Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 450 - Chương 450: Nhật Ký Tuần "Phá Sản" Của Trần Hán Thăng (2)

Chương 450: Nhật ký tuần "phá sản" của Trần Hán Thăng (2) Chương 450: Nhật ký tuần "phá sản" của Trần Hán Thăng (2)

"Được rồi, tớ chấp nhận lời xin lỗi của cậu, quả nhiên tâm trạng tốt hơn rất nhiều."

Trần Hán Thăng mỉm cười dẫn Thẩm Ấu Sở trở về ký túc xá, Thẩm Ấu Sở đi theo từng bước nhỏ đằng sau, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn Trần Hán Thăng, có thể cảm thấy tâm trạng của hắn thực sự không tồi.

Cả hai đã ở bên nhau trong một thời gian dài, giữa bọn họ sẽ có một sự thấu hiểu ngầm sâu sắc.

Nếu các sinh viên khác nhìn thấy bộ dạng hiện tại của Trần Hán Thăng, họ có thể nói rằng chủ tịch Trần đang giả vờ tươi cười khi đối mặt với sự "phá sản" của công ty bằng một thái độ lạc quan.

Thẩm Ấu Sở thì khác, cô không thể nhìn ra lời nói của Trần Hán Thăng là thật hay giả, nhưng cô lại có thể cảm nhận được tâm trạng của Trần Hán Thăng tốt hay tệ.

Lão Trần và Lương Mỹ Quyên cũng có loại "năng lực đặc biệt" này, Lương thái hậu đã không tin vào lời nói bậy bạ của Trần Hán Thăng từ lâu, thường dựa vào ý thức để phán đoán ý đồ thực sự của con trai.

Chưa kể, nhiều lần còn có thể "mơ hồ" đoán đúng.

Đi xuống tầng dưới ký túc xá, Thẩm Ấu Sở lấy từ trong cặp ra một cuốn sổ tiết kiệm.

"Của quán trà sữa à?"

Trần Hán Thăng không cần nhìn cũng biết rằng Thẩm Ấu Sở chắc chắn đang tiết kiệm tiền dưới danh nghĩa của mình.

"Rất nhiều tiền."

Thẩm Ấu Sở bĩu môi, nghiêm túc nói.

Trần Hán Thăng nở nụ cười, thu nhập của tiệm trà sữa quả nhiên rất tốt, trong sổ tiết kiệm chắc hẳn phải có tầm 20000 đến 30000, nhưng hắn cũng không phải thật sự phá sản, đương nhiên cũng không quan tâm chút tiền ít ỏi này.

"Cậu cứ giữ đi, tớ định ăn cơm bao nuôi rồi, hết tiền thì xin cậu."

Trần Hán Thăng vỗ nhẹ vào vòng eo thon thả của Thẩm Ấu Sở, giục cô trở về ký túc xá.

"Ừm."

Thẩm Ấu Sở rất nghe lời, ngoan ngoãn bước lên tầng, đi được hai ba bước lại quay đầu không nỡ, nhìn bóng lưng của Trần Hán Thăng biến mất trong bóng tối của khuôn viên trường.

. . .

Ký túc xá nữ lúc nào cũng yên tĩnh, thỉnh thoảng mới có tiếng gõ cửa, hiếm khi chơi bài ầm ỹ như kí túc xá nam.

Nhưng đêm nay khá đặc biệt, sau khi Thẩm Ấu Sở trở về ký túc xá, cô mới phát hơn một nửa nữ sinh trong lớp đều ở đây.

Một số bạn nữ vừa gội đầu xong, vừa xoa tóc ướt vừa tham gia thảo luận.

Chủ đề đương nhiên là "Sự cố phá sản của Trần Hán Thăng" .

"Đã trở lại, đã trở lại."

Các cô gái nhìn thấy Thẩm Ấu Sở, nhao nhao bao vây lấy cô.

"Buổi chiều Trần Hán Thăng đi đâu?"

"Tâm trạng của cậu ấy ổn định không?"

"Tớ đã gọi cho lớp trưởng, nhưng cậu ấy không trả lời."

. . .

Thẩm Ấu Sở chưa bao giờ nhìn thấy tình thế này trước đây, không biết nên trả lời câu hỏi của ai trước.

"Đi đi đi!"

Hồ Lâm Ngữ đi tới cắt ngang: "Mấy cậu đừng làm ồn nữa, Trần Hán Thăng chỉ thất bại trong kinh doanh thôi, nhưng hắn vẫn là lớp trưởng của chúng ta. Ai lại coi thường Trần Hán Thăng chỉ vì sự thất bại trong kinh doanh của hắn chứ?"

Các cô gái đều lắc đầu, làm sao có thể coi thường lớp trưởng chứ?

Mặc dù Trần Hán Thăng không quan tâm đến những vấn đề tầm thường như chụp ảnh thẻ hay nhận sách trong lớp, nhưng hắn vẫn sẵn sàng giúp đỡ những vấn đề như kết nạp đảng, học bổng và các hoạt động của lớp.

Hắn có mối quan hệ tốt với Đoàn Thanh Niên, có thể giải quyết các vấn đề chung một cách dễ dàng, giúp đỡ nhiều người trong lớp.

Vì vậy, sau khi nghe tin Trần Hán Thăng "kinh doanh thua lỗ", ngay cả các cô gái cũng bắt đầu quan tâm.

"Hán Thăng khá ổn, cảm ơn mọi người."

Thẩm Ấu Sở thành thật nói.

Các cô gái nhìn nhau vài lần, lắc đầu thở dài.

Lớp trưởng thực sự quá mạnh mẽ, chắc chắn là không muốn nhận sự giúp đỡ của các nữ sinh, nên vẫn cố chấp kiên trì như vậy.

Hỏa Tiễn 101 không còn nữa, trong lòng hắn làm sao có thể không khó chịu cho được? !

"Mọi người đều nghe thấy rồi chứ."

Hồ Lâm Ngữ vỗ tay và nói: "Nếu Trần Hán Thăng đã không muốn nhận sự giúp đỡ của người khác thì chúng ta cũng phải tôn trọng ý kiến của hắn, mọi người đừng tìm Ấu Sơ để nghe ngóng tin đồn nữa, tôn trọng chút được không?"

Khi các cô gái nghe thấy lời nói của bí thư Hồ, họ lần lượt về ký túc xá theo từng nhóm.

Thẩm Ấu Sở đứng ở cửa, bất cứ khi nào có người bước ra, cô đều cúi đầu nhẹ để bày tỏ lòng biết ơn của mình thay cho Trần Hán Thăng.

Trong mắt Thương Nghiên Nghiên tràn đầy ước ao.

Đây chính là tượng trưng của thân phận, Thẩm Ấu Sở có thể đại diện cho Trần Hán Thăng ở một mức độ nhất định, hơn nữa mọi người đều chấp nhận và công nhận.

Thương Nghiên Nghiên bước tới cửa, cô không rời đi mà dừng lại nhắc nhở: "Nhớ bảo lớp trưởng đừng đăng nhập bbs, có tên súc sinh đang giễu cợt trong Học viện Quốc giáo, quản trị viên xóa bài rồi ."

Thẩm Ấu Sở gật đầu: "Cảm ơn Nghiên Nghiên."

Thương Nghiên Nghiên nhẹ nhàng ôm lấy Thẩm Ấu Sở, nhỏ giọng nói: "Tớ thực sự ngưỡng mộ cậu, dù là trên đỉnh núi hay dưới thung lũng đều có thể đồng hành cùng hắn."

Sau khi tất cả các cô gái đều rời đi, Hồ Lâm Ngữ đóng cửa lại "rầm" một cái, lập tức kéo Thẩm Ấu Sở ra ban công: "Ấu Sơ, cậu mau nói cho tớ biết, Trần Hán Thăng có khóc không, ban nãy các cậu đã xảy ra chuyện gì, tớ còn tưởng tối nay cậu không về ký túc xá nữa cơ. . ."

. . .

Kí túc xá nữ còn sôi động đến thế thì đương nhiên kí túc xá nam còn náo nhiệt hơn, cửa kí túc xá 602 mở toang, nam sinh xếp hàng dài từ trong phòng ra ngoài hành lang.

Từng người một ùn ùn kéo đến, họ vốn dĩ cũng tới để thảo luận về tin tức "lớp trưởng phá sản", ai ngờ sau khi chém gió một hồi, cả hội nhanh chóng bị lạc con mẹ đề.

Cho đến khi Trần Hán Thăng thật sự xuất hiện, mọi người mới quay lại từng người một gật đầu chào Trần Hán Thăng.

"Vãi, tất cả các cậu đang làm gì ở đây?"

Trần Hán Thăng bắt đầu đuổi người đi: "Ông mày còn chưa chết, nếu thực sự quan tâm thì đưa tiền đây."

"Đưa rồi, lớp trưởng."

Chu Thành Long cười hì hì nói.

"Đưa rồi?"

Trần Hán Thăng còn đang bối rối thì thấy Kim Dương Minh ôm một chiếc hộp giấy đi tới với vẻ mặt "mau khen tao đi" : "Tứ ca, tao biết việc kinh doanh của mày đã thất bại, bọn tao quyên góp cho mày một ít tiền, 27 thằng tổng cộng gom được hơn 7100, đây là ghi chép quyên góp."

Trong số đó, Lý Quyến Nam quyên góp nhiều nhất, cá nhân cậu ấy đã đưa 5000, nhưng hắn thuộc diện tiểu đệ được Trần Hán Thăng đưa vào ngành, 5000 còn chưa bằng thu nhập một tháng của cậu ta.

Còn 2100 là số tiền quyên góp của các nam sinh khác trong lớp.

Thực ra Trần Hán Thăng khá cảm động, mối quan hệ trong lớp ở trường đại học nhìn chung tương đối lạnh nhạt, hơn nữa lại là những nhóm nhỏ do ký túc xá làm chủ, nhưng lớp Quản lý Công hai vẫn rất gắn kết dưới sự nhào nặn có chủ đích của hắn.

"Xin nhận tấm lòng của các anh em."

Trần Hán Thăng nói trong bất lực: "Tao chỉ kinh doanh thất bại mà thôi, trở thành một sinh viên đại học bình thường, vẫn còn tiền đủ dùng mà."

Sau khi nói xong, hắn bắt đầu trả lại tiền cho từng người một, nhưng có một khoản "quyên góp" khiến mọi người hơi ngạc nhiên, Đới Chấn Hữu quyên góp tận 200.

"Lão Đới, sao mày góp nhiều thế?"

Sau khi ánh mắt đám đông giải tán bớt, Trần Hán Thăng hỏi trực tiếp Đới Chấn Hữu.

Điều kiện gia đình lão Đới thuộc diện bình thường, cha mẹ đều làm nông, bộ dạng của hắn còn trông như muốn chết bĩu môi nói: "Tao hút thuốc lá của mày hai năm nay, lại còn mượn thẻ đọc sách của mày, 200 này là bớt ăn chút thịt trong một tháng nên tiết kiệm được."

Trần Hán Thăng nghe xong, mỉm cười ném một điếu thuốc sang.

Đới Chấn Hữu chỉ là một sinh viên đại học bình thường, sau khi vào đại học thì đầu óc dám nghĩ dám làm của cậu ta mờ dần, đúng là có ghen tị với Trần Hán Thăng, thậm chí coi thường Trần Hán Thăng cũng là sự thật.

Nói chung, những người sống trong thế giới của riêng mình đều có chút thanh cao. Khi Trần Hán Thăng từng ở đỉnh cao, một tay che trời trong trường học, Đới Chấn Hữu lại có chút mâu thuẫn. Bây giờ nghe tin Trần Hán Thăng đã thua lỗ, thay vào đó cậu ta lại nhớ tới Trần Hán Thăng đã từng giúp đỡ mình ở trong ký túc xá.

Vì vậy, cậu ta nghiến răng móc ra 200, đương nhiên đây là một sự chi tiêu "bốc đồng", Đới Chấn Hữu cũng hối hận muốn chết, chỉ là ngại không dám đòi lại.

Tuy nhiên, Trần Hán Thăng đã trả lại 200, ngay cả khi được hỏi tại sao, lão Đới vẫn ra vẻ một cách mượt mà.

. . .

Nếu nói có thể từ chối sự giúp đỡ của các bạn trong lớp thì tấm lòng của một sư muội là thứ không thể từ chối, bởi vì cô có một tinh thần không bao giờ bỏ cuộc cho đến khi đạt được mục tiêu của mình.

Sáng hôm sau, khi Trần Hán Thăng đến lớp học, La Tuyền đã đợi trên đường.

"Rắc rối tới rồi."

Trần Hán Thăng không khỏi thở dài, vẫy tay bảo bạn cùng phòng đi trước.

"Tại sao tối qua anh không nghe cuộc gọi của tôi?"

La Tuyền tức giận hỏi.

"Điện thoại hết pin rồi."

Trần Hán Thăng nói dối.

"Vậy anh về ký túc xá mà không sạc à?"

"Bộ sạc bị nổ rồi."

"Không mượn bạn cùng phòng à?"

"Bộ sạc phát nổ làm bọn nó chết hết rồi."

"Thật sao?"

"Chính xác 100%."

Trần Hán Thăng gật gật đầu, sau đó hỏi: "Cô còn gì hỏi không?"

La Tuyền có chút tủi thân: "Tôi chỉ muốn giúp đỡ anh thôi."

"Cô khách sáo quá."

Trần Hán Thăng có chút mất kiên nhẫn: "Tôi chỉ kinh doanh thất bại mà thôi, đã trở lại thân phận của một sinh viên đại học bình thường, không cần tài trợ của cô."

"Không được, tôi bắt buộc phải làm chút gì đó, mẹ tôi cũng nói như vậy!"

La Tuyền nhất định không chịu, thậm chí còn dọa một câu: "Nếu không thì tôi không cho anh vào lớp."

"Đỉnh quá, lời uy hiếp của cô rất có giá trị."

Trần Hán Thăng nói với vẻ ngưỡng mộ: "Tôi yêu lớp học nhất."

Đến lúc này, La Tuyền mới nhận ra người trước mắt đang giữ kỷ lục nghỉ học hai tháng của trường Đại học Tài Chính Kinh Tế.

"Dù sao thì tôi cũng phải làm một chút gì đó!"

La Tuyền bắt đầu "giở trò đồi bại" .

Trần Hán Thăng biết tính khí của La Tuyền, nhưng hắn thực sự có chút sợ hãi, sau khi nghĩ một lúc, hắn lấy thẻ ăn của mình ra và nói: "Xét thấy tấm lòng yêu mến của cô thật sự bao la, cô hãy đi nạp tiền thẻ ăn cho tôi."

"Được nha!"

La Tuyền cầm thẻ ăn rồi vui vẻ rời đi, cô chỉ muốn làm gì đó cho sư huynh Trần để chứng minh sự tồn tại của cô trong lần "phá sản" này.

Buổi trưa, Trần Hán Thăng xếp hàng lấy cơm như thường lệ.

"Phì."

Khi thẻ ăn được đặt trên máy quét, một cô gái phía sau đột nhiên bật cười.

Trần Hán Thăng cảm thấy hơi kỳ lạ, hắn nhìn theo ánh mắt cô gái và thấy thẻ ăn của mình hiển thị số dư là 10235.

Đúng vậy, số dư là năm chữ số.

Lúc này, Trần Hán Thăng cảm thấy máu trào lên, hai mắt mờ đi nhưng hắn nhất quyết không chịu ngã xuống, thậm chí còn nói đùa với cô gái: "Máy quét thẻ hỏng rồi, làm gì có tên ngu nào lại nạp 10000 vào thẻ căn tin chứ?"

Nhưng sau khi rời đi với đĩa cơm, Trần Hán Thăng lập tức lấy điện thoại di động ra gọi cho La Tuyền.

"Sáng nay cô nạp bao nhiêu tiền vào thẻ ăn cho tôi?"

"10. 000 đó."

La Tuyền trả lời, cô thậm chí còn không nghĩ mình sai: "Nếu một ngày anh ăn 25 đồng, vậy thì anh có thể ăn tới lúc tốt nghiệp đại học."

"Không sai."

Trần Hán Thăng đè nén cơn xúc động muốn mắng chửi người, bình tĩnh nói: "Tôi còn có vé xe buýt, cô có thể nạp 100000 không, gần đây điện thoại di động còn thiếu phí, cô nhân tiện nạp đầy luôn đi."

. . .

Bình Luận (0)
Comment