Vào buổi trưa, Thâm Thông mời Trần Hán Thăng đi ăn, tốt xấu gì họ đã đạt được một giao dịch quan trọng, thậm chí có thể ảnh hưởng đến tình hình của ngành chuyển phát nhanh trong nước.
Trần Hán Thăng hơi ngượng ngùng trước màn nâng ly chúc mừng nồng nhiệt từ quản lý cấp cao của Thâm Thông: "Tôi lái xe tới đây, buổi chiều còn phải trở về Kiến Nghiệp."
Chu Lỗi nghe vậy thì lẩm bẩm nói: "Cậu sắp phá sản rồi, sau này còn định lái xe gì nữa?"
Câu này đã nhắc nhở Trần Hán Thăng, hắn lập tức lấy trà thay rượu cạn ly với Chu Lỗi: "Tôi suýt nữa quên mất chuyện này, cám ơn anh đã nhắc nhở."
Trên đường trở về, Trần Hán Thăng thầm nghĩ không biết nên đặt FAW ở đâu thì thích hợp nhỉ?
Đại học Tài Chính chăng?
Chắc chắn là không được, giả vờ phá sản lại còn lái xe ô tô gì nữa.
Đại học Đông Nam?
Nơi đó còn có sinh viên đại học làm thêm ở Hỏa Tiễn 101.
"Hay là cứ để ở tầng dưới nhà ở quê đi."
Sau khi "phá sản", Trần Hán Thăng dự định sẽ trở lại Cảng Thành một chuyến, sau đó bắt xe buýt đến đó, giống như khi năm thứ nhất bắt đầu.
"Đáng tiếc thật, triệu phú không thể không cẩm y dạ hành."
Trần Hán Thăng thở dài, nhưng danh tiếng "bán Hỏa Tiễn 101" thật là không dễ nghe, có lẽ trong suy nghĩ của những sinh viên đại học làm thêm kia, điều này gần giống như việc "ôm tiền chạy mất" . Trần Hán Thăng thực sự không muốn gánh chịu cái danh ô nhục này.
Sau khi đến Kiến Nghiệp, Trần Hán Thăng đã quành thẳng về phía đại học Đông Đại, dạo gần đây cuộc sống của Tiểu Ngư Nhi có chút khó khăn, Trần Hán Thăng định dẫn cô ra ngoài mua sắm.
"Ơ, Tiểu Trần, tớ đang định kiếm cậu đó."
Tiêu Dung Ngư nhận được cuộc gọi, giọng điệu rất hào hứng.
"Tớ đoán ra được đó, biết bây giờ cậu đang cần anh giai đây."
Trần Hán Thăng cười hì hì: "Đi thôi, để anh đẹp giai dẫn cậu đi ăn đi uống."
"Cậu ở bên dưới ký túc xá chờ hai phút, tớ thu dọn đồ đạc một tí rồi xuống liền."
Tiểu Ngư Nhi hoạt bát lập tức nói.
Một lúc sau, Tiêu Dung Ngư mặc một chiếc váy dài xếp ly màu trắng, tay ngắn màu hồng nhạt bước xuống, trên vai đeo một chiếc túi da nhỏ màu trắng và một chiếc đồng hồ đeo tay màu hồng cánh sen.
Tổng thể trang phục ngọt ngào và thời thượng, kiểu tóc đuôi ngựa buộc lệch vẫn mang hơi thở trẻ trung.
Chỉ là sắc mặt của Tiểu Ngư Nhi không được tốt cho lắm, mở cửa tay lái phụ hung dữ nói với Trần Hán Thăng: "Tớ đã bảo là hai phút nữa sẽ xuống ngay, việc gì cậu phải cách năm phút gọi điện thoại giục một lần như thế."
Trần Hán Thăng: . . .
Sau khi lên xe, Tiểu Ngư Nhi không thể ngừng nói, liên tục quấn quít lấy Trần Hán Thăng kể lể về sự khó khăn trong thời gian này.
"Gần đây tớ đọc một bản "Quy tắc luật sư" dày như này, mắt nhức muốn chết."
"Giáo sư Tôn gần đây rất hung dữ, bà ấy quên mất một số kiến thức, còn muốn mắng người khác."
"Chị Ngô đã trở về Mỹ để thu thập chứng cứ, tớ đang chịu rất nhiều áp lực."
. . .
Thực ra hai người đã nói về mấy chuyện này qua điện thoại vào buổi tối, nhưng than thở trực tiếp lại có cảm giác khác hẳn, đặc biệt là khi Tiểu Ngư Nhi vừa nói vừa nhìn Trần Hán Thăng một cách đáng thương.
Trần Hán Thăng rất dày dặn kinh nghiệm, không hề nói bất cứ điều gì an ủi như "hãy nghỉ ngơi nhiều hơn, uống thêm nước nóng, nhìn vào xa khi đôi mắt mệt mỏi" .
Nói mấy câu quan tâm đó không sai, nhưng đó không phải là câu trả lời mà con gái muốn nghe.
"Thế này đi."
Trần Hán Thăng vừa quay vô lăng vừa nói: "Buổi chiều chúng ta đi ăn chút đồ ngọt, sau đó đi dạo mua chút quần áo, buổi tối đi ăn lẩu xem phim, cậu thấy sao?"
"Được nha."
Tiểu Ngư Nhi mỉm cười ngọt ngào, không còn phàn nàn về áp lực học tập nữa.
Hai người đến một cửa hàng đồ ngọt ở khu đại học Tiên Ninh, Tiểu Ngư Nhi mua cho mình một ly sữa lắc Tiên Thảo Vu Viên và mua cho Trần Hán Thăng một ly Dương Chi Tây Mễ Lộ
Trần Hán Thăng không thích đồ ngọt cho lắm, vì vậy Tiêu Dung Ngư hút một ngụm sữa lắc của mình rồi lại ăn Tây Mễ Lộ của Trần Hán Thăng.
"Woa, ngon quá đi mất."
Tiêu Dung Ngư híp mắt lại, lông mi dài che kín mi mắt, trên khuôn mặt trái xoan tinh xảo mang theo nụ cười thỏa mãn.
Trần Hán Thăng đang uống một ly cola lạnh, không được phép hút thuốc trong quán, hắn chỉ nhìn ánh mặt trời thiêu đốt bên ngoài cửa sổ kính, cũng như các sinh viên đại học đến rồi đi, một số người cầm túi quảng cáo của "Hỏa Tiễn 101" .
55 triệu không được tính là nhiều, cho dù đây đã là một con số rất lớn.
"Này, mở miệng ra."
Tiểu Ngư Nhi đột nhiên xúc một thìa sữa lắc và đưa vào miệng Trần Hán Thăng.
Trần Hán Thăng cau mày: "Tớ không thích ăn."
"Nhanh lên nhanh lên, ăn ngon lắm."
Tiểu Ngư Nhi không chịu buông tha nói.
Trần Hán Thăng không còn cách nào khác, đành phải nuốt những món đồ ngọt ngấy tận cổ này, Tiểu Ngư Nhi cũng không chê Trần Hán Thăng, đưa chiếc thìa nhựa vào miệng ngậm một lát, bây giờ mới nói vào chuyện chính.
"Hai ngày nữa sư tỷ Cao Văn hẹn tớ bàn về sự hợp tác của công ty luật, bao gồm việc cho thuê nhà, số vốn góp tương ứng, cấp bậc luật sư tham gia. . ."
"Cấp bậc luật sư tham gia là gì?"
Trần Hán Thăng cắt ngang, hắn không hiểu mấy thứ chuyên ngành này.
Tiểu Ngư Nhi giải thích: "Chính là luật sư thực tập, đối tác bình thường, đối tác cấp cao và giám đốc công ty luật."
"Cái nào lớn hơn?" Trần Hán Thăng hỏi.
"Giám đốc công ty luật."
Tiêu Dung Ngư nói: "Giám đốc công ty luật là người có nhiều quyền kiểm soát cổ phần nhất, lại không cần điều kiện gì. Cả đối tác bình thường và đối tác cấp cao đều cần có tư chất nhất định" .
Trần Hán Thăng đã hiểu, giám đốc công ty luật này chính là ông chủ.
"Vậy thì cậu làm giám đốc."
Trần Hán Thăng nói rất dứt khoát: "Cao Văn không đồng ý thì đừng dẫn cô ta đi chơi nữa, chúng ta có sự hỗ trợ của giáo sư Tôn rồi, nghiên cứu sinh tiến sĩ của đại học Kiến Nghiệp rất giỏi sao?"
"Trời ơi, cậu đừng có độc đoán như vậy."
Tiểu Ngư Nhi đánh nhẹ Trần Hán Thăng một cái: "Thật ra, tớ cũng không muốn làm giám đốc công ty luật này."
"Vậy cho ai làm?"
Trần Hán Thăng đang nghịch chiếc bật lửa, thầm nghĩ chẳng lẽ cho giáo sư Tôn làm sao?
"Cậu làm."
Tiểu Ngư Nhi liếc nhìn Trần Hán Thăng: "Tớ sẽ làm việc cho bạn trai mình."
Trần Hán Thăng từ chối cho ý kiến, chỉ đề cập đến một người khác: "Giáo sư Tôn đâu?"
Tiểu Ngư Nhi lắc đầu: "Bà ấy rất tự trọng, chưa bao giờ tham gia vào hoạt động vốn, bà ấy tập trung vào nghiên cứu học thuật hơn. Lần này sử dụng nền tảng của một công ty luật, chủ yếu là bà ấy muốn giúp chúng ta."
Điều này là đúng, nếu giáo sư Tôn muốn tham gia một vụ kiện xuyên quốc gia, bao nhiêu công ty luật lớn phải xếp hàng để cầu xin, vậy việc gì phải trao cơ hội cho một công ty luật mới chưa thành lập.
Bà chủ yếu muốn nhân cơ hội này để giúp đỡ một loạt các đệ tử mà bà đắc ý.
Tuy nhiên, Trần Hán Thăng vẫn từ chối chức danh giám đốc công ty luật này.
"Tớ cũng không thích hợp lắm, người ngoài ngành chỉ đạo người trong ngành. Công ty luật khác với doanh nghiệp bình thường, không phải cứ có tiền là được, giai đoạn đầu vẫn ổn, không ai nói gì, nhưng sau khi vụ kiện xuyên quốc gia này kết thúc, các cậu sẽ nổi tiếng khắp cả nước ."
"Vậy còn sư tỷ Cao thì sao?"
Tiểu Ngư Nhi liếc nhìn Trần Hán Thăng một cách yếu ớt, cô ấy thực sự không muốn làm bà chủ.
Trần Hán Thăng quá lười để trả lời câu hỏi này.
Tiểu Ngư Nhi không hiểu hoạt động kinh doanh, cô có thể tùy tiện nói linh tinh, nhưng cô biết rằng quyền nói chuyện không nằm trong tay cô, sớm muộn cũng sẽ loạn.
"Hừ, ra vẻ cái gì."
Tiểu Ngư Nhi mím miệng, đút cho Trần Hán Thăng vài ngụm sữa lắc trong cơn giận dỗi.
. . .
Sau khi ăn đồ ngọt, cả hai đi mua sắm tại trung tâm mua sắm Kim Ưng ở Kiến Nghiệp, Tiểu Ngư Nhi thích mua quần áo cho mình nhưng lại thích mua quần áo cho Trần Hán Thăng hơn.
Cô chọn cho mình một chiếc áo sơ mi, một đôi giày cho Trần Hán Thăng, rồi lại một chiếc váy cho mình và một chiếc quần cho Trần Hán Thăng, sau khi đi đi lại lại hai ba lần, trong tay Trần Hán Thăng đã xách túi lớn túi nhỏ
Thời gian thấm thoát trôi qua, sự hăng hái của Tiểu Ngư Nhi vẫn không giảm, Trần Hán Thăng có chút mất kiên nhẫn, cứ thế đi đến hành lang bên ngoài cửa hàng mua sắm, đột nhiên có hai người đi về phía hắn.
Cô gái này rất quen, là phóng viên của đài truyền hình quận Giang Lăng – Diệp Ỷ.
Người thanh niên bên cạnh cô khoảng hai lăm hai sáu tuổi, vẻ mặt có vẻ chững chạc hơn.
Giữa họ không có gì xa lạ, trên đường đi nói chuyện và cười đùa, cho đến khi Diệp Ỷ nhìn thấy Trần Hán Thăng.
Ngay lúc đó, khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Ỷ bỗng nhiên ngây ra, bước chân cũng do dự, không biết nên quay người rời đi hay là tiếp tục đi về phía trước.
Trần Hán Thăng thầm cảm thấy thú vị, hắn đi tới chào hỏi: "Phóng viên Diệp, bạn trai của chị à?"
"À. . . không phải."
Diệp Ỷ vuốt tóc hai bên thái dương che đi vẻ bất an trong lòng: "Chỉ là một người bạn mà thôi."
Trần Hán Thăng mỉm cười và gật đầu với chàng trai.
Người thanh niên nhìn Diệp Ỷ và Trần Hán Thăng, cũng đáp lại một cách tử tế.
"Tiểu Trần ~"
Lúc này, Tiêu Dung Ngư không nhìn thấy Trần Hán Thăng trong cửa hàng, nên vẫy tay bảo hắn quay lại.
"Bạn gái à?"
Diệp Ỷ không thể nhìn rõ dáng vẻ của Tiêu Dung Ngư, nhưng chỉ cần dựa vào vóc người cao của cô ấy là biết ngay chắc chắn là một cô gái xinh đẹp, cô ta cũng tự dưng không thấy ngượng ngùng nữa, dù sao hai bên đều làm ra chuyện "có lỗi với nhau" .
"Không phải."
Trần Hán Thăng cười lắc đầu: "Bạn học nữ."
Chị có "mối quan hệ bạn bè" thì chúng tôi có "mối quan hệ cùng lớp" .
Trước khi phá sản, tôi cũng muốn làm loạn một chút.
. . .