Trần Hán Thăng nghe xong “Lời thề” của Vương Tử Bác, cười nói: “Nói tự tin gớm nhỉ, cũng không biết khi phải đối mặt với gió mạnh thì mày còn có thể vui sướng như bây giờ nữa không.”
Nhưng cuối cùng Trần Hán Thăng vẫn đồng ý cho Vương Tử Bác nghỉ công việc làm thêm này, hắn dự đoán bạn tốt sắp đi đến một đoạn thể nghiệm nhân gian kiểu “Luyện ngục” rồi.
Chỉ có điều một khi thoát ra, cả người Vương Tử Bác sẽ chín chắn hơn rất nhiều.
“Tiểu Trần, sau khi tao từ chức có lẽ sẽ gọi điện thoại cho mày rất nhiều.”
Xem ra Vương Tử Bác cũng ý thức được vấn đề sau này, còn chuyên môn nhắc nhở Trần Hán Thăng.
“Tùy mày.”
Trần Hán Thăng rất rộng lượng nói: “Mày và Hoàng Tuệ chính là một bộ phim luân lý nhân gian, tuy rằng hoang đường nhưng lại rất chân thật, trước kia tao xem TV chỉ thích suy đoán kết cục của nhân vật trong phim, bây giờ tao muốn xem xem lần này có chính xác hay không.”
Tuy rằng lời nói của bạn tốt có chút khắc nghiệt nhưng Vương Tử Bác cũng không để ý, dù sao thì việc mình bị bạn tốt này đả kích cũng không phải ngày một ngày hai nữa rồi.
Sau khi cúp điện thoại, Vương Tử Bác yên lặng đi trở về điểm thu gom chuyển phát nhanh của Đại học Công Nghệ Kiến Nghiệp, dọc theo đường đi có rất nhiều sinh viên làm thêm chủ động chào hỏi cậu.
“Anh Vương.”
“Anh Bác.”
“Đàn anh.”
...
Vương Tử Bác đều lịch sự gật đầu đáp lại, cậu nhìn lại cách trang trí quen thuộc trong văn phòng một lần nữa, trong đầu nghĩ thầm thấm thoát đã làm thêm được một năm rồi, thật sự đúng là không nỡ.
Trước kia vì để tiết kiệm tiền, vách tường này là chính tay Vương Tử Bác trát vữa xây nên, còn có bàn làm việc, đây là Nhiếp Tiểu Vũ và Thượng Băng đào ra từ chợ secondhand bên miếu Phu Tử về, từng chút từng chút một đều là kỷ niệm của cậu và mọi người.
“Chị Tiểu Tuệ đâu rồi?”
Vương Tử Bác không nhìn thấy Hoàng Tuệ, vì thế dò hỏi một đàn em làm thêm.
“Chị ấy đã rời đi vào buổi chiều rồi ạ.”
Đàn em thật thà trả lời một câu, sau đó tiếp tục vội vàng công việc trong tay.
Vương Tử Bác gật đầu, tuy rằng cậu và Hoàng Tuệ là quan hệ “yêu đương”, nhưng Hoàng Tuệ đi đâu cũng không nói rõ với Vương Tử Bác.
“Vẫn nên nói chuyện từ chức này cho chị Tiểu Tuệ biết, dù sao chúng ta cũng là người yêu.”
Dưới loại tư tưởng chỉ đạo đơn thuần truyền thống như vậy, Vương Tử Bác lại lần nữa lấy điện thoại cầm tay ra gọi cho Hoàng Tuệ, có điều phải gọi liên tục ba cuộc mới có người nghe máy.
Âm thanh trong ống nghe hơi ầm ĩ, còn có một ít tiếng nhạc, hình như là một nhóm người đang ăn cơm.
Vương Tử Bác hiểu ra, có thể Hoàng Tuệ đang ở "Phòng trà" nào đó.
Phòng trà là một nơi tụ hội mới xuất hiện dạo gần đây, nó không ầm ĩ như quán Bar, cũng không bình thường giống như nhà hàng, phòng trà có ánh đèn lờ mờ, có nghệ sĩ trẻ ôm đàn ghi-ta ca hát, có rượu vang đỏ gắn nhãn nước ngoài, còn có một ít nước trái cây đủ mọi màu sắc.
Lúc phòng trà mới xuất hiện ở phố quán Bar 1912, Hoàng Tuệ thích nhất là hẹn ba, năm người bạn đến đây vừa nghe nhạc vừa ăn cơm.
“Có chuyện gì sao?”
Sau khi Hoàng Tuệ nhận điện thoại thì không lập tức nói chuyện mà là đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, lúc này mới thẳng thừng nói.
Thật ra trước kia Vương Tử Bác chưa từng phát hiện chi tiết này, hiện tại đột nhiên phản ứng lại, khi Hoàng Tuệ ra ngoài ăn cơm, dường như chị ấy không nghe điện thoại của mình ở trước mặt bạn bè, cũng không giới thiệu bạn bè cho mình làm quen.
“Chẳng lẽ mình không đáng để giới thiệu đến vậy à?”
Vương Tử Bác yên lặng suy nghĩ trong lòng.
Có đôi khi yêu đương chính là như vậy, khi mình yêu người ta hết lòng hết dạ, người ấy nói ánh trăng là hình vuông thì mình cũng cảm thấy nó là hình vuông, không hề có chút hoài nghi nào.
Nhưng nếu có một tia biến hóa về tâm thái giống như Vương Tử Bác thì sẽ bỗng nhiên phát hiện, hóa ra khắp nơi đều là lỗ hổng.
“Có chuyện gì vậy?”
Hoàng Tuệ hỏi lại một câu nữa, giọng điệu có chút không kiên nhẫn.
Bây giờ Trần Hán Thăng đang lỗ vốn, vứt bỏ danh tiếng và thực lực trước kia, lại thêm việc Vương Tử Bác muốn từ chức, rất có thể sẽ trở thành một sinh viên nghèo kiết hủ lậu, mấu chốt nhất chính là, khi cô ta ăn cơm lại được giới thiệu một công việc mới.
Dưới tình huống bên này giảm bên kia tăng, Hoàng Tuệ có cảm giác quan hệ giữa mình và Vương Tử Bác đã trở về khoảng thời gian mới quen biết.
Điều Hoàng Tuệ không hiểu chính là, cô ta vẫn là cô ta của trước kia, nhưng Vương Tử Bác đang âm thầm biến hoá.
...
“Không có gì, tôi chỉ muốn hỏi chị đang ở đâu thôi, có việc muốn bàn bạc với chị một chút.”
Vương Tử Bác nói qua điện thoại.
Thật ra khi Hoàng Tuệ cầm điện thoại đi ra, Vương Tử Bác nghe được người phục vụ quán Bar đang đón khách: “Chào mừng đến ‘Trung tâm tổ chức sự kiện biển Aegean’.”
Vương Tử Bác không biết “Trung tâm tổ chức sự kiện biển Aegean” ở đâu, nhưng chắc cũng chỉ đâu đó gần phố quán Bar 1912 thôi.
“Tôi không rảnh, gần đây cũng không có thời gian rảnh.”
Hoàng Tuệ từ chối: “Vừa mới tìm được một công việc mới, thật ra công việc tốt có rất nhiều, Trần Hán Thăng luôn cảm thấy bản thân trâu bò lắm, cuối cùng còn không phải phá sản đấy thôi.”
Hoàng Tuệ có oán khí rất lớn với Trần Hán Thăng, Vương Tử Bác cũng không dám nói gì, có điều cậu nghe ra được hình như Hoàng Tuệ uống rượu.
“Chị Tiểu Tuệ, chị uống rượu đấy à, có muốn tôi đến đón hay không?”
Vương Tử Bác quan tâm hỏi han.
“Cậu đến đón bằng cái gì?”
Hoàng Tuệ cười lạnh một tiếng: “Xe buýt hay xe taxi, cậu có xe ô tô riêng không, làm thêm một năm rồi mà vẫn không để dành được cái gì.”
Khóe miệng Vương Tử Bác giật giật, cuối cùng vẫn im lặng.
Thật ra cậu ấy rất muốn nói, nếu dựa theo thói quen tiêu dùng của bản thân, cậu làm thêm ở Hỏa Tiễn 101 lâu như vậy vẫn có thể tiết kiệm mua được một chiếc xe Harry.
Nhưng bởi vì chị Tiểu Tuệ, hôm nay chị mua cái túi này, ngày mai mua chiếc điện thoại kia, ngày kia lại mua quần áo, cho nên mình mới không tiết kiệm được bao nhiêu tiền.
Nhưng đến cuối cùng, vì sao chị lại muốn chỉ trích tôi?
“Điện thoại tôi hết pin rồi, tắt máy đây.”
Hoàng Tuệ lạnh lùng nói một câu, trực tiếp cúp điện thoại.
Vương Tử Bác nhìn màn hình điện thoại cầm tay của mình, cậu đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười, ở trong tổng đại lý sinh viên Kiến Nghiệp, có lẽ chỉ còn mình vẫn dùng điện thoại cầm tay, những người khác đều dùng điện thoại di động mấy ngàn tệ cả rồi.
“Thu dọn đồ đạc lại trước đã.”
Vương Tử Bác cảm thấy dù muốn từ chức thì vẫn phải hoàn thành tốt công tác chuyển giao, ngẩng đầu ưỡn ngực rời khỏi Thâm Thông-Hỏa Tiễn 101. Nhưng tâm trạng đêm nay của cậu cứ luôn nóng nảy, cuối cùng đành phải dừng lại, ngồi hút thuốc trên ghế.
“Mình có nên đến biển Aegean một chuyến hay không?”
Đột nhiên, một suy nghĩ lớn mật xuất hiện trong đầu.
Trước kia dù Hoàng Tuệ đi đâu, Vương Tử Bác đều không có ý muốn theo dõi, từ theo dõi này dường như không quá chính diện, dường như nó đồng nghĩa với đã xuất hiện nghi ngờ.
“Chị Tiểu Tuệ uống rượu, mình chỉ quan tâm chị ấy thôi, sợ chị ấy uống say, tuyệt đối không có tâm tư khác.”
Dưới lý do đủ để an thuyết phục thân này, Vương Tử Bác chạy ra ngoài cổng trường học, ngăn lại một chiếc taxi, nói: “Trung tâm tổ chức sự kiện Biển Aegean.”
Có lẽ nơi này rất nổi tiếng, thậm chí tài xế còn không cần hỏi thêm một câu nào đã biết điểm đến nằm ở đâu.
Nhưng sau khi lên xe, trái tim Vương Tử Bác lại nảy lên thịch thịch, cậu ta giống như phát hiện chân tướng nào đó, nhưng lại sợ hãi phải đối mặt với chân tướng này.
Cuối cùng khi đứng ở cửa trung tâm sự kiện Biển Aegean, nhìn bầu không khí xa hoa truỵ lạc của quán Pub, Vương Tử Bác do dự một lúc, cuối cùng vẫn gọi cho Trần Hán Thăng.
“Mẹ nó chứ, sao mày cứ gọi điện thoại cho tao mãi thế!”
Có lẽ Trần Hán Thăng đang đánh bài, tóm lại là không nhìn thấy một chút tinh thần sa sút sau khi phá sản nào ở trên người hắn cả.
“Tiểu Trần, tao lén lút đi tìm Hoàng Tuệ.”
Vương Tử Bác đột nhiên nói.
Trần Hán Thăng cũng sửng sốt một chút: “Cô ta đi đâu?”
“Phòng trà 1912.” Vương Tử Bác trả lời.
Trần Hán Thăng suy nghĩ một lát, an ủi nói: “Phòng trà không phải quán Bar, có một vài thành phần tri thức thích đến đấy thả lỏng một chút, cũng giống như Tiểu Ngư Nhi cực kì thích đến cửa hàng đồ ngọt, chỉ cần một miếng bánh kem với một ly trà sữa là cô ấy có thể ngồi cùng Biên Thi Thi cả buổi trưa, hai người cộng lại còn chưa tốn đến 30 tệ.”
“Nhưng mà Tiểu Ngư Nhi không đi ra ngoài với nam sinh khác.”
Cảm xúc của Vương Tử Bác bỗng dưng có chút kích động: “Cô ấy cũng không uống rượu giao bôi với nam sinh khác, đặc biệt khi bàn bên cạnh có người nước ngoài, cô ấy càng sẽ không vì khoe khoang, chuyên chạm cốc với những tên nước ngoài chó má kia!!!”
Trần Hán Thăng đột nhiên ý thức được Vương Tử Bác đã thấy cái gì đó.
“Trở về đi, đừng nhìn nữa.”
Một lúc lâu sau, Trần Hán Thăng thở dài khuyên nhủ.
“Không sao, thật ra cũng khá tốt đẹp.”
Giọng của Vương Tử Bác hơi phát run, còn mang theo một chút nghẹn ngào.
Thật ra, cậu chỉ là một nam sinh bình thường.
“Vậy được rồi, tao dạy cho mày một câu khẩu quyết.”
Trần Hán Thăng lớn tiếng nói: “Biện pháp tốt nhất loại bỏ sợ hãi chính là đối mặt với sợ hãi.”
“Tử Bác, cố lên!”