"Nếu có chuyện gì thì con cứ từ từ nói, không cần đến mức vừa tới đã kêu ầm lên đòi cắt đứt như vậy."
Bây giờ vẫn là cuối hè, thời tiết ở Cảng Thành không lạnh cũng không nóng, bà ngoại bật đèn sợi đốt trong phòng chính, bưng ấm nước bắt đầu pha trà, ông ngoại "lạch cạch" châm tẩu thuốc lá, tìm hiểu chuyện gì đang thực sự xảy ra trong chuyến thăm vào đêm muộn của con gái.
Lương Mỹ Quyên lắc đầu: "Bây giờ con không muốn nói, đợi lát nữa anh cả và chị dâu qua đây đã."
"Con cũng gọi cả hai đứa nó?"
Ông ngoại hỏi.
"Con vốn định tới thẳng nhà bọn họ nói lý lẽ, nhưng lão Trần lo xảy ra chuyện nên bảo rằng nói chuyện ở chỗ này, bố mẹ làm trọng tài phán xử."
Lương Mỹ Quyên nói thẳng.
Ông ngoại gật đầu, đương nhiên ông biết tính khí của con gái, cũng may con rể tương đối ôn hòa, gặp chuyện còn biết chú ý tới vẹn toàn.
"Nhưng mà rốt cuộc do đâu mà khiến lão tam tức giận như vậy chứ?"
Ông ngoại đang suy đoán trong lòng.
Lúc này bà ngoại cũng bưng hai chén trà đi tới, bà cũng im lặng ngồi bên cạnh, lúc thì nhìn con gái, lúc thì nhìn con rể.
Không lâu sau, ngoài cửa có tiếng đi lại truyền tới, bác cả và bác dâu cũng sống ở quê, cách nhà ông bà ngoại chỉ 5 phút đi bộ.
Buổi tối ở quê rất yên tĩnh, nên vẫn có thể nghe thấy giọng nói than thở của bác dâu: "Nửa đêm nửa hôm mà Lương Mỹ Quyên lên cơn thần kinh gì, xảy ra chuyện gì không thể để ngày mai nói sao. . ."
Tuy nhiên sau khi hai người bước vào cửa, thấy khuôn mặt lạnh lùng của Lương Mỹ Quyên, bác dâu lập tức ngậm miệng không nói nữa.
Bây giờ mọi người đã tập trung đông đủ, cuối cùng Lương Mỹ Quyên cũng bắt đầu tường thuật lý do.
"Tối nay, con gọi điện cho Trần Hán Thăng, thực ra con vốn định hỏi về tình hình của Tiểu Hải."
Lương Mỹ Quyên nhìn thoáng qua bác dâu: "Dù sao Trần Hán Thăng cũng đang ở trường đại học, có căn tin và ký túc xá, thật ra con cũng không cần quá lo lắng, nhưng cũng không biết Lương Tiểu Hải đang ra sao, nó lại không vào Hỏa Tiễn 101."
Không ai nghi ngờ điều này, Lương Tiểu Hải là cháu ruột của Lương Mỹ Quyên, cô quan tâm đến cháu mình là điều bình thường.
"Cũng cùng lúc đó, con và lão Trần mới biết hóa ra Hỏa Tiễn 101 đã bị phá sản vài ngày trước."
Gương mặt Lương Mỹ Quyên tràn đầy buồn bã: "Từ nhỏ Hán Thăng đã có ý thức tự lập rất cao, chúng con không biết gì khi Hỏa Tiễn 101 được thành lập và cũng không biết gì khi nó bị phá sản, nói chung là nó luôn chịu đựng một mình."
Ông ngoại, bà ngoại, bác cả và bác dâu nhìn nhau.
Tầm ảnh hưởng của Hỏa Tiễn 101 trải rộng ở các trường cao đẳng và đại học trong nước, nhưng trong đời sống hàng ngày thì không nhìn thấy nhiều chứ đừng nói là ở nông thôn, nên họ chỉ biết Trần Hán Thăng mở một doanh nghiệp, lợi ích được đưa tin trên tivi cũng không tệ, đã từng trở thành niềm tự hào của gia đình.
Không ngờ lại phá sản sớm như vậy, nhưng bác cả và bác dâu cũng đang tự hỏi, chuyện này thì liên quan gì đến họ.
"Nghe tin công ty phá sản nên con hỏi nó có nợ nần gì không, thực ra theo quan điểm của con, chăm chỉ học hành sẽ thiết thực hơn khởi nghiệp, nếu nợ nần bên ngoài thì con và lão Trần sẽ giúp nó trả, nó cũng có thể chuyên tâm học hành."
Lương Mỹ Quyên nói tiếp: "Trần Hán Thăng nói không có khó khăn gì, đồng thời còn khen Lương Tiểu Hải và bạn gái nó cực kỳ nhiệt tình."
Khi Lương Mỹ Quyên nói tới đây, bà dừng lại một lúc. Ban đầu bác dâu còn chưa phản ứng kịp, chẳng phải Lương Tiểu Hải đang độc thân sao, sau đó mới nghĩ ra, người bạn gái này chắc là cô gái ngoại tỉnh đòi "100000" sính lễ.
"Sao đó thì sao, bọn nó nhiệt tình thế nào?"
Bác cả coi như đang nghe kể chuyện, còn thúc giục em gái mình tiếp tục nói.
"Bọn nó nói là."
Lương Mỹ Quyên gần như nghiến răng nghiến lợi mà phun ra: "Nếu Hán Thăng muốn vay tiền thì bọn nó không có, nhưng nếu bụng đói không có gì ăn thì có thể vào trong nhà máy tìm bọn nó, bố thí vài bữa không thành vấn đề."
Căn phòng chính im lặng trở lại, mọi người lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra, lời nói này quá cay nghiệt.
"Con và lão Trần vẫn chưa chết đâu."
Lương Mỹ Quyên trở nên kích động: "Ý của bọn nó là gì, chỉ cần con và lão Trần còn một hơi thở, mà lại có thể để Hán Thăng đi ăn xin sao?"
Bác cả trông rất ngượng ngùng, bác dâu trừng mắt nhìn ông ấy, người ta tới kiếm chuyện mà ông còn đần độn hỏi thăm.
Sau một hồi im lặng, ông ngoại gõ tẩu thuốc lá "cộp cộp cộp", chậm rãi nói: "Có lẽ Tiểu Hải cũng muốn giúp đỡ, chỉ là diễn đạt ý tứ sai thôi, nó tốt nghiệp cấp hai xong thì nghỉ học, tính cách cũng thẳng thắn, kém xa khả năng ăn nói của Hán Thăng."
"Đúng vậy, đúng vậy, có thể là trẻ con nói nhầm mà thôi."
Ông ngoại không nói gì, bác dâu tự biết mình đuối lý cũng không lên tiếng, ông ngoại vừa mở miệng, bà ta mới vội vàng phụ họa theo: "Với lại bọn tôi cũng không thừa nhận cô bạn gái kia, chắc chắn Lương Tiểu Hải sẽ không kết hôn với cô ta."
"Chỉ thế thôi à?"
Khi Lương Mỹ Quyên nghe được lời giải thích của ông ngoại, bà đột nhiên trở nên yên lặng, chỉ nhìn chằm chằm vào cha mình.
Trần Triệu Quân thầm nghĩ không ổn rồi, vợ ông có biểu hiện tức giận, ông đang định an ủi vài ba câu thì không ngờ Lương Mỹ Quyên lại đột nhiên khóc.
Lão Trần vừa bối rối vừa đau lòng, vội vàng lau nước mắt cho vợ, Lương Mỹ Quyên đẩy tay chồng ra, tự mình lau khô và nói: "Từ nhỏ con đã không được yêu thương, nhưng cũng đành chịu, ai bảo trên con còn có hai người anh trai, bên dưới còn có một em gái út, con giữa bao giờ cũng được chú ý ít nhất, con hiểu tất cả những điều này."
"Ngày trước nhà mình nghèo, mỗi dịp Tết khó khăn lắm mới được giết gà một lần, hai cái đùi gà cho anh trai ăn, cánh gà cho lão tứ, con chỉ được ăn chân gà, bố mẹ còn cố tình nói ăn chân gà thì đứng mới thẳng, sau này đi mới xa. . ."
Trần Triệu Quân cảm thấy Lương Mỹ Quyên càng nói càng xa, lo lắng chuyện càng ngày càng lớn, ông không khỏi nhắc nhở: "Bà nói mấy cái này làm gì, không cần phải nhắc lại chuyện hồi trước."
"Không được, tôi phải nhắc lại."
Lương Mỹ Quyên quyết tâm khiến vỏ đã mẻ lại sứt: "Con chịu một chút uất ức thì thôi đi, nhưng tại sao con trai con lại bị đối xử bất công?"
Thực ra tình trạng này cũng phổ biến, gia đình ở Tô Bắc càng nghèo thì thái độ trọng nam khinh nữ càng nặng, Lương Mỹ Quyên còn là con gái giữa, đương nhiên không nhận được sự chú ý.
Sau này nhờ việc nâng cao bình quân giới tính, truyền thống này mới được thay đổi.
Ví dụ Tiêu Hoành Vĩ và Lữ Ngọc Thanh, hai sinh viên đại học chính quy, bọn họ hoàn toàn không có suy nghĩ như vậy, lão Tiêu thực sự đặt Tiêu Dung Ngư trong tim để nhận lấy hơi ấm từ trái tim mình, "Tiêu công chúa" là biệt danh xứng với thứ được nhận lấy.
"Được thôi, cha mẹ nói ăn chân gà thì chạy mới xa, vậy thì con cắm đầu dùng sức chạy."
Lương Mỹ Quyên bị cuốn vào ký ức của mình: "Sau khi tốt nghiệp cấp ba, con vừa làm việc trong nhà máy sản xuất bông của một doanh nghiệp nhà nước vừa kiên trì đi học ca đêm, sau khi lấy bằng tốt nghiệp thì tình cờ cục nhân sự đang tuyển người, nên con đi đăng ký, chị Tôn phụ trách thấy con khá siêng năng nên giao cho con một vị trí còn thừa trong đơn vị liên quan."
"Vì vậy con từ quê chạy tới thành phố, cũng chính tại cục nhân sự này con quen được lão Trần."
Lương Mỹ Quyên liếc nhìn Trần Triệu Quân, vẻ mặt mới dịu dàng hơn một chút: "Sau này cũng sinh được một đứa con trai, tuy rằng không nghe lời chút nào, lại thường xuyên làm con buồn bực, nhưng con cũng chỉ có một đứa con trai như vậy."
"Con tự mình hiểu được những chuyện trong quá khứ, nhưng tại sao Trần Hán Thăng còn phải chịu sự uất ức này?"
Lương Mỹ Quyên chất vấn: "Sau khi con kết hôn với lão Trần, mặc dù chạy từ nông thôn lên thành phố, nhưng chuyện trong gia đình không hề dừng lại."
"Ngày lễ ngày Tết đưa tiền mua thuốc, Lương Mỹ Quyên con có thiếu bao giờ không?"
"Bao nhiêu năm qua, họ hàng thân thích trong nhà cần giúp đỡ, con và Lão Trần có từ chối ai không?"
"Lương Tiểu Hải dạm ngõ, Trần Hán Thăng từ trường học cách xa hàng trăm km trở về, mất vài cây thuốc Trung Hoa, chúng con có tính toán không?"
. . .
Mỗi khi Lương Mỹ Quyên nói một câu, đầu của tất cả những người trong phòng đều cúi xuống một phân. Lương Mỹ Quyên và Lão Trần thuộc diện gia đình khá giả trong giai đoạn giữa và cuối.
Khi còn trẻ, điều kiện của họ cũng khá bình thường, nhưng khi Trần Hán Thăng lên cấp hai, điều kiện vật chất ngày càng thoải mái, một số họ hàng lên thành phố làm việc vặt, cũng có thể giúp đỡ một tay.
Cuối cùng, Lương Mỹ Quyên vỗ bàn "bộp" một cái: "Mọi người cũng biết cái tính khí của Trần Hán Thăng, đổi thành người khác nói như vậy, Lương Tiểu Hải không bị tát cho mấy cái thì chuyện này có cho qua được không?"
"Lương Mỹ Quyên, cô chú ý ăn nói một chút, cái gì mà Lương Tiểu Hải phải bị ăn tát, ai dám thì động thử xem?"
Mặc dù bác dâu bức xúc vì con trai mình quá ngu ngốc, nhưng bà ta không thể chịu đựng được con trai mình bị nói như vậy.
Tiếp theo, hai chị em dâu theo thói quen bắt đầu cây kim so với cọng râu, Trần Triệu Quân bất lực xoa xoa thái dương, ông hơi nghi ngờ động cơ của vợ mình.
Chuyện của Trần Hán Thăng chỉ là một lời dẫn, dường như Lương Mỹ Quyên muốn kể hết những ân oán trong nhiều năm qua.
"Tuy nhiên mình vẫn ủng hộ!"
Trần Triệu Quân im lặng phì phèo điếu thuốc, trong lòng lại nghĩ con trai bị uất ức thì ông sẽ lên tiếng giúp con trai, vợ bị uất ức thì ông sẽ bênh vực giúp vợ.
Không ai trong nhà lão Trần này hèn nhát cả!