"Xin chúc mừng, Hán Thăng."
Trình Đức Quân ở cửa phòng họp đưa tay ra: "Sau khi chúng tôi thảo luận, Thâm Thông thực sự cần doanh nghiệp này. Cảm ơn nền tảng và ảnh hưởng của các cậu trong giai đoạn đầu."
Trình Đức Quân có thái độ rất tốt, đây mới là là ông lớn đã ghi tên mình vào danh sách người giàu của Forbes.
"Cũng xin chúc mừng công ty Thâm Thông và chủ tịch Trình."
Trần Hán Thăng nắm cả hai tay và nghiêm túc nói: "Không ai thua lỗ trong giao dịch này. Điều tôi cần là bây giờ, Thâm Thông chiến thắng trong tương lai."
Trình Đức Quân mỉm cười và gật đầu: "Hy vọng sau này sẽ một mối kinh doanh đôi bên cùng có lợi, vừa kiếm tiền vừa kết bạn."
Bây giờ không ai nghi ngờ bản thỏa thuận kia rốt cuộc là giả hay thật nữa, vì ý nghĩa cũng không lớn lắm.
Đúng thì đã sao mà sai thì đã sao, như Trần Hán Thăng đã nói, đây không phải là điểm mấu chốt, mà mấu chốt là rốt cuộc Thâm Thông có cần dịch vụ chuyển phát nhanh cho sinh viên đại học trong nước hay không.
Chắc chắn rằng chỉ cần Trần Hán Thăng có ý định bán Hỏa Tiễn 101 thì chuyển phát nhanh Thâm Thông phải giành được nó, không chỉ đơn giản là thêm một thị trường, mà còn đồng nghĩa với việc công ty chuyển phát nhanh khác thiếu một thị trường.
"Thâm Thông dự định mua lại thương hiệu, các mối quan hệ xã hội và các hợp đồng chưa thực hiện của Hỏa Tiễn 101 trên toàn tuyến."
Trình Đức Quân vừa ngồi xuống đã ổn định giọng điệu: "Tóm lại là tất cả mọi thứ của Hỏa Tiễn 101."
Trần Hán Thăng khẽ vuốt cằm, vẻ mặt tuy bình tĩnh nhưng thực ra trong lòng cũng dao động, cuối cùng cũng kiếm được hũ vàng đầu tiên, tuy không thể so với quy mô của kiếp trước nhưng hắn đã có vốn khởi nghiệp tiếp theo rồi.
"Hán Thăng, bây giờ chúng ta hãy bàn về giá cả."
Lưu Chí Châu, phó chủ tịch Thâm Thông nói: "Cái giá 69 triệu này chắc chắn quá cao, hay là thương lượng giá thực đi. . ."
Anh ta dừng lại và nhìn xung quanh, một số giám đốc bộ phận và thư ký trong phòng họp đã đứng dậy và rời một cách tự giác, bởi vì điều này có liên quan tới bí mật kinh doanh của Thâm Thông.
Ví dụ như Thường Tiểu Bình, mặc dù là người đầu tiên phát hiện ra chuyện này, nhưng cấp bậc của anh ta không đủ cao để nghe ngóng.
Khi chỉ còn lại mấy người, Lưu Chí Châu viết một con số trên giấy, dùng một chút lực, tờ giấy A4 trượt về phía Trần Hán Thăng trên bàn gỗ lim.
Trần Hán Thăng nhìn sang, bên trên viết 46.
Đừng nhìn vào con số 69 và 46 không lớn, mà đơn vị đều là "triệu" .
Trần Hán Thăng cau mày và chìm vào trầm tư.
Đám người Trình Đức Quân cũng không thúc giục, họ dựa vào ghế và kiên nhẫn hút thuốc chờ đợi.
Khoảng mười phút sau, Trần Hán Thăng mới ngẩng đầu lên nói: "Chủ tịch Trình, bên ông đã cắt mất một phần ba rồi."
Trình Đức Quân nở một nụ cười, kinh doanh chính là vậy mà, cậu được phép đòi giá trên trời, nhưng cũng phải cho phép tôi được mặc cả giá dưới đất.
Trần Hán Thăng nghĩ một lúc, cầm bút viết một con số trên giấy, sau đó lướt tới Lưu Chí Châu theo cách ban nãy.
Lưu Chí Châu nhìn một lúc, sau đó chuyển cho Trình Đức Quân quyết định.
Trình Đức Quân nhìn thấy con số vẫn bắt đầu bằng "6", lắc đầu mỉm cười, tự viết xuống con số của mình.
Lần này, biểu cảm của Trần Hán Thăng trở nên nghiêm túc, Trình Đức Quân ra tay có lẽ là giới hạn cuối cùng của Thâm Thông, nếu giãy dụa nữa thì con số này sẽ chao đảo mất.
Sau khi Trình Đức Quân viết xong, tờ giấy a4 phiêu phiêu trượt về phía Trần Hán Thăng.
Khác với hành vi mặc cả ồn ào và náo nhiệt ở ngoài chợ, hầu như không ai nói trong suốt quá trình thương lượng, chỉ dựa vào một tờ giấy trắng để giao tiếp.
Tuy nhiên, sự thay đổi giữa các con số, tùy tiện chiết khấu một cái cũng có thể bao phủ hàng chục chợ rau.
Trần Hán Thăng nhìn thấy con số mà Trình Đức Quân đưa cho đã đổi thành bắt đầu bằng con số "5" .
52
Cũng có nghĩa là 52 triệu.
Sau khi nghĩ đi nghĩ lại, Trần Hán Thăng viết một con số và đưa lại lần nữa.
Vẻ mặt của Trình Đức Quân thực sự có chút căng thẳn, nếu con số này không thể thương lượng, chưa biết chừng việc thu mua có thể bị hoãn lại.
Nhưng may mắn là giá chào bán của Trần Hán Thăng là 55.
55 triệu.
Trái tim của Trình Đức Quân từ từ thả lỏng, đây là cái giá mà ông ta có thể chấp nhận.
"Xin chúc mừng, Hán Thăng."
Lần này Trình Đức Quân không thay đổi mà vỗ tay luôn.
Nhìn thấy chủ tịch đồng ý, các giám đốc điều hành khác của Thâm Thông cũng đồng thanh vỗ tay ăn mừng giao dịch kết thúc.
"Xin chúc mừng."
"Xin chúc mừng Trần tổng"
"Chúc mừng Hán Thăng."
. . .
Đủ kiểu "chúc mừng" ca tụng vang lên không ngớt, chuyện này đồng nghĩa với việc trong nước có thêm một triệu phú nữa rồi, hơn nữa tuổi đời còn trẻ như vậy, nên được mọi người kính trọng.
Trần Hán Thăng thở dài, đứng dậy và cung kính cúi gập người.
Chu Lỗi cho rằng Trần Hán Thăng đang cảm ơn Thâm Thông về việc mua lại, cho rằng chính sự giàu sang và nhung lụa đã lay động lòng người, một tên khốn nạn như Trần Hán Thăng cũng phải cúi đầu vì tiền.
Nhưng điều mà Chu Lỗi không ngờ tới là Trần Hán Thăng lại gập người rất thấp, vòng eo của hắn đã bẻ cong thành 90 độ.
"Có cần phải thế không."
Chu Lỗi cảm thấy rất kỳ quái: "Hắn đã là triệu phú rồi, không cần phải cúi đầu đến như thế này."
"Sau này vẫn mong chủ tịch Trình và các lãnh đạo khác quan tâm nhiều đến Hỏa Tiễn 101."
Trần Hán Thăng ngẩng đầu lên, vẻ mặt vừa thư thái lại vừa nặng nề, giọng điệu đầy thổn thức: "Hỏa Tiễn 101 giống như đứa con của tôi, vừa trưởng thành đã phải bán nó đi, mặc dù Thâm Thông là bến đỗ thích hợp hơn cho sự phát triển của nó, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy rất tiếc nuối."
Sau đó Chu Lỗi mới hiểu rằng Trần Hán Thăng đang hy vọng rằng Thâm Thông sẽ đối xử tốt với Hỏa Tiễn 101.
Trình Đức Quân cũng có chút xúc động, ông ta cài chặt cúc áo vest, đứng thẳng người đàng hoàng nói: "Yên tâm đi, sau này Hỏa Tiễn 101 sẽ hoạt động như một thương hiệu độc lập, chúng tôi nhất định sẽ chăm sóc nó thật tốt. ."
"Cảm ơn."
Trần Hán Thăng bắt đầu bắt tay từng lãnh đạo điều hành của Thâm Thông, đến lượt Chu Lỗi, anh ta đột nhiên hỏi: "Sau này Khổng Tĩnh phải làm sao, cậu phải thu xếp chỗ tốt cho cô ấy."
"Chị Tĩnh sẽ sớm có thể đạt được tự do tài chính, lối sống sau này của chị ấy chủ yếu phụ thuộc vào lựa chọn của chính chị ấy."
Trần Hán Thăng nói một cách chân thành.
Khổng Tĩnh sở hữu 10% vốn cổ phần, số tiền là hơn 5 triệu. Cho dù tiếp tục đầu tư với hắn, hay là có ý tưởng khác, trong lòng Khổng ngự tỷ hẳn là đã có suy tính.
Tuy nhiên, đối với Thâm Thông và Trần Hán Thăng mà nói, đây thực sự là một thương vụ đôi bên cùng có lợi, không có sự chênh lệch nhiều về giá cả, hơn nữa vì lý do hợp tác hai năm nên hai bên đều có một kỷ niệm vui về nhau.
"Hán Thăng."
Trình Đức Quân vỗ nhẹ vào cánh tay của Trần Hán Thăng: "Đợi sau khi báo chí phanh phui, cậu sẽ nên nổi tiếng hơn, chưa biết chừng sẽ có một cuộc phỏng vấn dài dòng thê lê nữa."
"Nói đến việc này."
Trần Hán Thăng suy nghĩ một lúc: "Tôi muốn hỏi chủ tịch Trình một vấn đề nhỏ, Hỏa Tiễn 101 khi mới ra mắt đã gây được nhiều sự chú ý và nó cũng mang theo hy vọng của nhiều sinh viên đại học làm thêm. Bây giờ tôi đột ngột bán nó, điều này có lẽ sẽ khiến nhiều người không hiểu, cho nên bên ông đừng công bố thông tin và giá cả thu mua, cứ để tôi lựa chọn cách công khai."
"Cậu định công khai nó như thế nào?"
Lưu Chí Châu tò mò hỏi, Thâm Thông đương nhiên không quan tâm, chỉ im lặng tiếp quản là được.
"Kinh doanh không ổn, hoặc là có nội gián, hoặc là một sự suy thoái trong ngành."
Trần Hán Thăng cười nói: "Tôi không muốn quá nhiều người biết rằng Hỏa Tiễn 101 đã được bán ra, thà họ tin rằng việc kinh doanh không tốt còn hơn biết là tôi buộc phải chuyển nhượng nó."
"Như vậy thì không ai biết rằng cậu là một triệu phú."
Chu Lỗi ở bên cạnh nói.
Trần Hán Thăng tỏ ra không sao cả: "Đây chỉ là một vấn đề nhỏ."
Vài lãnh đạo của Thâm Thông nhìn nhau, Trình Đức Quân suy tư một lúc rồi nói: "Cậu vừa mới xây một tòa nhà cao thì đã phải tạo ra một giả tưởng sụp đổ, cậu đã nghĩ tới ảnh hưởng sau này chưa?"
Trần Hán Thăng ngây ra một chút: "Ảnh hưởng gì cơ?"
"Cậu nổi tiếng như vậy trong các trường đại học của tỉnh Tô Đông hoàn toàn là vì công việc kinh doanh của cậu rất tốt. Bây giờ tòa nhà đã sụp đổ, hào quang đó sẽ không còn tồn tại nữa."
Trình Đức Quân nghiêm túc nhắc nhở một chút: "Đến lúc đó cậu sẽ nhìn ra rất nhiều sắc mặt và bản chất con người."
"Chuyện đó ấy hả, thế thì cũng thú vị đấy."
Trần Hán Thăng mỉm cười: "Tôi cũng muốn xem, ai đến với tôi lúc đang ở đỉnh cao, ai bỏ tôi đi lúc đang ở 'thung lũng' ?"
Từ "thung lũng" này được Trần Hán Thăng cố ý nhấn mạnh, mọi người đều biết ý nghĩa của từ này, Trần Hán Thăng có vẻ muốn nhìn mọi chúng sinh dưới góc nhìn của Thượng Đế.
Rõ ràng giàu có như vậy nhưng cũng phải giả bộ làm ăn thất bát, thay vì nói nhìn biểu hiện của mọi người thì không bằng nói là một cuộc sàng lọc, chỉ có những người đã vượt qua bài kiểm tra mới đủ điều kiện bước một bước tiếp theo trong kế hoạch.
"Đúng là rất thú vị."
Trình Đức Quân không biết nhớ đến những kỷ niệm gì, có chút xúc động nói: "Những người vẫn sẵn sàng đồng hành cùng cậu lúc này, họ sẽ đồng hành cùng cậu mãi mãi."
. . .