Chỉ có điều, sự thật luôn ngoài dự đoán của mọi người, đợi đến khi Vương Tử Bác cố gắng mở mắt, đột nhiên phát hiện sinh viên đại học Tài chính đang rặt một vẻ dửng dưng nhìn Trần Hán Thăng và Tiêu Dung Ngư ôm nhau.
Các bạn ôn tập thì tiếp tục cúi đầu học thuộc lòng công thức;
Nhóm nhỏ nói chuyện phiếm trong ký túc xá tiếp tục bàn tán xem nam sinh viện nào đẹp trai nhất;
Người chơi điện thoại di động hoàn toàn không muốn nhìn nhiều thêm một chút;
…
“Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Một dấu chấm hỏi to to xuất hiện trong não bộ của Vương Tử Bác, người khác không biết, nhưng cậu ấy biết tình huống thật sự, Thẩm Ấu Sở ở Đại học Tài chính chính là bạn gái của Trần Hán Thăng mà.
Thế thì vì sao Trần Hán Thăng ôm một nữ sinh xinh đẹp khác mà cái đám ngu Đại học Tài chính lại không hết hồn?
Diễn viên hả?
Nhìn cũng không giống mà, bọn họ dường như thật sự không có hứng thú.
“Sao mà Tiểu Trần làm được thế?”
Một bộ phim giáo dục mà Vương Tử Bác từng được xem trước kia, chẳng lẽ đây chính là “Game Ngưng đọng thời gian vườn trường” trong truyền thuyết?
Tiểu Trần có một chiếc điều khiển từ xa có thể kiểm soát tư duy của người khác, chỉ cần nhấn nhẹ vào nút mở…
“Đệt, mình đang nghĩ cái gì vậy trời?”
Vương Tử Bác lắc đầu mạnh mẽ, đó là phim giáo dục, đây là hiện thực sờ sờ trước mắt.
Không giống như sự thờ ơ của đám sinh viên đại học tài chính, các bạn học cũ của Nhất Trung Cảng Thành đều giật mình xen lẫn vui mừng.
Giật mình là vì Trần Hán Thăng bạo gan như vậy;
Vui mừng chính là vì hai người này thật sự đã tiến đến bước ở bên nhau mặc dù tất cả mọi người đều cảm thấy rất không xứng đôi. Nhất là Cao Gia Lương, cậu ta còn muốn thấy bộ dạng Trần Hán Thăng sau khi phá sản thế nào, kết quả người ta còn thoải mái hơn cả mình.
Mất chuyện làm ăn thì sao chứ, thu hoạch được tình yêu ngọt ngào đó nha.
Trần Hán Thăng và Tiêu Dung Ngư ôm nhau xong thì không làm động tác này với các bạn cùng lớp khác nữa, chỉ nhiệt tình dẫn bọn họ đến quán trà sữa ngồi uống nước.
“Tiểu Ngư Nhi, trước kia cậu còn lo là Trần Hán Thăng ở trường không có nề có nếp.”
Biên Thi Thi đi đến, trong giọng nói còn mang theo một chút trách móc: “Lần này yên tâm rồi nhé, rất nhiều người đều nhìn thấy đó.”
“Ừm!”
Tiêu Dung Ngư lau khóe mắt, cô vốn là cô gái cực kỳ cực kỳ thích sự lãng mạn, vẫn luôn hy vọng Trần Hán Thăng công khai quan hệ hai người, hiện tại hành động này của Trần Hán Thăng không chỉ đơn giản là công khai thôi đâu.
Điều này còn nói rõ, Trần Hán Thăng không có ý định léng phéng với nữ sinh khác ở Đại học Tài chính nha, hành động chân thực hơn nhiều so với bao nhiêu lời ngon tiếng ngọt. Trong lòng Tiểu Ngư Nhi giống như ngâm trong mật vậy.
“Thi Thi, cậu nói xem có phải là vì chuyện làm ăn thất bại nên Tiểu Trần đột nhiên nghĩ thông suốt hay không hả.”
Tiêu Dung Ngư nhẹ nhàng nói rằng: “Nếu thật sự như vậy, tớ cảm thấy phá sản không có gì không tốt cả.”
…
Buổi chiều, Trần Hán Thăng kể lại nguyên nhân làm ăn thất bại, thật ra hắn cũng không chủ động nói bao nhiêu, những tổng đại lý sinh viên đến đây thăm đã tranh nhau nói rõ ràng sự việc.
“Thì ra chuyện là như vậy à.”
Biên Thi Thi nhắc nhở: “Trần Hán Thăng, cậu có định kiện người kia không, anh ta đã tiết lộ bí mật thương mại của Hỏa Tiễn 101, vì lý do này Hỏa Tiễn 101 mới đành phải chấm dứt kinh doanh.”
“Thôi bỏ đi.”
Trần Hán Thăng khoát tay: “Tôi đã từng công khai nói là không so đo rồi, vả lại kiện anh ta thì có thể bồi thường cho tôi được bao nhiêu tiền chứ, học sinh nghèo chẳng giải quyết được gì.”
Tiêu Dung Ngư đứng giữa hai bên, nếu Trần Hán Thăng muốn kiện cô sẽ ủng hộ. Nếu như Trần Hán Thăng dự định buông tha cho người ta, trong lòng Tiêu Dung Ngư thật ra có một ý nghĩ ích kỷ vì bản thân nho nhỏ.
Nếu như không phải người này làm cho Hỏa Tiễn 101 phá sản, nói không chừng còn phải mất một khoảng thời gian nữa Tiểu Trần mới thừa nhận mối quan hệ này đó.
“Không có tiền như thế cũng tốt.”
Tiêu Dung Ngư nghĩ rồi nghĩ, đột nhiên kéo cánh tay Trần Hán Thăng, nghĩ thầm sau này Trần Hán Thăng sẽ không bận rộn như thế nữa rồi, biết đâu có thể dẫn mình đi trải nghiệm thử cuộc sống của những cặp đôi bình thường.
Những bạn học cấp Ba kia nhìn thấy hai người thân mật như vậy, nhất là kiểu giống như con chim nhỏ dựa dẫm vào người ta này của Tiêu Dung Ngư, đây là cảnh tượng mà bao nhiêu nam sinh Nhất Trung Cảng Thành tha thiết ước mơ mà.
Chỉ là, hành động này khiến Trần Hán Thăng thoáng sửng sốt, bởi vì ôm thì còn nằm trong phạm vi “chấp nhận được”, nhưng nắm tay nhau như đôi tình nhân thế này thì mức độ cũng hơi bị lớn rồi, nói không chừng sẽ xảy ra chuyện.
“Có lẽ trà sữa xong rồi, tớ đi lấy đến cho các cậu.”
Trần Hán Thăng tìm một lý do rời khỏi chỗ ngồi một cách kín đáo, cánh tay Tiêu Dung Ngư cũng gạt ra.
Mấu chốt là bản thân Tiêu Dung Ngư cũng không phát hiện, cô còn có phần chờ mong mà nhìn thoáng qua quầy lễ tân của quán trà sữa.
“Đàn anh Trần, cô gái đó cũng là tổng đại lý sinh viên sao ạ?”
Trương Phương Kỳ - nữ sinh viên bán thời gian ở quán trà sữa - đang quét dọn vệ sinh, bĩu bĩu môi về phía Tiêu Dung Ngư, nói: “Chị ấy đẹp thật á, dáng người cũng cao, cười lên còn có lúm đồng tiền, thật là muốn gọi đàn chị Thẩm về để mấy chị ấy đứng cùng một chỗ PK thử xem.”
“Con nít con nôi nói lung tung gì đâu.”
Trần Hán Thăng búng cô một cái muốn bể đầu: “Mau quét dọn đi.”
Trương Phương Kỳ sờ sờ sau gáy: “Em đã 20 rồi, lúc nào cũng coi em như con nít.”
“Ò.”
Trần Hán Thăng quay đầu lại nhìn: “Ngày mai anh đổi cho em một cái chổi lớn, quét cái là hăng say luôn.”
Trương Phương Kỳ: …
Thời gian chém gió luôn trôi qua nhanh vô cùng, những bạn học kia vốn là an ủi Trần Hán Thăng, kết quả nhìn thấy người trong cuộc không để ý, không bao lâu đã lạc đề hết ráo.
Ngược lại Trần Hán Thăng thường xuyên đứng đứng ngồi ngồi vì Tiêu Dung Ngư thích khoác tay Trần Hán Thăng, hắn chỉ có thể tìm một ít lý do “chính đáng” để tránh phát sinh tình huống kiểu này.
Song, để tránh cho Tiêu Dung Ngư nảy sinh nghi ngờ, Trần Hán Thăng thỉnh thoảng vẫn chủ động ôm bả vai Tiểu Ngư Nhi một cái, quét độ thân mật chút xíu.
Mỗi khi như vậy, Tiêu Dung Ngư sẽ cười lên thật ngọt ngào, vui muốn ngất luôn.
“Đinh”
Thời gian vui vẻ luôn ngắn ngủi, đương khi trò chuyện, di động của Trần Hán Thăng đột nhiên vang lên một tiếng.
Nhiếp Tiểu Vũ: Chúng tôi đã chuẩn bị lên xe buýt rồi, nhanh sửa soạn xong đi nhá.
Trần Hán Thăng hiểu, đây là nhóm Thẩm Ấu Sở chuẩn bị về rồi, cũng có nghĩa là buổi “Tiệc trà ghé thăm bạn học phá sản” này sắp viết một dấu chấm hết viên mãn.
Hiện tại, làm thế nào để nghĩ ra một lý do để cho Tiêu Dung Ngư không chút hoài nghi rời đi. Bởi vì dựa theo tính cách của Tiểu Ngư Nhi, xác suất cao là cô muốn ở lại ăn cơm tối.
“Ai á?”
Trần Hán Thăng đang nhìn chằm chằm di động nghĩ biện pháp thì Tiêu Dung Ngư đột nhiên hỏi một câu, người cũng nghiêng về phía bên này.
Thật ra Tiểu Ngư Nhi chỉ thuận miệng hỏi, cô cũng không có ý định nhìn trộm di động của Trần Hán Thăng.
Thật ra thời khắc thế này, nhất định không thể có một chút cảm xúc căng thẳng, phải bình tĩnh đối phó, đã vậy còn không được thể hiện ra ý đồ né tránh.
Trần Hán Thăng nhìn nội dung tin nhắn, không đề cập rõ ràng đến ba chữ “Thẩm Ấu Sở”, vẫn nằm trong phạm vi khống chế.
Vì thế, Trần Hán Thăng suy nghĩ một chút đưa di động qua, cố ý để cho Tiêu Dung Ngư nhìn thấy nội dung tin nhắn, miệng còn giải thích: “Nhiếp Tiểu Vũ cùng vài người bạn tới đây, buổi tối tớ định ăn cơm với họ, cậu và Biên Thi Thi về trước nhé.”
“Là vậy à.”
Tiêu Dung Ngư hơi tiêng tiếc, cô còn tính buổi tối ở lại đây ăn cơm.
“Nghe lời!”
Trần Hán Thăng nhéo cái mũi nhỏ của Tiêu Dung Ngư một cái, nói bằng giọng điệu mệnh lệnh thường thấy giữa các đôi tình nhân.
“Thế được rồi.”
Tiêu Dung Ngư đứng dậy, thật ra hôm nay cô đã rất vui rồi, hơn nữa Trần Hán Thăng còn đặc biệt đưa cô đến trạm xe buýt bắt xe, làm cho rất nhiều bạn học trung học đùa giỡn.
Thực tế, các cô nào có biết được, Trần Hán Thăng làm thế này là để chắc chắn rằng Tiêu Dung Ngư đã lên xe, sẽ không gặp mặt với Thẩm Ấu Sở ở bến xe buýt.
Sau khi các bạn học của Nhất Trung Cảng Thành rời đi, Trần Hán Thăng quay lại quán trà sữa, ngồi ngẩn người dưới ô che nắng.
Lúc này, ánh tà dương xa tắp nhuộm đỏ chân trời, cảnh vật xung quanh có một loại yên bình sau trận ồn ào náo nhiệt.
Không bao lâu, Thẩm Ấu Sở và Nhiếp Tiểu Vũ đi tới, trong tay các cô cầm mấy quyển sách, thật ra vốn chính là mượn danh nghĩa thôi, căn bản là không có gì để thu dọn cả.
“Vô địch, đúng là một kiểu cô đơn mà.”
Trần Hán Thăng thầm lẩm bẩm.
…