Vào buổi sáng thứ bảy, Trần Hán Thăng đã đến trước cửa quán trà sữa "Ngộ Kiến" từ rất sớm, bởi vì sẽ có rất nhiều tổng đại lý sinh viên đến thăm ông chủ cũ vừa mới phá sản này.
Dù sao, Trần Hán Thăng kết thúc công việc này rất có tình nghĩa, hắn còn để lại vài câu chuyện rất được mọi người ưa chuộng, chẳng hạn như "bán xe để tích góp trả tiền trợ cấp thôi việc", "một mình chịu tất cả trách nhiệm", "nhất quyết giữ lại sinh viên làm thêm",. . .
Ít nhất trong mắt của nhân viên Hỏa Tiễn 101, mặc dù Trần tổng thua ở mặt công việc, nhưng thắng ở mặt con người.
Thẩm Ấu Sở và Nhiếp Tiểu Vũ cũng có mặt ở quán trà sữa để giúp hắn, bọn họ thấy Trần Hán Thăng khách sáo với từng đại diện tổng đại lý sinh viên.
Tổng đại lý sinh viên đến quán trà sữa đầu tiên là Trương Vệ Đông của Đại học Dương Châu, anh ta còn lấy ra một phong bì sau đó đưa cho Trần Hán Thăng.
"Cậu đang muốn làm gì đây?"
Trần Hán Thăng vừa sờ vào độ dày của phong bì là biết ngay trong đó có hơn hai ngàn tệ, hắn mỉm cười từ chối: "Mọi người sống cũng không dễ dàng gì, cậu cũng là một nhân viên làm thêm đi sớm về khuya thôi, có thể qua đây thăm một ông chủ hết thời như tôi là tôi đã rất biết ơn rồi, nên giữa chúng ta không cần mấy chuyện này."
"Trần tổng, thật ra tôi cảm thấy bản thân rất có lỗi với cậu."
Trương Vệ Đông tỏ vẻ áy náy: "Hỏa Tiễn 101 đã đổi ông chủ, thay cả tên công ty luôn rồi, tôi cũng nên từ chức theo mới phải."
"Không cần không cần."
Trần Hán Thăng xua tay: "Đứa bạn thân của tôi còn có bạn cùng phòng đại học của tôi đều làm thêm ở Hỏa Tiễn 101, bọn họ cũng là tổng đại lý sinh viên giống cậu, thật ra bọn họ cũng có ý định từ chức."
"Sau đó thì sao?"
Trương Vệ Đông vội vàng hỏi, xem ra anh ta rất để ý đến điều đó, trên thực tế nó cũng phản ánh rằng Trương Vệ Đông là một người rất hay xấu hổ.
"Đứa bạn cùng phòng đại học thì khó khăn lắm mới khuyên được, còn đứa bạn thân thì vẫn kiên quyết nghỉ việc."
Trần Hán Thăng thở dài: "Cậu đừng có học theo đứa bạn thân của tôi, tính của cậu ấy ngang bướng lắm, tôi khuyên không được nên cũng lười quan tâm."
Trương Vệ Đông nghe thấy bạn cùng phòng đại học của Trần Hán Thăng vẫn chưa nghỉ việc, lúc này anh ta mới cảm thấy thoải mái hơn chút, còn nịnh hót hắn một câu: "Bạn thân của cậu nghỉ việc cũng không sao, dù gì thì Trần tổng cũng sẽ không bạc đãi cậu ấy đâu."
Trần Hán Thăng mỉm cười, không nói gì.
Ngày càng nhiều tổng đại lý sinh viên đại học đến cửa hàng, Trần Hán Thăng cũng không tiện tiếp tục trò chuyện với Trương Vệ Đông, hắn vỗ vai anh ta nói: "Tôi không giữ cậu lại dùng bữa nữa nha, dù gì thì với tình hình hiện tại tôi cũng mời không nổi, chúng ta ôm một cái rồi cậu tự mình về trước đi nhé."
"Làm vậy được sao?"
Trương Vệ Đông ngẩn người, anh ta không ngờ được mình lại có thể ôm Trần Hán Thăng, tâm trạng vừa kích động vừa lo lắng, còn đưa tay chà chà lên quần của mình theo bản năng.
"Đương nhiên là được."
Trần Hán Thăng cười híp mắt nói, dưới ánh mắt của mọi người, hai người đàn ông ôm chặt lấy nhau.
"Ơ kìa! , không ngờ cũng có lúc bộ trưởng Trần lại sến súa như vậy đấy."
Nhiếp Tiểu Vũ tỏ vẻ chê bai.
Thẩm Ấu Sở dịu dàng mỉm cười, cô nhìn thấy sự kính nể và tôn trọng từ biểu cảm trên khuôn mặt Trương Vệ Đông, tình cảm này là dành cho Trần Hán Thăng, trong lòng cô cũng cảm thấy rất tự hào.
Sau khi Trương Vệ Đông rời đi, các tổng đại lý sinh viên khác cũng đi tới bắt tay, chào hỏi, trò chuyện, ôm rồi rời đi, đây giống như là một quy trình vậy, cả buổi sáng đều lặp đi lặp lại y như vậy.
Có một số tổng đại lý sinh viên là nữ, nhưng khi Trần Hán Thăng ôm bọn họ, cũng không một ai bàn tán gì, tình huống này giống như một ông thầy giáo già về hưu, đón nhận những lời tạm biệt từ học sinh cũ vậy.
Khi đã gần giữa trưa, Trần Hán Thăng vừa mới uống ngụm trà sữa giải khát, thì đột nhiên điện thoại kêu "ting" một tiếng, một tin nhắn được gửi tới.
Tiêu Dung Ngư: Tiểu Trần, tớ đang qua chỗ cậu đây, còn có vài bạn học khác nữa.
Trần Hán Thăng đoán "vài bạn học khác" chắc là bạn học cấp ba rồi, quả nhiên, điện thoại lập tức đổ chuông.
Là Vương Tử Bác gọi tới, cậu ấy vội vàng nói: "Không ổn rồi, tao vừa nhận điện thoại từ Tiểu Ngư Nhi, giờ cậu ấy đang muốn qua Đại học Tài chính đấy, mày mau nghĩ cách đối phó đi, tốt nhất là nên ngăn cậu ấy lại."
"Ngăn cậu ấy làm gì chứ?"
Trần Hán Thăng bình thản nói: "Gặp chuyện một cái là luống ca luống cuống lên."
"Có phải do sóng điện thoại không tốt không đấy, mày không nghe rõ sao?"
Vương Tử Bác còn đang đau hết cả đầu đây, Tiêu Dung Ngư qua đó rồi, không phải sẽ xảy ra một cuộc chiến khốc liệt sao?
"Chuyện nhỏ, anh đây tự có kế sách." Trần Hán Thăng đắc ý nói.
Vương Tử Bác cúp điện thoại,
Cậu ấy vẫn không tin cho lắm, ở Đại học Tài chính Thẩm Ấu Sở là bạn gái "công khai nhưng không chính thức" của Trần Hán Thăng, nếu Tiêu Dung Ngư qua đó chỉ hơi tiếp xúc với Trần Hán Thăng một tí thôi, vậy thì không phải là bị lộ rồi sao?
Vương Tử Bác suy nghĩ một hồi, thu dọn đồ đạc xong cũng chuẩn bị đi qua đó, thuận tiện còn hỏi một câu: "Chị Tiểu Tuệ, chị muốn đi qua khu đại học Giang Lăng không?"
"Qua đó làm gì?"
Hoàng Tuệ đang ngồi cắt móng tay, cô ta nhận được tiền trợ cấp thôi việc xong, phần lớn thời gian đều ở trong Đại học Lý công Kiến Nghiệp.
Bởi vì đồ ăn trong căn tin của trường rẻ hơn bên ngoài, ngoài ra lấy được thẻ sinh viên của Vương Tử Bác, nên đọc sách và lên mạng đều miễn phí, rất tiện để tìm kiếm công việc tiếp theo.
"Chúng ta đi qua thăm Tiểu Trần lần nữa, dù gì thì việc kinh doanh của cậu ấy cũng phá sản rồi."
Vương Tử Bác giải thích: "Có rất nhiều bạn học cấp ba cũng qua đó rồi."
"Tôi không đi."
Hoàng Tuệ không quan tâm tiếp tục ngồi thổi móng tay: "Tôi với Trần Hán Thăng cũng không phải bạn bè gì, với lại bây giờ cậu ta cũng hết tiền rồi, mắc gì phải đi nhìn mặt cậu ta."
Vương Tử Bác nhìn chằm chằm Hoàng Tuệ, không nói gì lập tức quay người rời đi.
. . .
Nếu đã xác nhận là Tiêu Dung Ngư sẽ đến đây, vậy thì việc tiếp theo chính là để Nhiếp Tiểu Vũ đưa Thẩm Ấu Sở rời đi.
"Khụ!"
Trần Hán Thăng gửi ám hiệu.
Sau khi Nhiếp Tiểu Vũ nhận được tín hiệu, trong đầu cô ấy vẫn đang đấu tranh và do dự.
"Khụ!"
Ám hiệu của Trần Hán Thăng càng thêm mạnh mẽ.
Nhiếp Tiểu Vũ hết cách, chỉ có thể cúi đầu xuống, cô ấy vốn không dám nhìn thẳng vào mắt Thẩm Ấu Sở, thì ra cái miệng nhanh nhảu đó cũng có lúc ấp a ấp úng.
"Ấu Sở, chiều nay cậu có bận gì không, ở bên khu đại học Tiên Ninh tớ còn một căn phòng vẫn chưa được dọn dẹp, cậu với Lâm Ngữ có thể đi qua đó giúp tớ được không?"
Lúc trước khi đang mở rộng thị trường ở khu đại học Tiên Ninh, Hỏa Tiễn 101 đã từng thuê một căn phòng ở gần đó, để dành cho những sinh viên làm thêm không kịp quay về trường nghỉ ngơi, bây giờ việc làm ăn thất bại rồi, đương nhiên cũng không cần giữ lại nó.
Cái lý do này vẫn là Trần Hán Thăng nghĩ ra, bởi vì bình thường Thẩm Ấu Sở sẽ không từ chối người khác.
Quả nhiên, Thẩm Ấu Sở thật thà gật đầu: "Được thôi."
"Sao?"
Không ngờ Trần Hán Thăng lại cau mày nói: "Các cậu tính đi về hả?"
Hắn đang thêm một chút tính hợp lý cho màn diễn xuất của mình, hoặc tạo ra một "chứng cứ ngoại phạm", tỏ ra là chuyện này không liên quan gì đến mình, hoặc là bản thân hắn hoàn toàn không biết gì hết.
Chỉ có điều kỹ năng diễn xuất của Trần Hán Thăng quá giỏi, đến cái cau mày cũng rất nhập tâm, Thẩm Ấu Sở bị biểu cảm của hắn làm cho vô cùng lo lắng, cô còn dịu dàng an ủi hắn: "Tớ qua phụ giúp Tiểu Vũ một lát, sẽ quay lại nhanh thôi."
Hình như Trần Hán Thăng tỏ ra vẻ không nỡ để cô rời đi, cuối cùng cũng miễn cưỡng đồng ý: "Vậy cũng được, nhớ dẫn theo cả Tiểu Hồ đi, ba người qua đó dọn dẹp sẽ nhanh hơn."
Nhiếp Tiểu Vũ đứng bên cạnh khinh bỉ nhìn hắn, đây là kiểu đã làm chuyện xấu rồi mà còn cố tỏ ra mình là người tốt điển hình, lại còn dùng diễn xuất lừa đảo để đánh lừa Thẩm Ấu Sở lương thiện nữa.
Trước khi bọn họ rời đi, Trần Hán Thăng còn cẩn thận dặn dò: "Nếu có bất kỳ chuyện gì xảy ra, nhớ gọi cho tớ đấy."
"Biết rồi, bộ trưởng Trần!"
Nhiếp Tiểu Vũ chán ghét hừ một tiếng, Trần Hán Thăng là đang nhắc nhở cô ấy, phải cập nhật tình hình bằng tin nhắn mọi lúc cho hắn.
. . .
Sau khi ba cô gái rời đi, chẳng bao lâu Tiêu Dung Ngư cùng nhóm bạn học cấp ba cũng đến nơi.
Đừng nhìn vào mỗi lần Tiêu Dung Ngư nói câu nào cũng rất tàn nhẫn, nhưng thật ra trên đường đến Đại học Tài chính cô vẫn rất lo sợ, trận ầm ĩ trước đó, thực ra là một chuyện mà cô không bao giờ muốn quay đầu nhìn lại.
Hôm nay đến trường học của "cô gái đó", trong lòng Tiêu Dung Ngư cũng có chút do dự.
"Cậu ấy đẹp như vậy, Tiểu Trần thật sự sẽ từ bỏ sao?"
"Nếu Tiểu Trần vẫn lừa gạt mình, thì mình nên làm gì bây giờ?"
"Hay là quay về đi, coi như là mình không biết gì về chuyện này, cậu ấy ở Đại học Tài chính của cậu ấy, mình ở Đại học Đông Đại của mình."
. . .
Trong chốc lát, đủ loại suy tư tràn ngập trong đầu của Tiêu Dung Ngư.
"Sao vậy?"
Tạ Uyển Thu quay đầu lại, bởi vì bước đi của Tiêu Dung Ngư ngày càng chậm dần.
"Không có gì, lâu rồi không đến Đại học Tài chính."
Tiêu Dung Ngư mỉm cười để che đi nỗi lo âu của mình, chuyện này rốt cuộc là như thế nào, còn tùy thuộc vào thái độ của Tiểu Trần đối với cô rồi.
Ở đây ngoài Tiêu Dung Ngư ra, thì người lo lắng nhất còn có cả Vương Tử Bác.
Cậu ấy giống như tên trộm vậy, nhìn đông ngó tây, sợ gặp phải Thẩm Ấu Sở.
"Căn cứ theo định luật Murphy, thứ gì mình càng sợ thì càng gặp, cho nên mình tuyệt đối không được hoảng sợ, Thẩm Ấu Sở cậu ở đâu, mau ra đây gặp mặt đi chứ!"
Vương Tử Bác không ngừng chửi thầm trong lòng, lòng bàn tay cũng chảy cả mồ hôi.
Thế cho nên khi nhìn thấy Trần Hán Thăng trong quán trà sữa, Vương Tử Bác cảm thấy mình nuốt nước bọt thôi cũng rất khó khăn.
Trần Hán Thăng vẫn đang tiếp đãi những sinh viên làm thêm, nhưng điều kỳ lạ là, từ lúc Thẩm Ấu Sở rời đi, Trần Hán Thăng không còn ôm ai khác nữa, nhưng cũng không mấy ai để ý đến chi tiết nhỏ này.
Hắn để ý tới nhóm bạn học cấp ba này, trong số đó dễ khiến người khác chú ý tới nhất chính là cô gái xinh đẹp ngọt ngào với lúm đồng tiền trên má đó.
"Các cậu tới rồi à."
Trần Hán Thăng từ từ đi tới, ánh mắt từ đầu đến cuối vẫn luôn nhìn vào Tiêu Dung Ngư.
"Tiểu Trần sẽ nắm lấy tay mình chứ?"
"Hay là đối xử bình thường với mình như những bạn học khác?"
"Hoặc là trực tiếp giả vờ không quen biết với mình?"
. . .
Lại là những suy nghĩ linh tinh tràn ngập trong đầu cô, cuối cùng, Tiêu Dung Ngư căn cứ vào tính cách của Trần Hán Thăng, rồi tự mình vẽ ra một giới hạn cuối cùng.
"Chỉ cần cậu ấy nắm tay mình công khai trước mặt mọi người, thì cả đời này cho dù người khác có nói gì đi nữa, mình sẽ luôn tin tưởng Tiểu Trần."
Tiêu Dung Ngư hít một hơi thật sâu, hạ quyết tâm sẽ làm như vậy.
Ai mà ngờ được. . .
Trần Hán Thăng trực tiếp đi tới trước mặt Tiêu Dung Ngư, mỉm cười một cách rất chân thành, rồi bất ngờ ôm cô vào lòng.
"Tớ đợi cậu rất lâu rồi đó."
Trần Hán Thăng nhẹ nhàng nói.
"Tiểu Trần. . ."
Toàn thân Tiêu Dung Ngư ngay lập tức đông cứng lại, mắt mở to đầy kinh ngạc, đây là nơi công cộng đó, còn có nhiều sinh viên của Đại học Tài chính như vậy nữa.
"Trời má!"
Vương Tử Bác không nhìn nổi nữa lập tức nhắm mắt lại, cậu ấy không thể tưởng tượng nổi tiếp theo đó sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
. . .