Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 455 - Chương 455: Simp Cũng Có Lúc Thức Tỉnh (Ngày Thứ Nhất)

Chương 455: Simp cũng có lúc thức tỉnh (Ngày thứ nhất) Chương 455: Simp cũng có lúc thức tỉnh (Ngày thứ nhất)

Trường học của Vương Tử Bác cũng ở khu đại học Tiên Ninh cho nên cậu ấy cùng đường với Tiêu Dung Ngư, nói cho tiện ở đây cũng có tác dụng là để “Theo dõi”, nhỡ như Tiểu Ngư Nhi để quên túi hay gì đó đột nhiên trở về Đại học Tài chính thì Trần Hán Thăng sẽ là người nhận được tin tức đầu tiên.

Cũng may loại tình huống này không xảy ra, dọc theo đường đi xe buýt đung đưa, Tiêu Dung Ngư và Biên Thi Thi nói về đề tài của nữ sinh, Vương Tử Bác chỉ yên lặng đứng đó, nhìn chằm chằm phong cảnh ngoài cửa sổ mà không nói lời nào.

Không có Trần Hán Thăng ở bên cạnh thì Vương Tử Bác luôn nói rất ít, cũng bởi vì cậu ấy không hiểu mình nên nói cái gì với con gái.

“Tiểu Ngư Nhi, tớ xuống xe trước đây.”

Xe buýt đến trước đại học Công Nghệ Kiến Nghiệp, Vương Tử Bác chào hỏi một tiếng với Tiêu Dung Ngư sau đó nhảy xuống xe đi vào trường.

“Cũng đến ngất mất thôi, cậu ta thật không có lễ phép mà, cho dù dáng người tớ không cao như cậu, ngũ quan không đẹp bằng cậu, cũng không đến mức bơ người ta như vậy chứ.”

Biên Thi Thi oán giận nói với Tiêu Dung Ngư: “Tốt xấu gì tớ và Vương Tử Bác cũng gặp qua mấy lần, còn tưởng rằng có thể miễn cưỡng coi như bạn bè đấy.”

“Ai nha, Tử Bác không vô tình như vậy đâu.”

Tiêu Dung Ngư giải thích giúp Vương Tử Bác, cô nói: “Chủ yếu là bởi vì cậu quá xinh đẹp, cho nên cậu ấy mới ngại chào hỏi cậu đấy mà.”

Biên Thi Thi liếc mắt nhìn Tiêu Dung Ngư một cái: “Thế vì sao Vương Tử Bác lại nói chuyện với cậu, chẳng lẽ cậu xấu hơn tớ à?”

“Chúng tớ thì khác, vốn đều là đồng hương biết nhau từ năm cấp ba rồi mà.”

Tiêu Dung Ngư cũng không tức giận, ôm bả vai Biên Thi Thi nói đùa: “Thi Thi, không phải cậu cảm thấy hứng thú với Tử Bác đấy chứ?”

Tiểu Ngư Nhi không quá rõ ràng khúc mắc giữa Hoàng Tuệ và Vương Tử Bác, cô vẫn luôn cho rằng Vương Tử Bác là người độc thân.

“Không có, thật ra tớ khá tò mò cậu ta.”

Biên Thi Thi nói: “Trần Hán Thăng nhà cậu buông thả như vậy, sao lại làm bạn được với một người thành thật thế nhỉ?”

“Bởi vì từ khi còn rất nhỏ bọn họ đã chơi với nhau rồi.”

Tiêu Dung Ngư nghĩ lại một chút: “Hình như Tử Bác chỉ tương đối ít lời khi ở cùng nữ sinh thôi, cậu ấy ở bên cạnh Tiểu Trần thì điên khùng lắm.”

“Hình như bên người chúng ta đều có nam sinh như vậy nha.”

Biên Thi Thi giống như phát hiện ra một đại lục mới, bẻ ngón tay nói:“Bọn họ sẽ không nói dối, không uống rượu, cũng sẽ không làm mọi việc điên rồ, thậm chí rất ít khi mắng chửi người, bọn họ ở cùng với anh em thì cái gì cũng nói được, nhưng chỉ cần xuất hiện một cô gái ở đấy thôi là tay chân giống như bị trói lại ngay lập tức vậy.”

“Nhưng mà bọn họ đều là những người rất tốt bụng.”

Tiêu Dung Ngư nhấn mạnh nói: “Vừa rồi ở trên xe buýt, Tử Bác vẫn luôn che ở phía trước đấy thôi, đồng thời cũng cố gắng giữ khoảng cách với chúng ta còn gì.”

“Đúng vậy đúng vậy.”

Biên Thi Thi nhanh chóng nói: “Tớ cảm thấy những nam sinh như vậy chỉ cần yêu đương nghiêm túc thôi thì chắc chắn sẽ nhận lấy sự dịu dàng vô tận, lại còn biết săn sóc, có thể quan tâm bạn gái 24 giờ, thậm chí còn là loại có thể dâng lên cả sinh mệnh ấy.”

“Tử Bác vẫn còn độc thân nha, không nói thứ khác thì chuyện này đúng là rất tốt.”

Tiêu Dung Ngư nhân cơ hội rèn sắt khi còn nóng:“Tớ và Tiểu Trần hẹn một buổi, đến khi chơi được một nửa tớ và Tiểu Trần sẽ đi ra ngoài, chỉ chừa lại hai cậu, thấy thế nào?”

“Thôi thôi, chắc chắn tớ và cậu ta chẳng có lời gì để nói đâu, cực kì xấu hổ cho mà xem.”

Biên Thi Thi xua tay từ chối, trong lòng cũng có chút xúc động: “Đúng là Trần Hán Thăng thú vị thật đấy, nhưng mà hắn buông thả quá, ngoại trừ loại nữ sinh có dáng người và nhan sắc như Tiểu Ngư Nhi cậu, chúng tớ cũng chẳng dám dính dáng đến. Vương Tử Bác lại quá thật thà, cảm giác ở bên cạnh cậu ta sẽ khá nặng nề.”

Biên Thi Thi cũng là nữ sinh chưa yêu đương bao giờ nên cô ấy cảm thấy tìm bạn trai rất khó.

Cô ấy vốn là sinh viên xuất sắc của trường 985 trong mắt người khác, nhan sắc và dáng người ở bậc tiêu chuẩn trung thượng, phong thái tự nhiên lại hào phóng, nam sinh bình thường chẳng ai dám theo đuổi.

Nhưng những nhân vật nổi tiếng trong trường học thì lại cảm thấy cấp bậc của Biên Thi Thi còn kém một chút, người như Tiêu Dung Ngư mới là mục tiêu cuối cùng, đáng tiếc cô đã có bạn trai rồi.

“Trên không trên hẳn, dưới không dưới hẳn, khó kiếm lắm.”

Biên Thi Thi bất đắc dĩ thở dài một hơi.

······

Vương Tử Bác không biết mình đã trở thành đối tượng thảo luận của hai nữ sinh, điều cậu luôn cảm thấy kì lạ chính là vì sao Trần Hán Thăng ôm Tiêu Dung Ngư ở Đại học Tài chính, mà những người khác lại không hề cảm thấy giật mình chút nào.

Nam sinh khoa tự nhiên đều có một loại lòng hiếu kỳ tràn đầy cùng với lòng hiếu học, cho nên Vương Tử Bác lập tức gọi điện thoại dò hỏi Trần Hán Thăng.

“Chuyện này ấy à…”

Trần Hán Thăng cười giải thích lý do, Vương Tử Bác lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ: “Ban đầu mày thừa dịp chúng tao chưa đến, ở trong trường ôm người khác trước, sau khi chúng tao tới, mày lại ôm Tiểu Ngư Nhi, khi đó học sinh Đại học Tài chính đều hình thành thói quen cả rồi.”

“Tiểu Trần, đầu óc mày tốt thật đấy, da mặt cũng dày nữa.”

Vương Tử Bác vừa đi vừa nói chuyện phiếm với Trần Hán Thăng.

Đúng như Biên Thi Thi miêu tả, loại nam sinh như Vương Tử Bác khi nói chuyện phiếm với anh em tốt thì không hề có chút căng thẳng nào, thoải mái như thường, ngẫu nhiên còn có thể cà khịa Trần Hán Thăng vài ba câu.

Trở lại điểm thu gom chuyển phát nhanh của Đại học Công Nghệ Kiến Nghiệp, Vương Tử bác nhìn bảng hiệu “Hỏa tiễn 101” ban đầu đã biến thành “Thâm Thông-Hoả tiễn 101”, trong lòng bỗng dưng nghẹn lại.

“Tiểu Trần, mày đừng khuyên nữa, tao thật sự muốn rời khỏi.”

Giọng điệu của Vương Tử Bác rất áp lực: “Lúc trước khi làm thêm luôn có động lực vô tận, chỉ muốn giúp mày làm tốt công việc kinh doanh, bây giờ ngoại trừ bực bội thì vẫn là bực bội, tao cảm thấy cực kỳ ghê tởm khi kiếm tiền cho Thâm Thông!”

Lần này Trần Hán Thăng không khuyên thêm nữa, im lặng một lúc rồi mắng: “Con mẹ nó, mày thật là ngang bướng, có tiền kiếm mà lại không cần?”

“Tao không vui, những thứ này vốn là tiền của mày!”

Vương Tử Bác mạnh miệng nói.

“Thật ra đều giống nhau thôi.”

Trần Hán Thăng không để tâm nói: “Hai tờ một trăm tệ, màycó thể nhìn ra được tờ nào là cao quý, tờ nào là xấu xa à?”

Đề triết học này có hơi vượt qua khả năng lý giải của Vương Tử Bác, nhưng cậu ấy cũng có điều mà mình kiên trì: “Kiếm tiền bằng năng lực thật của mình chính là cao quý, còn kiếm tiền bằng việc lừa gạt người khác chính là xấu xa!”

Trần Hán Thăng cười “Ha ha”, nếu như trong lòng Vương Tử Bác có loại tư tưởng này đi làm chuyện làm ăn thì ngay cả quần lót cũng bị lừa sạch.

“Được rồi, không bàn về loại đề tài tràn đầy hơi thở triết học ngu ngốc này nữa.”

Trần Hán Thăng trực tiếp hỏi: “Hoàng Tuệ nghĩ sao về việc mày muốn từ chức?”

Vương Tử Bác sửng sốt một chút, một lúc lâu sau mới chậm rãi nói: “Chị Tiểu Tuệ nói nếu tôi từ chức, chị ấy sẽ chia tay.”

“Cho nên tao nói này Tử Bác, tao khuyên mày một lần cuối cùng.”

Trần Hán Thăng nghiêm túc nhắc nhở nói: “Bây giờ mỗi tháng mày có thể kiếm hơn một vạn tệ, cho nên thế giới mà mày nhìn thấy vẫn rất tốt đẹp, một khi mày vứt bỏ công việc này, lập tức thị trấn cổ tích sẽ tan biến trong nháy mắt.”

Vương Tử Bác hiểu ý của bạn tốt, “Thị trấn cổ tích” là đang ám chỉ về mối quan hệ với Hoàng Tuệ.

Trần Hán Thăng truyền thụ phương pháp của mình ra ngoài: “Một vạn tệ mỗi tháng rất thơm mà, cứ thành thật kiên định làm đến khi tốt nghiệp trước đã, tuy rằng Hoàng Tuệ không thích mày nhưng giai đoạn này sẽ không rời bỏ mày, sau khi tốt nghiệp thì ăn ý đoạn tuyệt quan hệ, cả đời không qua lại với nhau.”

“Nói không chừng mày còn có cơ hội kiếm thêm mấy lần nữa đấy.”

Trần Hán Thăng nói mà không hề có một tí đứng đắn nào.

Qua một lúc lâu sau, bên Vương Tử Bác không đáp lại một câu nào, nếu không phải vẫn còn nghe được tiếng hít thở trầm trầm, Trần Hán Thăng đã cho rằng Vương Tử Bác tắt máy rồi.

“Con mẹ nó, mày nói một tiếng đi chứ!”

Trần Hán Thăng chờ đến nỗi có chút khó chịu.

“Tiểu Trần, tao không phải mày.”

Vương Tử Bác mở miệng nói chuyện, giọng điệu có chút khổ sở: “Tao chỉ là một người bình thường, mày có thể thờ ơ lạnh nhạt với lời nói dối của người khác, thậm chí giả vờ đắm chìm vào trong đó, tao nhìn mà hâm mộ lắm, bởi vì các người quá thông minh.”

“Nhưng mà, tao ngẫm lại chính bản thân mình mình, phát hiện vốn dĩ không thể làm được.”

Cuối cùng, Vương Tử Bác nói từng câu từng chữ: “Tiểu Trần, mày cứ lấy việc hiện thực rất tàn khốc mà suy xét mà xem, còn tao thì vẫn muốn thử đối mặt với nó.”

...

Bình Luận (0)
Comment