Đây là một cuộc tranh cãi gia đình thông thường, Lương Mỹ Quyên hùng hổ gây hấn, hai chị em dâu cãi nhau tưng bừng khói lửa.
Lương Mỹ Quyên lúc này giống như một "công dân nhỏ", thực ra bà vốn là một phụ nữ trung niên bình thường, cảm thấy không thể bớt lo về thằng con trai, cũng sẽ phàn nàn cha mẹ có thiên vị, thỉnh thoảng lại oán giận chồng không quan tâm bà nhiều.
Tương tự như vậy, bà cũng cảm thấy xương sườn ở chợ đắt, điều hòa ở nhà không mát, đường ngày càng tắc, bà cũng bình thường như bao bà mẹ khác.
Tuy nhiên, khi bà ấy ngây người một mình, Lương Mỹ Quyên cũng sẽ vô thức mỉm cười.
Thực ra cuộc sống của bà cũng không tệ, có một gia đình hạnh phúc và ông chồng tôn trọng ý kiến của mình, con trai tuy nghịch ngợm, nhưng dù đánh dù chửi thì nó vẫn cực kỳ hiếu thuận, còn cả hai đứa "con dâu" xinh đẹp không còn lời gì để tả, nhưng đều ưu tú.
Khi lớn tuổi dần, cuộc sống của Lương Mỹ Quyên tập trung vào con trai bà.
Bà sẽ lo lắng về con đường của Trần Hán Thăng sau khi tốt nghiệp đại học, cũng sẽ lo lắng về việc nên chọn cô gái nào. Nếu có người dám làm hại con trai bà, Lương Mỹ Quyên cảm thấy rằng bà sẽ hy sinh tính mạng của mình để bảo vệ con.
Lương Mỹ Quyên là một người phụ nữ thực tế như thế đó, bà không quá ủng hộ tín ngưỡng, không để ý đến các cuộc xung đột quốc tế, thậm chí có thể chỉ trích bà không "yêu nước" cho lắm.
Bởi vì bất cứ khi nào lão Trần và bạn bè của ông tràn đầy phẫn nộ chuẩn bị quyên tiền chống Mỹ thì Lương Mỹ Quyên luôn đảo mắt và giữ chặt sổ tiết kiệm của mình.
"Đây là tiền kết hôn của con trai tôi, đừng có hòng cướp!"
Có rất nhiều rất nhiều phụ nữ trung niên như vậy, chúng ta không nên chỉ trích họ từ góc độ đạo đức, bởi vì trong lòng họ gia đình là quan trọng nhất.
. . .
"Được rồi!"
Ông ngoại nghe con dâu và con gái lại cãi nhau, sốt ruột ngắt lời: "Một người hơn 50 tuổi, một người cũng 47 tuổi, còn cắt đứt quan hệ, con nghĩ muốn cắt là có thể cắt được quan hệ huyết thống sao?"
"Ấu trĩ!"
Ông ngoại đánh giá Lương Mỹ Quyên như vậy.
Khi cha nói, Lương Mỹ Quyên vẫn còn chịu lắng nghe, nhưng bà phải nói thêm một câu nữa thì mới im lặng: "Tại mọi người thiên vị trước."
Ông ngoại phớt lờ Lương Mỹ Quyên, sau đó quay lại và chỉ trích bác dâu: "Lương Tiểu Hải bị sao vậy, em họ làm ăn thua lỗ, không muốn giúp thì thôi, bạn gái nó ăn nói cay nghiệt như vậy mà nó chỉ đứng nghe thôi à?"
"Đúng vậy."
Bà ngoại bên cạnh cũng nói: "Lúc Tiểu Hải dạm ngõ, Hán Thăng còn cố tình nghỉ học để quay về, đi cùng nó và đưa thuốc. Sao nó có thể đối xử với em họ mình như thế?"
Bác dâu không vui khi nghe mấy câu này, nhưng thái độ của ông ngoại rất công bằng, không thiên vị ai cả, bà ngoại thì rõ ràng là nghiêng về phía của Trần Hán Thăng.
Thực ra, điều này cũng khiến bác dâu ghen tị, Lương Tiểu Hải mới là cháu đích tôn, còn Trần Hán Thăng chỉ là cháu ngoại.
"Muộn rồi, lão tam và Triệu Quân về nhà trước đi."
Sau khi ông ngoại kết thúc vụ án, bắt đầu đuổi người: "Con dâu cả này, con cũng gọi điện thoại cho Lương Tiểu Hải, phải nói rõ ràng với nó, không được cưới người phụ nữ bên cạnh nó về nhà, không thì đừng hòng về nhà nữa."
"Con cũng không định nhận cô ta!"
Bác dâu liếc nhìn Lương Mỹ Quyên, như thể câu này là dành cho bà.
"Hừ."
Lương Mỹ Quyên cười khẩy một tiếng: "Tuy rằng Lương Tiểu Hải là cháu trai của tôi, nhưng lúc này nó mà không biết điều, dùng ánh mắt lạnh lùng bàng quan nhìn việc làm ăn thất bại của Trần Hán Thăng, sau này đừng trách gia đình chúng tôi không giúp được gì."
Lời nói của Lương thái hậu quá thẳng thắn, sắc mặt bác dâu rất khó coi, cứng cổ đáp: "Ai cần giúp chứ, làm như là rời khỏi nhà cô thì trái đất không quay nữa vậy."
Lương Mỹ Quyên không nói gì thêm mà kéo chồng bà đi, đợi đến khi họ đi hẳn, bác dâu lập tức gọi điện cho Lương Tiểu Hải.
"Con còn đang ngủ sao? Sao con không ngủ cho chết luôn đi!"
"Trần Hán Thăng là em họ của con, cho nó mượn ít tiền thì có làm sao, chẳng lẽ cô và chú ba lại không trả con chắc?"
"Con làm thế này, tự dưng mẹ bị lép vế trước mặt cô ba con, bà ta cũng mặc kệ nhà chúng ta mà chửi tới bến, vốn dĩ em trai con tìm việc làm còn phải nhờ chú ba giúp đỡ."
"Lương Tiểu Hải, nếu như con cưới người phụ nữ kia về nhà thì mẹ sẽ chặt đầu ra cho con đá bóng."
. . .
Không giống với bác dâu lo được lo mất, sau khi Lương Mỹ Quyên ra khỏi nhà, đón cơn gió buổi tối mát mẻ, bên đường là bông lúa to mẩy, ngẩng đầu là bầu trời cao đầy sao trong xanh, tâm trạng của bà dần trở nên thoải mái hơn.
"Tôi nghĩ phụ nữ trung niên thỉnh thoảng phải cãi nhau một tí."
Lương Mỹ Quyên thở ra một hơi dài, nắm lấy cánh tay của chồng nói: "Nếu không thì áp lực cuộc sống quá lớn, đây cũng là một hình thức giải tỏa cho bản thân."
"Bà thì có áp lực gì?"
Trần Triệu Quân kỳ quái hỏi: "Trong nhà đủ ăn đủ mặc, Hán Thăng và tôi cũng không dám làm trái ý bà."
"Đủ ăn đủ mặc chỉ là những điều cơ bản nhất."
Lương Mỹ Quyên không đồng tình với ý kiến của chồng: "Công việc rồi chuyện kết hôn sau này của Hán Thăng, liệu chúng ta có cần sống với con trai và con dâu, đứa con đầu lòng là cháu trai hay cháu gái, tôi có quá nhiều thứ phải lo lắng."
"Đúng là lo bò trắng răng."
Trần Triệu Quân mỉm cười lắc đầu, đẩy xe đạp nói: "Ban đầu tôi cũng khá lo lắng, từ nhỏ tính cách của Hán Thăng đã háo thắng, đột nhiên kiếm được cả đống tiền liệu có làm tính cách này tồi tệ thêm không, việc này không tốt cho sự trưởng thành."
"Giờ thì sao?"
Lương Mỹ Quyên ngồi vững trên ghế sau xe đạp và vỗ nhẹ vào eo chồng để ra hiệu rằng có thể xuất phát.
"Bây giờ á."
Ngay khi Trần Triệu Quân bước lên bàn đạp, một luồng gió mát lành tràn vào cổ họng khiến ông rùng mình.
"Bây giờ tôi thực sự không lo lắng gì cả, thanh niên trẻ chịu thất bại một chút cũng không phải là điều xấu, nó đã leo lên đỉnh cao khi còn trẻ như vậy, cho dù bây giờ tụt xuống đáy, nếu hồi phục trở lại, thành tựu của nó chắc chắn sẽ còn cao hơn trước."
Lão Trần tự tin nói.
"Ông tâng bốc con trai mình mà không cần nháp luôn nhỉ."
Hai má Lương Mỹ Quyên cũng áp nhẹ vào lưng lão Trần, cảm thấy lưng chồng không còn thẳng nữa, đột nhiên xúc động nói: "Lần trước ông chở tôi như thế này, hình như là hồi đang còn hẹn hò nhỉ."
Thực ra sau kết hôn hành vi như này cũng không ít, nhưng số lần mà có thể khiến Lương Mỹ Quyên nhớ lại khoảng thời gian tốt đẹp thì thực sự không nhiều.
Vì vậy, Trần Triệu Quân chỉ cười mà không nói gì.
Lúc này vô thanh thắng hữu thanh.
. . .
Sáng hôm sau thức dậy, cuộc sống của lão Trần và Lương Mỹ Quyên lại trở lại nhịp điệu bình thường, tin tức về sự "phá sản" của Trần Hán Thăng cuối cùng cũng đến Cảng Thành.
Các đài truyền hình cũng khá hài hước, khi Hỏa Tiễn 101 đang hoạt động rầm rộ, nó được đưa tin rộng rãi, còn quy kết thành tích này cho các nhà lãnh đạo chính phủ.
Bây giờ Hỏa Tiễn 101 phá sản, "ngôi sao khởi nghiệp" sa sút, đài truyền hình cũng không đưa tin, chỉ có báo giấy mới đăng một chút.
Tuy nhiên, trong đơn vị của Lão Trần và Lương Mỹ Quyên, không hề xuất hiện cảnh tượng "tiểu nhân đắc chí" .
Những tinh anh này rất thông minh. Sau khi biết hắn chẳng nợ nần gì bên ngoài, thì chỉ cảm thấy tiếc nuối, chứ không hề thể hiện cảm xúc gì, so ra thì Lương Tiểu Hải và Đường Bình có vẻ quá ngu.
Sau khi Tiêu Hoành Vĩ nhận được tin, ông còn cố tình gọi điện cho Tiêu Dung Ngư để xác nhận.
Sau khi xác thực, lão Tiêu đã mới cố tình đến thăm đơn vị của Trần Triệu Quân.
Hai người đàn ông rất đồng ý rằng "phá sản" chắc chắn là một điều tốt.
Trần Hán Thăng năm nay mới bao nhiêu tuổi, mới là sinh viên năm ba đã chịu thất bại như vậy, sau này sẽ là một tài sản quý báu.
"Trong "Kinh Dịch" có nói rồng núp dưới vực, đây là tình huống hiện tại của Hán Thăng."
Tiêu Hoành Vĩ vỗ vai Trần Triệu Quân: "Tính cách của Trần Hán Thăng, tôi hoàn toàn tin tưởng rằng một hai năm nữa nó sẽ có bước tiến lớn hơn, khi đó hai nhà chúng ta sẽ có song hỷ lâm môn."
Lão Tiêu nói xong bèn rời đi, ông cảm thấy ám chỉ của mình đã quá rõ ràng, lão Trần và Lương Mỹ Quyên không cần lo lắng nhiều.
Không có cái gọi là kịch bản "từ hôn" .
"Song hỷ sao?"
Thực ra Trần Triệu Quân không lo lắng, nhưng phàm ai có hiểu biết một chút cũng đoán rằng Trần Hán Thăng sẽ không ngủ yên quá lâu, hắn có kinh nghiệm và năng lực, đã từng đạt đến đỉnh cao và trải qua lần chạm đáy. Những người như vậy muốn làm việc lớn thì đều rất dễ dàng.
"Tôi lo bên kia cơ."
Trần Triệu Quân nhíu mày thật chặt, sợ rằng "song hỷ" không đủ, cuối cùng trở thành "tam hỷ" .
Đột nhiên, lão Trần cũng có thể cảm nhận được áp lực của người phụ nữ trung niên Lương Mỹ Quyên.
. . .