cao vào rổ, toàn bộ canteen đều vang lên tiếng hoan hô.
Có vài nam sinh thực sự yêu thích bóng rổ, cũng có vài nam sinh chỉ muốn thu hút sự chú ý của mấy cô gái, còn có vài người chỉ muốn chứng tỏ bản thân hoà đồng với mọi người, tóm lại suy nghĩ trong lòng mỗi người đều không giống nhau.
Trần Hán Thăng lấy được cơm, bưng khay cơm đến một vị trí.
Vốn dĩ có một nữ sinh đang ngồi ở phía đối diện, cô ấy thấy có người tới, nhíu mày ngẩng đầu lên, nhưng sau khi phát hiện là Trần Hán Thăng, vẻ mặt đột nhiên trở nên sinh động.
"Sư huynh Trần."
La Tuyền vui vẻ kêu lên.
"Ừ."
Trần Hán Thăng tuỳ tiện đáp một tiếng, chỉ chỉ chỗ bên cạnh mình, ra hiệu cho Thẩm Ấu Sở ngồi xuống.
Thẩm Ấu Sở cẩn thận lên tiếng chào hỏi La Tuyền, La Tuyền hừ lạnh một tiếng, không muốn để ý đến Thẩm Ấu Sở.
Dáng dấp xinh đẹp thì ghê gớm lắm à, dáng người đẹp thì ghê gớm lắm à, cô cũng không xứng với sư huynh Trần!
"Tôi tìm cô có việc."
Trần Hán Thăng vừa ăn cơm vừa nói: "Gần đây cán bộ mới của bộ đối ngoại có chút ý kiến với cô, bởi vì cô thường xuyên lặp lại những gì tôi từng nói ở bộ, phô trương nhất chính là còn để nhóm cán bộ sao chép lại trích dẫn của tôi."
"Có phải cô bị bệnh không hả La Tuyền, thời đại nào rồi còn tôn thờ một người như vậy chứ."
Dáng vẻ Trần Hán Thăng đầy vẻ không thể yêu nổi.
La Tuyền bị nói đến mức mặt lúc đỏ lúc trắng, có điều cô cũng rất bướng bỉnh, không chịu nhận sai: "Tân sinh viên chẳng lẽ không nên học tập các sư huynh ưu tú sao, tôi không cảm thấy cách làm này có vấn đề gì, nếu như anh cảm thấy tôi không được, vậy thì sa thải tôi đi."
"Mẹ nó, sao cô không đi ăn cứt đi."
Trần Hán Thăng biết không khuyên nổi La Tuyền, chỉ có thể vùi đầu ăn cơm.
Ngày hôm nay hắn gọi ba món ăn, đùi gà kho, gà Cung Bảo và bông cải xanh, Thẩm Ấu Sở thì gọi trứng xào cà chua và đậu hũ ma bà, cô ấy thực sự có thể ăn cay, cũng không hiểu sao một người dịu dàng như thế, ăn ớt đỏ nhiều dầu mỡ vào bụng lại không có một chút cảm giác nào.
Trần Hán Thăng nhìn là thấy run rẩy.
Thẩm Ấu Sở ăn cơm có một thói quen, cô luôn hỏi Trần Hán Thăng xem có muốn ăn món gì trước không?
"Có muốn ăn đậu hũ không?"
"Cay lắm không thích ăn."
"Có muốn ăn cà chua không?"
"Ngọt quá không thích ăn."
"Trứng gà thì sao?"
"Cái này có thể ăn một chút."
Vì vậy, Thẩm Ấu Sở lập tức lấy hết trứng trong món trứng xào cà chua ra, gắp vào bát Trần Hán Thăng từng chút một, thấy La Tuyền trợn mắt há hốc mồm, lửa ghen nhanh bị đốt lên.
Cô chú ý mấy quyển tài liệu nghiên cứu trên bàn, đây là tài liệu học tập của Thẩm Ấu Sở.
"Khụ."
La Tuyền ho khan một tiếng, đột nhiên khoát tay, làm như không cẩn thận đẩy hết mấy cuốn sách này xuống đất.
"Thật ngại quá, sư tỷ Thẩm."
La Tuyền lập tức xin lỗi: "Tôi không có cố ý."
Thẩm Ấu Sở lắc đầu một cái bày tỏ mình không để ý, tự khom lưng xuống nhặt lên.
Nhưng Trần Hán Thăng đã nhìn thấy tất cả quá trình, hắn trừng mắt nhìn La Tuyền, nghĩ thầm cô còn muốn cho Tiểu Ngư Nhi huấn luyện quân sự nữa đúng không, bắt nạt một người ngây thơ như Thẩm Ấu Sở thú vị lắm sao?
Không ngờ động tác của La Tuyền càng cố chấp hơn, cô nhân lúc Thẩm Ấu Sở đang cúi đầu, đột nhiên gắp một miếng xương sườn trong khay lên, nhanh như chớp để vào trong đĩa cơm của Trần Hán Thăng.
"Đệt!"
Trần Hán Thăng thậm chí còn không ngăn lại.
Lúc này Thẩm Ấu Sở mới duỗi thẳng lưng, bĩu đôi môi nhỏ nhắn, nhẹ nhàng thổi lớp bụi trên tài liệu thi cao học.
"Rất xin lỗi, sư tỷ Thẩm."
La Tuyền lại nói một câu xin lỗi nữa.
"Không sao đâu."
Thẩm Ấu Sở nở nụ cười, cho dù cô biết La Tuyền thực sự cố ý, đại khái cũng sẽ không trách La Tuyền.
Chỉ có Trần Hán Thăng như đã làm chuyện làm gì sai, đang suy nghĩ xem làm sao để ăn miếng xương sườn này hoặc vứt xuống dưới, mà không thu hút sự chú ý của Thẩm Ấu Sở.
. . .
Những ngày tháng ở trường học vừa yên tĩnh vừa nhàn nhã, buổi sáng thì ngủ, buổi chiều thì cùng Thẩm Ấu Sở đến thư viện học tập, buổi tối thì ngồi hóng gió nói chuyện phiếm ở quán trà sữa, cuộc sống tạm bợ này trôi qua thật đẹp.
Đặc biệt là Tiêu Dung Ngư bị Tôn giáo sư kéo đi "truyền thụ nội công" thâu đêm suốt sáng, tạm thời cũng không rảnh tình chàng ý thiếp với Trần Hán Thăng, nên chỉ có thể gọi điện thoại phàn nàn vào buổi tối.
Đối với Trần Hán Thăng mà nói, chỉ cần Đông Cung và Tây Cung thái bình là được, hơn nữa sức ảnh hưởng của Hoả Tiễn 101 cũng đang lớn dần, cuộc sống của cặn bã nam có tiền chính là nhàm chán và khô khan như thế đấy.
Mãi đến tận mấy ngày sau, Khổng Tĩnh cùng đoàn đội phòng Marketing về đến Kiến Nghiệp, điều này chứng tỏ về cơ bản đã nắm được thị trường các trường đại học trong nước rồi, trừ những khu vực xa xôi, bởi vì đó là những nơi mà chuyển phát nhanh Thâm Thông không thể tiếp cận được.
Danh tiếng của Hoả Tiễn 101 cũng đã đạt đến đỉnh điểm, nghe nói Đài truyền hình Trung ương cũng đang cân nhắc đến việc phỏng vấn Hoả Tiễn 101.
Đại tướng trở về, Trần Hán Thăng đương nhiên phải khen thưởng, hắn bao cả một tầng của một nhà hàng nào đó ở khu vực Giang Lăng, để chính thức chúc mừng Hoả Tiễn 101 bay lên cao.
Trước khi bữa tiệc bắt đầu, Trần Hán Thăng đột nhiên gọi Vương Tử Bác đến: "Bữa tiệc hôm nay ngoài mặt là Hoả Tiễn 101 và tao, nhưng thực ra lại là mày và Lưu Bằng Phi."
"Cái này liên quan gì đến tao?" Vương Tử Bác thấy rất kỳ quái.
"Tao định chuốc say Hoàng Tuệ."
Trần Hán Thăng vỗ vỗ vai Vương Tử Bác: "Sau đó làm gì, còn phải xem bản thân mày."
Ban đầu Vương Tử Bác còn không hiểu, bất mãn hét lên: "Tiệc chúc mừng của Hoả Tiễn 101, mày không có chuyện gì làm à mà chuốc say Hoàng Tuệ làm cái gì hả?"
"Mày có muốn đáp trả lại không?"
Trần Hán Thăng hỏi ngược lại.
"Tao. . . "
Lúc này Vương Tử Bác mới chợt hiểu ra, nhìn Hoàng Tuệ đã đặc biệt trang điểm, đột nhiên cảm thấy có hơi kích thích.
. . .