Vương Tử Bác và Hoàng Tuệ đã chia tay như thế đó. Nói chung, khi một cặp đôi thực sự chia tay sẽ có cảm giác giằng xé, không ngừng chia tay, làm hòa, khiến họ dần mất niềm tin vào mối quan hệ này.
Những người như không có tình cảm như Vương Tử Bác và Hoàng Tuệ, thực ra không tính là chia tay, mà giống như một công việc kinh doanh không bền vững.
"Tiểu Trần, sau này tao muốn dành toàn bộ tâm sức cho việc học, thỉnh thoảng tao sẽ đến thăm mọi người, có thời gian thì đi làm thêm, thường xuyên
về nhà gặp bố mẹ, không ngừng hoàn thiện bản thân cho đến khi gặp được người con gái đáng để tao bảo vệ. . . này, mày có đang nghe không?"
Nói về kế hoạch sau "thất tình", Vương Tử Bác càng nói càng trở nên hào hứng, cậu ấy gần như bị cảm động trước năng lượng tích cực sắp xếp kế hoạch này, hận không thể mọc ra hai cánh bay tới thư viện, không ăn không ngủ, học liền ba ngày ba đêm.
Nhưng mà, Trần Hán Thăng lại có vẻ không hứng thú chút nào, còn nói đùa trong điện thoại với bạn cùng phòng, Vương Tử Bác đương nhiên là rất tức giận.
"Tao đang nghe nè, mày nói khoác tiếp đi."
Trần Hán Thăng vừa ăn sáng vừa lẩm bẩm: "Loại tính tình như mày, ông đấy thấy nhiều rồi, xem việc chia tay như một liều thuốc kích tim, nghĩ rằng sau này có thể phấn đấu trở thành một người đàn ông khiến Hoàng Tuệ cảm thấy hối hận, cho chị ta thấy để mất mày là để mất cả thế giới, đúng không? "
Dưới hàng loạt câu chất vấn của Trần Hán Thăng, Vương Tử Bác đột nhiên ngừng nói, bởi vì Trần Hán Thăng nói quá đúng, mỗi chữ mỗi câu đều như một mũi tên, cắm vào nơi sâu nhất trong trái tim của Vương Tử Bác.
"Đừng nghĩ chuyện sau này nữa, hôm nay nghỉ một ngày, ở ký túc xá ngủ đi."
Trần Hán Thăng cười nói: "Ngủ dậy rồi đối mặt với ký túc xá trống rỗng, sau đó nhớ lại chuyện giữa mày và Hoàng Tuệ, âm thầm mà khóc mới đúng lý, mày bây giờ khoác lác như vậy, có ích gì không?
"Mẹ kiếp, mày nhìn ra cũng rõ quá rồi đấy."
Vương Tử Bác vốn là rất buồn, nhưng sau khi bị Trần Hán Thăng vạch trần như thế này, lớp che cuối cùng cũng bị xé ra, khiến cậu ấy cũng bối rối.
May mắn thay, bọn họ là bạn thân đã cùng nhau lớn lên từ thuở nhỏ, thật ra không còn mặt mũi cũng không sao cả.
Nhưng trước khi cúp máy, Vương Tử Bác có điều muốn hỏi: "Tiểu Trần, là tao không xứng với Tiểu Tuệ . . . Hoàng Tuệ sao?"
Câu hỏi này không dễ trả lời, Trần Hán Thăng không thể nói thẳng với Vương Tử Bác, mày là một sinh viên đại học có ngoại hình bình thường, năng lực bình thường, gia cảnh bình thường và trí tuệ cảm xúc bình thường, căn bản không xứng với Hoàng Tuệ.
Nếu không phải nhờ công việc làm thêm tại Hỏa Tiễn 101, cơ hội đến với Hoàng Tuệ là con số 0.
Nhưng mà điều này quá thẳng thắn rồi, Trần Hán Thăng không muốn lừa dối Vương Tử Bác, nghĩ một hồi rồi nói: "Thực ra, đối với những sinh viên đại học bình thường, không nói đến trường hợp đặc biệt như Thẩm Ấu Sở và Tiêu Dung Ngư, thời đỉnh cao của con trai và con gái không giống nhau. "
"Hoàng Tuệ mới tốt nghiệp một hoặc hai năm, lại là sinh viên đại học chính quy. Chị ta có lợi thế về trình độ học vấn và tuổi tác. Đặc biệt, chị ta cũng thích hàng xa xỉ và giới thượng lưu."
Trần Hán Thăng hỏi ngược lại: "Một sinh viên như mày, ở nhà không có mỏ và không có tiền. So với những người đàn ông khác trong xã hội, khả năng cạnh tranh của mày gần như bằng không. Mày có nghĩ mày xứng với Hoàng Tuệ không?"
"Tao biết rồi."
Vương Tử Bác lặng lẽ cúp điện thoại, thật ra lúc trước Trần Hán Thăng đã nói những lời tương tự này rất nhiều lần, nhưng lúc đó Vương Tử Bác không nghe lọt tai.
Nhưng kỳ lạ là, sau khi nói chuyện chia tay xong, Vương Tử Bác nhìn lại đoạn tình cảm này, đúng là giống miễn cưỡng bịa ra, đúng là từ đầu đến chân đều không xứng.
"Tao đi ngủ đây."
Vương Tử Bác bây giờ không còn giả bộ làm màu nữa, còn học ba ngày ba đêm gì nữa, trước tiên ngủ ba ngày ba đêm rồi hẵng nói tiếp.
Trần Hán Thăng khai sáng cho bạn bè xong, hắn cùng bạn cùng phòng đến lớp học, kể từ khi "phá sản", thời gian lên lớp đột nhiên cũng nhiều hơn, theo con đường quen thuộc, những ngày hắn đi lạc trong tòa lầu dạy học cũng không còn nữa.
Hôm nay ở cầu thang, Trần Hán Thăng đụng trúng nhóm nữ sinh trong ký túc xá của Thẩm Ấu Sở.
"Trải nghiệm này đúng là lần đầu tiên."
Trần Hán Thăng có hơi hoang mang, hắn và Thẩm Ấu Sở học cùng lớp, theo lý mà nói thì sẽ thường đụng mặt nhau trên đường đến lớp, tuy nhiên, vì Trần Hán Thăng trốn tiết và đến muộn quá nhiều, chuyện như này đúng là lần đầu xảy ra.
"Chào, đồng hương."
"Chào buổi sáng, lớp trưởng."
"Trần Hán Thăng, lớp sẽ tổ chức một chuyến tham quan mùa thu. Tớ sẽ chọn ra một vài địa điểm, cậu xem thử một chút."
. . .
Các loại chào hỏi nhắc nhở, Trần Hán Thăng cảm thấy trong lòng vừa lạ vừa quen, dù sao hắn vẫn là sinh viên đại học.
"Biết rồi biết rồi, tôi biết, Hồ Lâm Ngữ, cậu có nhiều chuyện thật đấy."
Trần Hán Thăng không nhịn được nói. .
"Hừ!"
Hồ Lâm Ngữ trừng mắt nhìn Trần Hán Thăng, nhanh chóng rời đi cùng bạn cùng phòng, những kẻ ngốc của 602 cũng vậy, một vài người cười cười chạy vào lớp học.
Chỉ có Thẩm Ấu Sở vẫn đứng tại chỗ, ngoan ngoãn và yên lặng chờ Trần Hán Thăng.
Cách cư xử này thường thấy ở trường trung học. Ví dụ, khi một cặp đôi gặp nhau trong lớp, bạn bè xung quanh sẽ không hẹn mà cùng tránh chỗ khác cho họ không gian, mà trong lòng cũng vui vẻ, cảm thấy mình đã giúp cho người khác hoàn thành ước muốn.
"Khụ! Đi thôi."
Trần Hán Thăng hất cằm, tỏ ý cùng nhau lên lầu.
"Cậu ăn sáng chưa?"
Trần Hán Thăng hỏi.
Thẩm Ấu Sở gật đầu nói nhỏ: "Ăn rồi."
"Tối hôm qua có đọc sách không?"
"Đọc rồi."
"Có nghe lời không?"
"Có nghe."
Trần Hán Thăng hỏi một cách tự nhiên, Thẩm Ấu Sở cũng trả lời đâu ra đấy, mọi câu hỏi đều không bị lộ, bởi vì ngay từ đầu cô muốn làm như thế.
Nhưng mà, Trần Hán Thăng có vẻ không vui lắm, quay đầu nhìn người con gái vừa xinh đẹp vừa ngốc nghếch này, làn da trắng mịn, đôi môi không chút son phấn, nhưng có màu hồng rất tự nhiên, đôi mắt hoa đào của cô vừa đơn thuần vừa trong sáng như pha lê, nhưng bởi vì khóe mắt hơi nhếch lên của cô lại tôn lên vẻ quyến rũ.
Thẩm Ấu Sở không biết Trần Hán Thăng đang bất mãn điều gì, nên nhìn lại đầy sự quan tâm.
"Nghe lời như vậy sao, muốn kiếm một lý do trách cậu cũng khó thật!"
Trần Hán Thăng không hề che đậy, giơ tay nhéo vào mặt Thẩm Ấu Sở, sau đó lảo đảo đi vào lớp.
Thẩm Ấu Sở không ngờ lại có cách vô lại như vậy, cô xoa xoa khuôn mặt nhỏ của mình, bĩu môi nói: "Đáng ghét."
Khóa học "Kinh tế học phương Tây" vẫn nhàm chán như cũ, Trần Hán Thăng không hiểu cái này có gì hay, đang lúc sắp chìm vào giấc ngủ thì đột nhiên có tin nhắn gửi tới điện thoại di động.
Trịnh Khuê Mật gửi: "Cậu có rảnh không, có việc cần làm, qua đây một chút."
Trần Hán Thăng cho rằng là vấn đề tranh giành quyền lực và lợi nhuận của nhà máy điện tử, vấn đề này không giải quyết được, trừ khi Trịnh Quan Đề quyết tâm rời khỏi nhà họ Trịnh, nếu không thì có chết cũng không làm được gì.
"Đang bận, không có thời gian."
Trần Hán Thăng không muốn làm việc vô ích, hắn thà ngủ một giấc.
"Có một vấn đề cần thảo luận, có trả thù lao, 500 tệ?"
Trịnh Quan Đề lại gửi một tin nhắn khác.
Trần Hán Thăng cười chế nhạo, trong tài khoản của bản thân có 50 triệu, sao lại để ý đến 500 tệ này? Hắn trả lời dứt khoát: "500 tệ, coi thường người ta à?"
Trịnh Quan Đề: 800?
Trần Hán Thăng: Cút đi.
Trịnh Quan Đề: 1000, nếu không tôi sẽ nói với phóng viên tài chính rằng cậu là một kẻ phá sản giả, bây giờ có lẽ đang là một triệu phú.
Trần Hán Thăng: Tôi đang trên đường đi rồi.
Trần Hán Thăng bị Trịnh Quan Đề nắm được điểm yếu, trong lòng rất ấm ức, nên đến văn phòng của cô ta lập tức khoe khoang: "Tôi là một triệu phú, cô lại trả thấp như vậy, không phải nên trả cho tương xứng sao?"
Trịnh Quan Đề uống cà phê một cách tao nhã, cúi đầu nhìn báo cáo tài chính, không để ý đến Trần Hán Thăng đang liến thoắng.
"Được rồi, cậu không sợ."
Trần Hán Thăng chống nạnh nhìn Trịnh Quan Đề một lúc lâu, bất ngờ nói: "Còn nhớ thỏa thuận năm ngoái không, cô đã nói rằng nếu tôi bán Hoả Tiễn 101, sẽ cho tôi trở thành một tên cặn bã thật sự."
"Bây giờ tôi thực sự bán rồi."
Trần Hán Thăng ngồi trên sô pha, đắc ý nhìn Trịnh Quan Đề: "Tình hình hiện tại của cô đúng là có chút khó khăn, để tôi cùng với cô, thế nào?
Nghe được những lời không biết xấu hổ này, Trịnh Quan Đề bất đắc dĩ ngẩng đầu.
Nhưng mà, Trần Hán Thăng trước mặt Trịnh Quan Đề cũng không có bí mật gì, hắn còn khiêu khích như một kẻ lưu manh: "Nào nhanh lên đi, rốt cuộc là ở chỗ cô, hay là nhà tôi, khách sạn hay văn phòng cũng không phải là không thể."
Trịnh Quan Đề không nói chuyện, cô mang một tấm gỗ từ bên ngoài vào đặt trên sô pha, vẫy tay ý bảo Trần Hán Thăng tránh ra.
Trần Hán Thăng bối rối: "Tôi không ngờ cô là kiểu ngoài lạnh trong nóng, có phải cô thích nhịp điệu của sô pha à?"
Trịnh Quan Đề từ đầu đến cuối đều phớt lờ, cô quay lại chỗ ngồi, từ trong ngăn kéo lấy ra một cái nỏ, gần như là không nhắm gì cả, chỉ nghe thấy một tiếng "phập", một mũi tên nỏ cắm sâu vào tấm gỗ.
Trần Hán Thăng tiến lên để chạm vào nó, thấy rằng mũi tên nỏ đã xuyên qua tấm gỗ, cái này mà hướng vào hắn mà bắn. . .
"Thế nào, muốn cùng với tôi sao?"
Trịnh Quan Đề nhướng mày hỏi.
"Đi chỗ khác."
Trần Hán Thăng mắng thẳng: "Đồ đê tiện, còn muốn tôi với cô!"