"Tiểu Trần, mày đừng nói giỡn nữa."
Thông qua micro, sự chán nản và thất vọng trong giọng điệu của Vương Tử Bác có thể truyền qua rất rõ ràng.
Trần Hán Thăng cũng vô cùng bất lực, thật ra hắn đã dự đoán trước là chắc chắn việc này sẽ xảy ra rồi, ngay cả khi Vương Tử Bác và Hoàng Tuệ gặp nhau lần đầu tiên trên tàu thì Trần Hán Thăng đã biết bọn họ sẽ có kết quả như vậy.
"Tiểu Trần, mày cũng đừng tới đây nữa."
Vương Tử Bác ảm đạm nói: "Mày đã liên tục an ủi tao hai lần rồi, đêm nay tao thực sự xấu hổ khi gây thêm rắc rối cho mày."
"Mày không cần phải lo lắng về điều đó."
Trần Hán Thăng hơi dừng lại, nói tiếp: "Vốn dĩ tao không có ý định di chuyển cái mông của mình chút nào, công việc làm ăn thua lỗ ảnh hưởng quá nhiều, vì thế tao chỉ có thể dựa vào đánh bài để kiếm một chút tiền sinh hoạt với mấy bạn cùng phòng, miễn cưỡng duy trì cuộc sống sinh hoạt như này thôi."
"Vậy, tao cúp máy đây."
Vương Tử Bác có chút không rõ nói, kỳ thật trong lòng cậu ấy không muốn cúp máy.
"Tút tút tút. . ."
Trần Hán Thăng chủ động nhấn tắt nút gọi.
Nghe tiếng tút tút trong điện thoại, Vương Tử Bác đột nhiên cảm thấy sự cô đơn dâng lên khắp người.
Ban ngày cuối tháng mười ở Kiến Nghiệp vẫn rất nóng, nhưng ban đêm lại có một cảm giác hơi giống mùa thu, lộ ra hơi lạnh nhè nhẹ.
Trên bàn tròn ở Trung tâm tổ chức sự kiện Biển Aegean, Hoàng Tuệ đang nâng ly uống rượu với mấy người cùng bàn, trên khuôn mặt cô ta treo nụ cười vui sướng.
Nhìn thấy cảnh tượng này trong lòng Vương Tử Bác lại chua xót, Hoàng Tuệ chưa bao giờ lộ ra ra bộ dáng này trước mặt cậu ấy, ngược lại, càng thêm khẳng định rằng lúc Hoàng Tuệ đang yêu đương với cậu ấy hầu như chỉ là qua loa mà thôi.
Qua ô cửa kính, Vương Tử Bác nhìn thấy Hoàng Tuệ lại đứng lên, cô ta lảo đảo đi tới người đàn ông ngoại quốc ở bàn bên cạnh.
Không biết bọn họ nói gì, nhưng có một người nước ngoài đang cười ha ha uống rượu với Hoàng Tuệ, cánh tay không thành thật vòng qua đặt lên vai Hoàng Tuệ.
"Con mẹ nó."
Vương Tử Bác vừa muốn xông vào đánh một trận với tên nước ngoài kia, nhưng mới vừa đi được vài bước, bước chân của cậu ấy lại từ từ dừng lại.
Bởi vì Hoàng Tuệ không để tâm chút nào, thậm chí cô ta còn lấy chiếc điện thoại di động mà Vương Tử Bác mua cho cô ta ra, trao đổi số điện thoại với tên nước ngoài đó.
Lúc này, Vương Tử Bác đột nhiên vô duyên vô cớ ghét bỏ ba con người này.
Đầu tiên là tên nước ngoài, đây mới là năm 2004 nên địa vị của người nước ngoài ở trong nước vẫn còn rất cao. Vương Tử Bác vẫn còn nhớ kỹ một chuyện, vào khoảng năm 2000, một nhóm người Mỹ đến trường Trung học cơ sở số 1 Cảng Thành để trao đổi học thuật, khi đó rất nhiều học sinh giống như bắt gặp phải những món đồ quý hiếm, luôn chăm chú theo dõi vây quanh bọn họ.
Tuy nhiên, vẫn có những trường hợp ngoại lệ, Tiểu Trần dường như luôn khịt mũi coi thường mấy người nước ngoài.
Đặc biệt là sau khi lên đại học, Trần Hán Thăng dứt khoát nói: "Chỉ cần ông đây làm chủ tịch Hội sinh viên một ngày, thì các sinh viên nước ngoài đến trao đổi ở Đại học Tài chính này phải làm cháu trai ngày đó, đứa nào mẹ nó muốn giả vờ ngoi đầu lên, thì ông đây sẽ lập tức tiêu diệt đứa đấy!"
Có thể là do khan hiếm sinh viên trao đổi ở Đại học Tài chính nên bọn họ lặng lẽ và khiêm tốn vô cùng, việc phân biệt đối xử trong trường học, thật ra cũng chỉ là em út trong đám xx.
Vương Tử Bác cũng không ngạc nhiên với tính cách hỗn láo "Chỉ có ông trời là lão đại, vậy nên lão nhị không ai khác chính là tao" của Trần Hán Thăng, cậu ta thấy việc hắn coi thường mọi người là chuyện bình thường.
Tiếp theo là chán ghét Hoàng Tuệ.
Bởi vì đây là Hoàng Tuệ chủ động đi uống rượu với người khác, có lẽ trong thế giới quan của Hoàng Tuệ, nếu như có thể làm bạn với một hai người nước ngoài thì đây là điều vô cùng đáng để khoe khoang.
Gần như có thể tưởng tượng được rằng, sau này khi cô ta đi dự tiệc, Hoàng Tuệ có thể vô tình nói ra một câu như vậy.
"Ngày hôm đó lúc tôi trò chuyện với Jackson, anh ta đã say sưa nói về nền kinh tế của Trung Quốc. . ."
Cuộc trò chuyện xen lẫn một chút tiếng Anh, việc này sẽ ngay lập tức được đề cao.
Người cuối cùng là Vương Tử Bác, đúng vậy, cậu ta ghét chính bản thân của mình.
Người bạn thời thơ ấu Trần Hán Thăng của mình đã từng vạch rõ rằng Hoàng Tuệ là trà xanh cấp thấp, nhưng cậu ta lại thực sự giống như bị ma quỷ ám, cố gắng hết lần này đến lần khác để đến gần Hoàng Tuệ hơn, thậm chí còn sẵn sàng đưa tiền cho cô ta hết lần này đến lần khác.
Việc này dường như cũng không phải là tình yêu, mà nó càng giống như là say mê khi ở bên cô ta.
Hoàng Tuệ chắc chắn không phải là kiểu người xinh đẹp tuyệt đỉnh như Thẩm Ấu Sở hoặc Tiêu Dung Ngư, đã thế lại còn kém rất xa, nhưng ai bảo đúng lúc cô ta lại là mẫu người mà Vương Tử Bác yêu thích nhất chứ, chỉ cần một cái nhíu mày hay một nụ cười của cô ta thì đã có thể làm rung động trái tim của Vương Tử Bác rồi.
Tuy nhiên, giấc mơ dù đẹp đến đâu thì cũng chỉ là giấc mơ, người mơ thì cuối cùng cũng vỡ mộng mà tỉnh lại thôi.
Vương Tử Bác ngồi xuống con đường đối diện "Quán pub Biển Aegean" .
Từ ở chỗ này cậu ấy vẫn có thể nhìn thấy Hoàng Tuệ và cả trạng thái điên cuồng của cô ta sau khi uống rượu.
"Nếu như mình chia tay với chị Tiểu Tuệ, mình sẽ đau khổ sao?"
Ý nghĩ này tự nhiên nảy ra trong đầu Vương Tử Bác.
Nghĩ đến việc sau này sẽ không còn được gặp lại Hoàng Tuệ nữa, trong lòng Vương Tử Bác lập tức trống rỗng, chỉ là cảm giác quặn đau thôi nhưng cũng có thể khiến cậu ấy đau đến nghẹt thở.
Loại chuyện đau khổ này đã từng xảy ra trước đây, nhưng đêm nay Vương Tử Bác còn trải qua thêm một cảm giác khác nữa. Đó là cảm giác nhẹ nhõm.
Mặc dù rất khó chịu nhưng Vương Tử Bác cũng cảm thấy một ngọn núi khổng lồ đang đè lên mình bấy lâu nay đột nhiên biến mất, cậu ấy chẳng muốn tự dối mình nữa, suy cho cùng thì sau khi chia tay với Hoàng Tuệ, cậu ấy dường như đột nhiên vứt được đi một gánh nặng trên lưng vậy.
"Có lẽ là mình cũng rất mệt mỏi rồi."
Ngay khi Vương Tử Bác vừa ngẩng đầu lên, nước mắt đã bất tri bất giác rơi xuống.
Cậu ấy chuyển đến một nơi vắng vẻ hơn, không muốn người lạ đi qua nhìn thấy mình khóc.
Không biết đã ngồi như thế này bao lâu rồi, cuộc tụ tập của Hoàng Tuệ và bạn của cô ta cuối cùng cũng kết thúc, bọn họ đứng ở lối vào của quán pub đợi taxi, Hoàng Tuệ có chút say, cô ta xiêu xiêu vẹo vẹo dựa vào một người bạn nữ.
Vương Tử Bác lấy điện thoại di động ra, hơi do dự rồi gọi cho Hoàng Tuệ.
Hoàng Tuệ nhìn lướt qua màn hình điện thoại, trực tiếp cúp máy.
"Xin lỗi, số quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin vui lòng thử lại sau. . ."
Lúc này, đầu óc Vương Tử Bác trống rỗng, cậu ấy lại máy móc gọi lại lần nữa.
"Xin lỗi, số quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin vui lòng thử lại sau. . ."
Đợi đến gọi lại lần thứ ba, thì Vương Tử Bác nhìn thấy Hoàng Tuệ đột nhiên nhét điện thoại vào trong túi, lần này giọng nói nhắc nhở chuyển thành: "Xin lỗi, số quý khách vừa gọi đã cúp máy."
Lúc này, một người bạn đã gọi taxi cho Hoàng Tuệ, trước khi Hoàng Tuệ lên xe, còn không quên ôm nhau thân thiết với người nước ngoài.
Hoàng Tuệ không biết Vương Tử Bác đang ngồi đối diện, cô ta cũng không biết Vương Tử Bác đã ngồi trong góc từ rất lâu rồi.
Mãi cho đến khi người phục vụ của "Quán pub Biển Aegean" bắt đầu dọn dẹp và đóng cửa, cả con phố quán bar những năm 1912 từ ồn ào chuyển sang yên tĩnh thì Vương Tử Bác mới khó khăn đứng dậy, lảo đảo rời đi.
Cậu ấy cũng không quay về ký túc xá mà tìm một quán cà phê Internet gần đó.
Sau khi đăng nhập QQ xong, Vương Tử Bác nhấp vào khung trò chuyện của Hoàng Tuệ, những ký ức tràn ngập trong tâm trí cậu ấy từng chút một.
Bọn họ lần đầu gặp nhau là ở trên tàu, nhưng những lời tỏ tình chân chính lại ở trên QQ.
Vậy nên, khi Vương Tử Bác gõ câu "Chúng ta chia tay đi" này xong, cậu ấy cuối cùng cũng không kìm được nữa, gục trên bàn phím đầy khói bụi và dầu mỡ, bắt đầu gào khóc.
Cách màn hình bắt đầu. . .
Cách màn hình nói thích. . .
Cách màn hình nói chia tay. . .
Cách màn hình mất đi. . .
Vào lúc này, Vương Tử Bác không cảm thấy có lỗi với Hoàng Tuệ, mà chỉ thấy có lỗi cho bố mẹ đã làm việc vất cả ở Cảng Thành.
"Này này, bạn học, dậy đi."
Sáng hôm sau, người quản lý quán net đánh thức Vương Tử Bác thức dậy.
Đêm qua Vương Tử Bác vừa ngủ vừa khóc, không có đóng khung trò chuyện, vì thế quản lý quán net thấy rất rõ ràng sự tình.
Quản lý quán net cũng không thấy ngạc nhiên, ngày nay có rất nhiều sinh viên, bọn họ không chơi game hay xem phim, nhưng lại khóc rất nhiều sau khi nói lời chia tay trên QQ, điển hình là những tuyển thủ hẹn hò trực tuyến như này.
Vương Tử Bác mơ mơ màng màng tỉnh dậy, nhìn thấy quản lý quán net đứng bên cạnh, phản ứng đầu tiên của cậu ấy là tắt QQ, dù sao thì để người ngoài nhìn thấy thì sẽ rất mất mặt, mặc dù Hoàng Tuệ vẫn chưa trả lời.
Tuy nhiên, ngay khi cậu ấy vừa nhấp vào khung trò chuyện, Vương Tử Bác đột nhiên phát hiện, vậy mà Hoàng Tuệ thực sự trả lời tin nhắn.
Hoàng Tuệ đã từng sử dụng phông chữ màu đỏ để trò chuyện trên QQ, lúc này, một chữ "Ừ" màu đỏ hiện ra trong mắt của Vương Tử Bác.
Chỉ có một từ, không có bất kỳ nội dung nào khác, nhưng nếu nó liên kết với một câu, thì đó chính là một câu chuyện hoàn chỉnh.
"Chúng ta chia tay đi."
"Ừ."
Vương Tử Bác hít một hơi thật sâu, cậu ấy không muốn quản lý quán net xem cuộc vui nên trực tiếp tắt máy rời đi luôn.
Ánh nắng ban mai rất chói mắt, Vương Tử Bác đứng ở lối vào của quán cà phê Internet, nhíu mi cố gắng thích ứng, khi mà toàn bộ cơ thể được sưởi ấm từ trong ra ngoài, một cảm giác hạnh phúc trước nay chưa từng có không giải thích được tràn ngập trong lòng cậu ấy.
"Tiểu Trần, tao chia tay với Hoàng Tuệ rồi."
Vương Tử Bác gọi điện cho Trần Hán Thăng.
"Ồ, mày đá Hoàng Tuệ à?"
Trần Hán Thăng hỏi.
Vương Tử Bác suy nghĩ một chút, sau đó nghiêm túc nói: "Đúng vậy, tao đá cô ta rồi."
. . .
Ơ mây zing gút chóp.