Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 432 - Chương 432: Đêm Nay Không Yên Bình (1)

Chương 432: Đêm nay không yên bình (1) Chương 432: Đêm nay không yên bình (1)

Vào ngày tổ chức tiệc chúc mừng, Hoàng Tuệ cố ý ăn diện như nhân viên ở trụ sở chính một chút.

Một bộ váy đỏ liền thân, để lộ ra bờ vai và cái cổ trắng như tuyết, chân đeo một đôi giày cao gót bằng da màu đen, Đỏ và đen vốn là một sự kết hợp kinh điển, hơn nữa những thứ này của cô ta đều đến từ các thương hiệu nổi tiếng thế giới có giá hơn một nghìn tệ, nghiễm nhiên trở thành con bướm nổi bật nhất trong đám đông, cầm một chiếc ly cao cổ đi tới đi lui mời rượu.

Đương nhiên, những bộ quần áo này đều là do Vương Tử Bác tài trợ.

"Trần tổng, tôi kính cậu một ly, chúc cho Hoả Tiễn 101 dưới sự dẫn dắt của cậu, sẽ ngày càng tiến xa hơn nữa."

Đôi mắt Hoàng Tuệ lóe lên ánh sáng trong suốt, chân thành đi tới trước mặt Trần Hán Thăng.

"Đều là công lao của mọi người."

Trần Hán Thăng cười híp mắt cụng ly với Hoàng Tuệ một cái: "Chị Tĩnh không muốn uống rượu, Hoàng Tuệ cô đi cụng thêm mấy ly nữa, giúp tôi duy trì bầu không khí đi."

Vương Tử Bác yên lặng cúi đầu ở bên cạnh, từ trước đến nay Trần Hán Thăng chưa từng quan tâm đến Hoàng Tuệ, mẹ cô có uống hay không cũng mặc kệ, biểu hiện này hôm nay chính là đang ép rượu.

Hoàng Tuệ cũng rất bất ngờ, còn có chút cảm giác thụ sủng nhược kinh, thói quen của cô ta là đánh giá một người dựa trên tài sản của họ, tiền của Trần Hán Thăng càng ngày càng nhiều, Hoàng Tuệ theo bản năng muốn tuân theo và thực hiện chỉ thị này.

Rượu qua ba tuần, Trần Hán Thăng công bố tiền thưởng cá nhân của phòng Marketing, tiệc chúc mừng đi tới cao trào, số tiền hơn một trăm nghìn đã kích thích đầu óc Hoàng Tuệ, cô ta cũng muốn chen chân vào bộ phận này, nhưng chuyện này cần có cái gật đầu của Trần Hán Thăng.

"Quản lý Khổng em kính chị một ly, chị uống nước cũng được, em uống hết ly này."

"Tiểu Trương, chúng ta cũng uống một ly."

"Ôn Linh đúng không, nghe nói cô vô cùng liều mạng, nhưng vẫn phải chú ý giữ gìn thân thể đó."

. . .

Hoàng Tuệ rất biết cách nói chuyện, dáng dấp cũng không tính là xấu, lại còn là bạn gái của Vương Tử Bác, những người khác cũng rất nể mặt kính lại, uống nhiều rượu vang cũng có thể làm say lòng người, đầu cô ta sớm đã bắt đầu choáng váng, dựa vào vai Vương Tử Bác mới tỉnh táo lại.

Vương Tử Bác liếc nhìn Hoàng Tuệ từ trên xuống dưới một cái, gương mặt ngăm đen đột nhiên đỏ lên, sau đó nhìn trái nhìn phải như tên trộm, mãi đến khi phát hiện không ai chú ý đến mình, cậu ấy mới chậm rãi thở ra một hơi.

Lúc này, Vương Tử Bác phát hiện hơi thở dần trở nên nóng bỏng.

Bởi vì từ góc độ của cậu ấy, vừa vặn có thể nhìn thấy thứ gì đó từ mấy chỗ hở của bộ y phục nửa kín nửa hở này, thân thể cũng có cảm giác bất an đứng ngồi không yên.

"Được!"

Cách đó không xa truyền tiếng hoan hô, hóa ra là Trần Hán Thăng đang lần lượt kính rượu từng người một.

Ông chủ trẻ đích thân ra tay, hiệu quả đương nhiên không tệ, những học sinh không định sẽ uống rượu kia cũng nhanh chóng rót chút rượu vang vào làm nền.

Trần Hán Thăng đi tới chỗ của Vương Tử Bác, Hoàng Tuệ vốn vẫn còn một chút ý thức, có điều cô ta vì muốn thể hiện bản thân, ép mình uống thêm một ly nữa, rồi bất tỉnh nhân sự ngay tại chỗ.

Trần Hán Thăng nhún vai một cái, nghĩ thầm tao còn chưa biết khuyên thế nào, thế mà mày đã thất bại rồi.

"Tử Bác, hai anh em ta cũng uống một ly đi."

Trần Hán Thăng đưa chén rượu đến trước mặt Vương Tử Bác.

"Chúng ta uống thì có ý nghĩa gì."

Vương Tử Bác lẩm bẩm một câu, gương mặt đầy vẻ không tình nguyện.

Trần Hán Thăng thấy Vương Tử Bác vẫn cứ ngồi trên ghế, nhếch miệng nở cười một tiếng: "Tên chó mày đúng là nhàn nhã thật đấy, mày thì ngồi uống rượu với tao, còn tao thì vẫn đứng."

Xung quanh còn có các đồng nghiệp khác trong Hoả Tiễn 101, Vương Tử Bác không còn cách nào khác, chỉ có thể cẩn thận từng li từng tí đứng lên, áp chặt bụng vào bàn, giống như đang che lại thứ gì đó không muốn để người khác nhìn thấy.

Trần Hán Thăng lập tức hiểu rõ, phất tay một cái để cho Vương Tử Bác ngồi xuống: "Mẹ nó, mày cũng không đến nỗi nào mà, thế này đã không nhịn được rồi sao?"

"Mắc mớ gì đến mày, cút đi."

Dáng vẻ lúng túng của Vương Tử Bác bị phát hiện, bản thân cũng rất xấu hổ, cũng may chỉ là bạn bè.

Trần Hán Thăng lấy ra một tấm thẻ phòng, chỉ chỉ Hoàng Tuệ nói: "Đây là một khách sạn gần đây, mày có thể đưa Hoàng Tuệ quay lại trường học, cũng có thể cùng nhau ngủ ở đó, tự quyết định đi."

Vương Tử Bác vội vàng nhét vào túi áo, trong lòng còn đang trách cứ hành vi quá kiêu ngạo của Trần Hán Thăng.

Thực ra người khác cũng sẽ không suy nghĩ gì nhiều, Hoàng Tuệ vốn là bạn gái của Vương Tử Bác, hai người cũng đã quen nhau được mấy tháng rồi, ai cũng không ngờ được thực ra Vương Tử Bác mới chỉ từng nắm tay Hoàng Tuệ mà thôi, chưa từng chạm vào miệng.

Cho nên, bài toán tối nay Trần Hán Thăng giao cho Vương Tử Bác, đúng là có hơi quá sức.

Nhưng Hoàng Tuệ lại đang trong tình trạng say rượu, xem như là có bug trong bài toán này, rốt cuộc Vương Tử Bác có muốn giải bài toán này hay không, cuối cùng vẫn phải xem chính bản thân cậu ấy.

. . .

Trần Hán Thăng lại đi tới những bàn khác, Lưu Bằng Phi và Thu An Bình cũng ở đó, không giống với dáng vẻ ồn ào náo nhiệt của những người khác, bầu không khí giữa hai người này vừa nhìn đã thấy rất khó xử.

"Trần tổng."

"Trần tổng."

Đã từng cặp đôi kiểu mẫu, sau khi thu nhập của Lưu Bằng Phi tăng lên, bắt đầu xuất hiện vết nứt.

Thực ra, điều này cũng chính điều mà Trần Triệu Quân lo lắng, ông vẫn luôn lo lắng con trai đối mặt với khối tài sản tăng lên đột ngột, sẽ không biết kiểm soát như thế nào.

Trước đây lúc Trần Hán Thăng còn đi học, tiền tiêu vặt mỗi ngày là 5 tệ 6 tệ, lên đại học phí sinh hoạt mỗi tháng cũng không tới 1000 tệ, bây giờ đột nhiên có khối tài sản hàng triệu tệ, có thể có tư tưởng sai lầm "tiêu tiền không hết" hay không, thậm chí có đánh mất chình mình trong những cuộc ăn chơi đàng điếm hay không.

Thực ra Trần Hán Thăng đã sớm trải qua cuộc sống kiểu như vậy từ lâu, nếu không thì làm sao mà hắn luyện được các kỹ năng ở quán bar, vũ trường, hội sở massage chứ, bây giờ hắn sớm đã có thể thản nhiên đối mặt với khối tài sản càng nhiều hơn rồi.

Trần Hán Thăng cụng ly uống rượu với bọn họ, Lưu Bằng Phi bắt đầu chào tạm biệt: "Trần ca, tôi kính anh thêm một ly nữa, tôi có chút việc nên muốn rút lui trước."

Yêu cầu này rất bình thường, cũng đã có học sinh có việc về trước rồi, nhưng sau khi Lưu Bằng Phi đưa ra yêu cầu này, Trần Hán Thăng ý vị thâm trường cười một tiếng: "Chuyện gì vậy, đi quán net suốt đêm sao?"

"Tôi. . . "

Vẻ mặt Lưu Bằng Phi đầy bối rối, chuyện bản thân nói dối đi suốt đêm, kết quả lại đi thuê phòng với một cô gái khác, xem ra đã trở thành trò cười ở Hoả Tiễn 101 rồi.

Nghĩ tới đây, anh phẫn nộ trừng mắt nhìn Thu An Bình.

"Cậu theo tôi ra ngoài một lát."

Trần Hán Thăng để ly rượu xuống: "Có chuyện muốn nói với cậu."

Bữa tiệc dần dần yên tĩnh lại, ngoại trừ Hoàng Tuệ đang ngủ say kia.

Bên ngoài nhà hàng vẫn khá là ồn ào, Trần Hán Thăng dứt khoát dẫn Lưu Bằng Phi vào trong xe, không gian tĩnh mịch này dường như có thể ngăn lại tất cả tiếng ồn.

Trần Hán Thăng yên lặng lấy thuốc lá ra, cũng tiện tay đưa cho Lưu Bằng Phi một điếu.

Lưu Bằng Phi lấy bật lửa ra giúp châm lửa, Trần Hán Thăng không có bật đèn, trong buồng lái màu đen chỉ có hai tia lửa đung đưa.

Một lúc sau, Trần Hán Thăng mở miệng nói: "Cậu cùng Thu An Bình, hai người nhất định phải đi cùng nhau."

"Cái gì?"

Lưu Bằng Phi còn tưởng mình nghe nhầm.

Nhưng câu nói tiếp theo của Trần Hán Thăng, càng khiến cho Lưu Bằng Phi tuyệt vọng hơn.

"Hiện giờ Thu An Bình quan trọng hơn cậu, cho nên cậu nên đi đi, lúc đó tôi sẽ bảo Nhiếp Tiểu Vũ cho cậu thêm một tháng tiền lương."

"Dựa vào cái gì chứ!"

Lưu Bằng Phi mở to hai mắt, đôi môi run rẩy.

Anh ta đã năm tư rồi, lúc các bạn học khác đều đang bận rộn tìm việc làm, chỉ có anh ta ở trọng tình trạng ổn định, hơn nữa bởi vì ra tay hào phóng, trong Học viện Khoa học Kim Lăng ai gặp cũng đều gọi một tiếng "Lưu ca" .

Bây giờ, Trần Hán Thăng muốn đá anh ta khỏi Hoả Tiễn 101, cũng đồng nghĩa với việc tất cả những gì mình hưởng thụ đều sẽ kết thúc.

Nếu không phải đánh không lại tên lưu manh Trần Hán Thăng này, Lưu Bằng Phi thật sự muốn đánh chết hắn.

"Dựa vào cái gì sao?"

Trần Hán Thăng cười một tiếng, bày ra dáng vẻ của một ông chủ tư bản máu lạnh: "Anh chỉ là một tổng đại lí sinh viên bình thường, trong tay tôi có đến 100 người có thân phận này, bất cứ lúc nào cũng có thể thay đổi một hai người, có điều Thu An Bình đang phụ trách thống kê số liệu của trụ sở chính, bây giờ tôi vẫn phải dựa vào cô ấy."

Trần Hán Thăng không nhiều lời, hút thuốc xong bèn xuống xe.

Trước khi rời đi, hắn xoay người nói với Lưu Bằng Phi: "Một khi tình yêu công sở tan vỡ, thì chỉ có hai khả năng, một là một người rời đi, hai là cả hai đều rời đi, nếu không sẽ ảnh hưởng tới tâm trạng của toàn bộ công ty, anh cứ suy nghĩ thật kỹ đi."

Lưu Bằng Phi ngơ ngác nhìn. Đây có lẽ mới là Trần Hán Thăng mà mình biết, một giây trước xưng anh xưng em, một giây sau đột nhiên trở mặt.

"Rời khỏi Hoả Tiễn 101, mình phải làm gì?"

Nghĩ đến chính mình cũng phải đi tìm việc dưới ánh nắng mặt trời hơn 30 độ, Lưu Bằng Phi vốn đã quen hưởng thụ bắt đầu chùn bước, bởi vì Trần Hán Thăng ở công ty chính là vua, những lời hắn nói ra đơn giản là thánh chỉ.

"Tên chó Trần Hán Thăng, đừng có bắt nạt thiếu niên nghèo!"

Lưu Bằng Phi vừa nhúc nhích mông một chút, đột nhiên cảm thấy hình như bên dưới có một tập tài liệu, anh ta hơi bực mình lấy ra, bên trong chậm rãi rơi ra một tấm hình.

"Đây không phải là Dương Nghiêu của Thuận Phong sao?"

Lưu Bằng Phi sửng sốt một chút, anh ta cũng tham gia buổi xã giao hôm đó.

Mở tập tài liệu này ra lần nữa, một bản tài liệu thoả thuận A4 đập vào mắt Lưu Bằng Phi.

<Thoả thuận trao đổi liên quan đến việc công ty vận chuyển nhanh Thuận Phong thu mua Hoả Tiễn 101>

"Trần Hán Thăng muốn bán Hoả Tiễn 101?"

Một ý nghĩ tràn ngập trong đầu Lưu Bằng Phi: "Đã tiến hành thảo luận với Thuận Phong rồi?"

Phát hiện này khiến ngón tay Lưu Bằng Phi run lên, anh ta đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, vội vàng lật đến trang cuối cùng của bản hợp đồng, dựa vào ánh sáng của bật lửa cuối cùng cũng thấy rõ số tiền.

69 triệu!

Ôi chúa ơi!

Bình Luận (0)
Comment