Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 451 - Chương 451: Tu La Tràng Của Nhật Ký "Phá Sản"

Chương 451: Tu la tràng của nhật ký "phá sản" Chương 451: Tu la tràng của nhật ký "phá sản"

Hành vi như thế này của La Tuyền thực sự khiến Trần Hán Thăng rất áp lực, nó có lẽ cũng là lý do kiếp trước hai người chia tay sớm như vậy.

Tình yêu mà cô trao đi quá ngột ngạt và gượng ép, với tính cách của Trần Hán Thăng, hắn chắc chắn sẽ không cam lòng chấp nhận.

Tuy nhiên, thẻ ăn 10. 000 đã được nạp, Trần Hán Thăng không thể đến căn tin để ầm ĩ lên đòi tiền, sau này phải che giấu số dư khi đi ăn vậy.

Sau một buổi sáng chuẩn bị, toàn bộ Đại học Tài chính đã biết tin Trần Hán Thăng "phá sản", nhưng biểu hiện của bạn học và bạn cùng phòng vẫn rất ấm áp, bạn bè trong hội sinh viên cũng khá quan tâm tới hắn.

Tóm lại, Trần Hán Thăng chưa tìm được mục tiêu cố ý nhắm vào hắn, điều này khiến cho nội tâm khó chịu chuẩn bị tát vào mặt có chút thất vọng.

Nhân vật phản diện này, sức chiến đấu xem ra không ổn!

Thực ra khoảng thời gian này quá ngắn, một số "kẻ phản diện" vẫn đang chấp nhận sự thật này, hoặc đang thử nghiệm nó từng bước, chẳng hạn như những lời giễu cợt trên BBS.

Đối với những sinh viên bình thường, họ không quá quan tâm đến vấn đề này, tiếp tục đến lớp, yêu đương và thi cử như bình thường.

Về vụ phá sản của Trần Hán Thăng, họ chỉ nghĩ: "Ồ, sau này mình lại có thêm một câu chuyện phiếm để bàn với mấy đứa trong lớp", một suy nghĩ đơn giản và bình dị như vậy.

Tuy nhiên, các cuộc điện thoại của Trần Hán Thăng vẫn chưa dừng lại, nhiều tổng đại lý sinh viên của các trường đại học ở tỉnh Tô Đông đã chuẩn bị đến thăm ông chủ cũ.

Xét cho cùng, hắn có một tâm hồn rộng lớn, không quan tâm đến sự phản bội của cấp dưới và cho đi sự bao dung, phá sản thì bán xe hơi để kiếm tiền trợ cấp thôi việc, trọng nghĩa khinh tài, nhân phẩm và đạo đức thực sự xứng với quân tử.

. . .

Vào buổi chiều, tin tức về việc "phá sản" của Trần Hán Thăng bắt đầu lan truyền trong giới đại học ở Kiến Nghiệp, nhưng cũng đúng như phó hiệu trưởng Lục Cung Siêu đã dự đoán, sự chú ý của giới trẻ thay đổi rất nhanh, đặc biệt là đối với những sinh viên đại học không hề quen Trần Hán Thăng.

Ban đầu có thể cảm thấy ngạc nhiên: "Không ngờ lại phá sản sớm như vậy" .

Một số kẻ đố kỵ thậm chí còn nói một cách mỉa mai: "Thấy ngứa mắt hắn từ lâu rồi, đáng đời!"

Thực ra họ và Trần Hán Thăng không hề quen biết nhau, giữa họ cũng không có thù oán gì với nhau, cũng chỉ bàn tán một lúc là xong chuyện.

Khi trở về ký túc xá vào buổi tối, Kim Dương Minh cố ý kể một câu chuyện cười.

"Trần ca, tao vừa nhìn thấy một bài đăng trên BBS của trường."

Tiểu Kim cũng có ý tốt, cậu muốn làm cho Trần Hán Thăng vui: "Một người bạn cùng lớp nói rằng nhìn thấy một người nổi tiếng của trường vào căn tin đi vào buổi trưa, số dư trong thẻ ăn của hắn là hơn 10000, không biết máy quét bị hỏng hay là cố ý nạp nhiều như vậy."

"Đúng vậy."

Trần Hán Thăng vô cảm gật đầu: "Cũng không biết người này là ai, có lẽ là chủ tịch hội sinh viên Khương Vũ Hiên."

Nhưng đồng thời, hắn cũng nhớ tới lời nhắc nhở của Thẩm Ấu Sở lúc ban ngày, không được đăng nhập vào diễn đàn BBS của trường.

"Gần đây trên BBS có gì mới không?" Trần Hán Thăng hỏi.

"À, không có."

Kim Dương Minh ngây ra một lúc, sau đó đóng trang web lại: "Cũng chỉ là những bài đăng lên án mấy thằng khốn nạn ở các khoa khác nhau, cái gì mà mà phó chủ tịch hội sinh viên học viện kế toán ngoại tình, một nam sinh bắt cá hai tay hát rất hay ở một khoa nào đó của học viện tài chính, nói chung là cực kỳ nhàm chán."

Trần Hán Thăng gật đầu, hắn không tin trên BBS không có ai thảo luận tin tức "phá sản" của hắn, Tiểu Kim đang bảo vệ hắn thôi.

Kim Dương Minh thấy Trần Hán Thăng vẫn nhìn chằm chằm màn hình, cậu ấy tắt máy và đổi chủ đề ngay: "Tứ ca, chúng ta gọi người đánh bài đi."

"Chúng mày chơi đi, tao xem thôi."

Trần Hán Thăng cầm điện thoại di động lên: "Hơi nhiều tin nhắn, mọi người cứ gọi tới."

Vừa nói xong, điện thoại lập tức vang lên, đó là của Tạ Uyển Thu - một bạn học thời trung học.

Tạ Uyển Thu học ở học viện Kinh tế và Thương mại Tô Đông, trường này cũng liên kết với một trường đại học ở khu đại học Giang Lăng, cha mẹ cô ấy và cha mẹ Trần Hán Thăng cũng quen biết nhau.

Thực ra cả hai giao tiếp rất ít khi còn học cấp ba, cũng không ở cùng một vòng kết nối, chuyện này rất phổ biến, có một số bạn học chỉ trò chuyện vài ba câu ở trường trung học, sau khi lên đại học lại có thể hàn huyên với nhau.

"Trần Hán Thăng, tớ vừa nghe tin cậu làm ăn thua lỗ?"

Tạ Uyển Thu hỏi qua điện thoại.

"Ừm, tin tức đã truyền đến trường Kinh tế và Thương mại rồi à?"

Trần Hán Thăng thừa nhận luôn, thầm nghĩ tốc độ khá nhanh.

"Xảy ra chuyện gì vậy, cậu có cần giúp đỡ không?"

Tạ Uyển Thu chưa nói được hai câu đã dứt khoát đổi thành giọng nói của Cảng Thành: "Kinh doanh có lỗ có lãi là chuyện bình thường, cậu được như thế này đã rất lợi hại rồi, tớ còn nhớ lần trước cậu tới phát biểu ở học viện Kinh tế và Thương mại, tớ nói với bạn học cậu là bạn cùng lớp cấp ba của tớ, bọn họ đều rất ngưỡng mộ."

"Thật ngại quá, để cậu làm mất sự ngưỡng mộ này rồi." Trần Hán Thăng cười nói.

"Haizz, đừng lảm nhảm nữa. Ngày mai tớ sẽ kéo Tiểu Manh đến trường thăm cậu. Gần đây có một cậu nhóc cứ theo đuổi tớ mãi, muốn nhờ các cậu kiểm định."

Tạ Uyển Thu cúp điện thoại và suy nghĩ một lát, Trần Hán Thăng làm ăn thua lỗ, Tiểu Ngư Nhi hẳn đã biết chuyện này từ lâu, mình cũng phải gọi điện quan tâm tâm trạng của Tiểu Ngư Nhi một chút.

"Alo, Uyển Thu."

Sau khi Tiêu Dung Ngư kết nối điện thoại, giọng điệu của cô có chút lười biếng, như thể vừa mới ngủ dậy.

Tạ Uyển Thu ngây ra một lúc, bạn trai của cô ấy làm ăn thất bát, Tiểu Ngư Nhi còn có thể ngủ được, trái tim cô ấy lớn quá.

"Tiểu Ngư Nhi, cậu đang làm gì vậy?" Tạ Uyển Thu hỏi.

"Tớ vừa mới ngủ gật khi đọc sách."

Tiêu Dung Ngư nói với âm mũi, rầu rĩ và có chút đáng yêu.

"Cậu vẫn đọc được sách à?"

Tạ Uyển Thu không thể không tăng âm lượng.

"Sao thế?"

Tiêu Dung Ngư dụi mắt nhìn đồng hồ mới nhận ra đã hơn 9 giờ, nhanh chóng nói: "Uyển Thu, cậu còn có việc gì không, tớ định gọi cho Tiểu Trần vào lúc 9 giờ, bây giờ đã quá giờ mất rồi."

Tạ Uyển Thu trầm mặc một hồi, ngập ngừng hỏi: "Ngày hôm qua Trần Hán Thăng có nói chuyện với cậu không, hai người nói gì thế?"

"Chỉ là mấy câu nói ngắn gọn của cặp đôi bình thường thôi, đang làm gì vậy, ăn cơm chưa, nhớ tớ không, uống thêm nước đi."

Tiêu Dung Ngư trả lời một cách kỳ lạ, nhưng cô rất thông minh, nhanh chóng nhận ra có điều gì đó không ổn, bởi vì trước đây Tạ Uyển Thu hiếm khi chủ động nhắc đến Trần Hán Thăng.

"Tiểu Trần, có phải hắn đã xảy ra chuyện gì không?"

Tiêu Dung Ngư chậm rãi tỉnh táo lại: "Hai ngày nay, tớ phải bù rất nhiều kiến thức. Ngoại trừ lên lớp, tớ toàn ở trong nhà giáo sư, không để ý nhiều tới tình hình bên ngoài."

"Ừm, Tiểu Ngư Nhi này."

Tạ Uyển Thu cũng phản ứng lại: "Có thể tớ đã gọi nhầm mất rồi, chắc Trần Hán Thăng muốn cậu yên tâm học tập, nên không gọi cho cậu, không ngờ tớ lại lắm miệng quá. . ."

"Cậu đừng làm tớ sợ, Uyển Thu, Tiểu Trần đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Giọng Tiêu Dung Ngư bắt đầu run lên, trong ống nghe có tiếng "lạch cạch", hình như là tiếng cô ấy đột ngột đứng dậy, làm cái ghế đẩu rơi xuống đất.

"Trần Hán Thăng, việc kinh doanh có vẻ như phá sản rồi, nhưng cậu đừng lo, tâm trạng của hắn vẫn ổn định, còn nói đùa được cơ mà. . . tút tút tút."

Còn chưa kịp nói xong thì Tiêu Dung Ngư đã cúp máy, nghe giọng nói rất gấp gáp, Tạ Uyển Thu có chút hối hận vì đã thực hiện cuộc gọi này.

. . .

"Ting ting ting."

Trần Hán Thăng đang xem bạn cùng phòng của chơi bài thì điện thoại lại reo.

Trần Hán Thăng liếc nhìn rồi trả lời: "Cuộc gọi này hơi muộn đấy nha, đã gần 10 giờ rồi, hôm nay giáo sư Tôn giao cho cậu nhiệm vụ gì?"

Điện thoại im lặng và không có giọng nói nào trả lời.

"Này, Tiểu Ngư Nhi, cậu có ở đó không?" Trần Hán Thăng hỏi lại.

Vẫn không ai nói lời nào.

"Alo, alo. . ."

Trần Hán Thăng gọi mấy lần liên tiếp, Tiêu Dung Ngư ở đầu dây bên kia không nói tiếng nào, nhưng Trần Hán Thăng mơ hồ có thể nghe thấy tiếng khóc cùng với cảm xúc bị đè nén.

"Ơ tại sao cậu lại khóc?"

Trần Hán Thăng bước ra ban công để không bị tiếng bạn cùng phòng chơi bài làm ồn.

Tiêu Dung Ngư vẫn không trả lời, nhưng sự nghẹn ngào ban đầu dần dần chuyển thành một tiếng khóc nức nở rất rõ ràng, thậm chí không thể thốt ra một lời, khiến người ta cực kỳ đau lòng.

Nếu Tiêu Hoành Vĩ biết chuyện này, chắc ông sẽ đánh chết Trần Hán Thăng.

"Tiểu, Tiểu Trần. . . Tớ, tớ là bạn gái của cậu sao?"

Sau khi khóc một lúc lâu như vậy, Tiêu Dung Ngư cuối cùng cũng nói chuyện, xen lẫn tiếng khóc ngắt quãng, ngoài ra còn có tiếng an ủi nhẹ nhàng của Biên Thi Thi bên cạnh.

"Đúng vậy, đương nhiên cậu là bạn gái của tớ."

Trần Hán Thăng thốt ra.

Lúc này hắn sẽ không từ chối, tránh chọc tức Tiểu Dung Ngư, ngược lại còn nói vài câu ngọt ngào an ủi: "Chúng ta ở cùng một chỗ, cha mẹ là bạn bè, tớ với cậu từng thuê phòng, đi khách sạn còn từng ngủ cùng nhau, bạn bè và cấp dưới đều biết ý nghĩa của cậu trong cuộc sống của tớ, đã vậy còn thích cậu từ hồi cấp ba. . ."

Trần Hán Thăng ho khan một tiếng: "Một nửa của sáu năm, cũng là ba năm rồi, sao tớ không phải là bạn trai của cậu được chứ?"

"Vậy tại sao cậu không nói cho tớ biết cậu phá sản!"

Tiêu Dung Ngư lớn tiếng hỏi: "Tử Bác biết thì thôi cũng chẳng nói, ngay cả Tiểu Manh cũng biết trước tớ, rốt cuộc tớ có thân phận gì trong lòng cậu, tớ thật sự rất buồn, hu hu hu. . ."

"Gần đây cậu rất bận. Tớ không muốn làm trì hoãn việc học của cậu, thực ra đó chỉ là một thất bại trong kinh doanh, cũng không ảnh hưởng quá nhiều."

Trần Hán Thăng cố gắng hết sức để an ủi.

"Học tập có quan trọng bằng cậu không?"

Tiêu Dung Ngư lau nước mắt: "Ngày mai thứ bảy, tớ sẽ tới Đại học Tài Chính tìm cậu."

. . .

Bình Luận (0)
Comment