Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 464 - Chương 464: Trần Hán Thăng, Tôi Đang Hẹn Hò

Chương 464: Trần Hán Thăng, tôi đang hẹn hò Chương 464: Trần Hán Thăng, tôi đang hẹn hò

Trần Hán Thăng vẫn không biết một câu oán giận của mình với cha mẹ có thể gây ra phản ứng lớn như vậy. Đương nhiên, Lương Mỹ Quyên cũng không có ý định nói cho con trai biết rằng cha và mẹ "ra mặt" vì con đấy.

Có đôi khi cha mẹ là như vậy, họ cãi nhau do nhu cầu tình cảm riêng của bản thân, nhưng không hẳn hy vọng con cái của họ cũng xen vào.

Thật giống như Lương Mỹ Quyên vừa oán giận ông bà ngoại thiên vị, vừa bảo Trần Hán Thăng phải hiếu thuận với ông bà ngoại.

Vì vậy, Trần Hán Thăng vẫn tận hưởng cuộc sống "phá sản" yên tĩnh ở trường.

Cuộc sống hiện tại của hắn thật sự rất yên tĩnh, bạn học xung quanh cơ bản đã tiếp nhận sự thật ngôi sao khởi nghiệp "rớt đài", vén lớp mặt nạ kèm theo ánh hào quang lên, mọi người mới phát hiện Trần Hán Thăng cũng không trâu bò đến thế nha.

Trần Hán Thăng cũng sẽ uống trà sữa, cũng sẽ đến quán net, cũng sẽ cùng Thẩm Ấu Sở đến thư viện ôn bài, trước kia có một số sư đệ sư muội năm nhất không dám nói chuyện với Trần Hán Thăng, hiện tại cảm thấy vị học trưởng này cũng không có cảm giác xa cách gì gì đó.

Nhưng mà, có xa cách thì mới sinh ra vẻ đẹp, không có xa cách cũng có nghĩa là thiếu đi cái hứng thú, hơn một tuần sau khi Trần Hán Thăng khôi phục lại thành sinh viên bình thường, mọi người rất nhanh đã mất đi hứng thú với hắn.

"Đinh!"

Hơn ba giờ chiều, vốn là thời cơ tốt cho ánh mặt trời học tập rực rỡ, Trần Hán Thăng đang cùng bạn cùng phòng chiến đấu trong phó bản Mộng Ảo Tây Du thì đột nhiên di động của hắn nhận được một tin nhắn, thế mà lại là của Diệp Ỷ.

"Hôm nay rảnh không, vừa rồi tôi ở khu đại học Giang Lăng thu thập tư liệu, vừa khéo đi qua trường các cậu, định đi tìm cậu nói chuyện chút."

Nếu là tin nhắn của người khác, Trần Hán Thăng căn bản không muốn để ý, thế nhưng là Diệp Ỷ mà, Trần Hán Thăng cảm thấy mình tốt xấu gì cũng là "bạn kiêm lốp dự phòng" của cô ta, người ta cố ý tới đây, không gặp mặt một lần hình như hơi kỳ cục.

"Tao về trường đây."

Trần Hán Thăng đứng lên nói, Dương Thế Siêu và Kim Dương Minh lười quan tâm, ánh mắt tập trung hết vào màn hình máy tính.

"Đệt mẹ, cẩn thận đừng có đột tử nhá."

Trần Hán Thăng lẩm bẩm một câu, khi hắn dọc theo con đường nhỏ về Đại học Tài chính, Diệp Ỷ đã chờ ở cổng.

Tục ngữ có câu, đọc vạn quyển sách không bằng đi vạn dặm đường, đi vạn dặm đường không bằng đọc vô số người, đại khái là vì làm phóng viên kiến thức rộng rãi, Diệp Ỷ ăn vận rõ ràng mang theo hương vị xu hướng thời thượng, nhưng lại không rẻ tiền giống kiểu tạo hình HKT.

Diệp Ỷ vô cùng xinh đẹp đứng ở nơi đó, tuy rằng tuổi tác không quá chênh lệch với sinh viên năm cuối, thế nhưng khí chất rõ ràng càng thành thục hơn, khuyên tai lấp lánh dưới ánh mặt trời chói mắt, Trần Hán Thăng cũng phải nheo mắt đánh giá.

Lúc Trần Hán Thăng quan sát Diệp Ỷ, Diệp Ỷ cũng đang quan sát "người bạn" vừa mới phá sản này.

Quần áo ăn mặc tùy tiện, không chú ý đến việc phối hợp chút nào, khóe miệng còn có râu chưa cạo sạch sẽ, đi đường lắc la lắc lư, thô lỗ giống như muốn đụng trúng người khác.

"Quả nhiên mà, sau khi phá sản Trần Hán Thăng có chút chán đời."

Diệp Ỷ thầm nghĩ.

Sau khi hai người gặp mặt, Diệp Ỷ khách sáo nói: "Cậu từ ngoài trường quay về, sẽ không làm chậm trễ chuyện của cậu chứ."

"Bây giờ tôi là một người rỗi rãi, có thể có chuyện quần què gì chứ."

Trần Hán Thăng nói với vẻ chẳng có gì đáng kể: "Vừa cùng bạn cùng phòng chơi game ở quán net."

"Ò."

Diệp Ỷ đáp một tiếng, nghĩ thầm quả nhiên là như thế, ngôi sao khởi nghiệp năm xưa thế mà lại ký thác tinh thần vào thế giới game online.

Trần Hán Thăng dẫn Diệp Ỷ đến quán trà sữa "Ngộ Kiến", vẫy vẫy tay gọi Trương Phương Kỳ đến để gọi đồ uống, bản thân thì bế Đoàn Viên béo núc ních lên hành hạ.

Trên thực tế, những việc này đều là cách làm thẳng thắn của Trần Hán Thăng, trước kia hắn cũng không khác gì lắm so với hiện tại, chỉ là cảnh tượng này lọt vào trong mắt Diệp Ỷ, cô ta lại cảm thấy nam sinh lúc trước hào quang chiếu rọi này hiện tại tinh thần uể oải, còn có chút tinh thần sa sút mà chơi bời tẹt ga.

"Hán Thăng, tôi biết tin tức của Hỏa Tiễn 101 rồi, thời gian trước bận quá chưa kịp qua đây."

Diệp Ỷ nhịn không được nói rằng: "Cậu phải mau chóng tỉnh táo lại đi, làm ăn thất bại chỉ là chuyện trước mắt mà thôi, không thể quá suy sụp được."

Trần Hán Thăng thấy hơi kỳ quái: "Tôi suy sụp chỗ nào vậy?"

Hiện tại hắn đang nắm giữ tài sản hơn 50 triệu, sao có thể suy sụp được chứ.

"Còn nói không có."

Diệp Ỷ nhìn thấy Trần Hán Thăng không thừa nhận, chỉ chỉ vào ngoại hình của hắn: "Còn nhớ lần đầu tiên tôi phỏng vấn cậu không, cậu mặc âu phục thẳng thớm, tự tin và hóm hỉnh muốn toả sáng."

"Bây giờ, ánh hào quang trên người ảm đạm rồi."

Diệp Ỷ thở dài một hơi: "Tôi cố gắng nhớ lại dáng vẻ toàn thân cậu là ánh sáng, nhưng kiểu gì cũng không nhớ ra."

Trần Hán Thăng dường như hơi xúc động, lẳng lặng nhìn Diệp Ỷ, Diệp Ỷ cũng không thấy sợ, cô ta thấy mình nói không sai.

Cho đến khi Trương Phương Kỳ bưng trà sữa tới, Trần Hán Thăng mới có chút bất đắc dĩ mà lắc đầu: "Thật ra tôi vẫn là tôi, ngoại trừ lần đầu gặp mặt mặc âu phục nhận phỏng vấn, về sau tôi đều khá là tùy tiện, thậm chí có một lần từ nơi khác suốt đêm chạy về, khi đó trạng thái tinh thần và ăn mặc so với hiện giờ còn tệ hơn, nhưng cũng nhận phỏng vấn giống vậy."

"Cho nên, hào quang trên người tôi lúc trước."

Trần Hán Thăng cúi đầu, nhẹ nhàng khuấy trà sữa: "Chỉ là trong mắt chị có ánh sáng mà thôi. "

Diệp Ỷ nghe xong thì ngạc nhiên một hồi.

Ý của Trần Hán Thăng rất rõ ràng, trước kia khi hắn ở đỉnh cao, Diệp Ỷ mang theo lòng tán thưởng đến phỏng vấn, hiện tại Trần Hán Thăng "nghèo túng", cho nên dù là ăn mặc giống nhau nhưng trong mắt Diệp Ỷ cũng là hai cảm nhận khác nhau.

Diệp Ỷ không biết tại sao, đột nhiên nhớ tới bạn trai cũ của mình.

Ở trường, Trương Nhĩ Dục mang bữa sáng cho cô ta, nấu canh khi cô ta đang đến tháng, Diệp Ỷ cảm thấy rất hạnh phúc, bản thân tìm được một người bạn trai vừa đẹp trai vừa tri kỷ.

Song, sau khi đi làm, Trương Nhĩ Dục lại làm những chuyện này, Diệp Ỷ đột nhiên cảm thấy những việc này quá ấu trĩ, trong lòng không khỏi phiền não.

"Thì ra, người khác vẫn không thay đổi, thực tế là tôi đã đổi thay."

Diệp Ỷ yên lặng suy nghĩ, ngẩng đầu thấy Trần Hán Thăng đang đùa giỡn mèo béo trong lòng, cô ta nghĩ một chút rồi vẫn nói: "Hán Thăng, tôi đang hẹn hò."

"Xác định quan hệ rồi?"

Trần Hán Thăng hơi ngạc nhiên.

"Ừm."

Diệp Ỷ gật gật đầu: "Thật ra cậu cũng đã gặp qua rồi, ngày đó ở trung tâm thương mại Kim Ưng chúng ta còn từng gặp mặt, anh ấy là phó trưởng phòng của chính phủ khu vực Giang Lăng, năm nay mới 25 tuổi."

Trần Hán Thăng nhớ ra rồi, lúc ấy bản thân đang ấp ủ chuyện phá sản, còn chưa công khai tuyên bố, đang cùng Tiêu Dung Ngư đi dạo phố.

Diệp Ỷ giới thiệu người đàn ông đó cũng chỉ là "bạn", Trần Hán Thăng vì không muốn chịu thiệt nên trở tay giới thiệu Tiểu Ngư Nhi chỉ là "bạn học" .

"Đoán chừng đây là một trong những lốp dự phòng mà cô ta nuôi, tôi lỗ lã rồi, phó trưởng phòng chuyển chính thức ngay."

Trần Hán Thăng trong lòng kịp phản ứng.

"Dù sao cậu cũng từng tỏ tình với tôi."

Diệp Ỷ tiếp tục nói: "Thực ra tôi vẫn luôn xem cậu là bạn, hy vọng sau này chúng ta đều là bạn bè, tôi tin là cậu nhất định có thể quật khởi lần nữa."

Trần Hán Thăng cười cười, nói thế nào đây, người phụ nữ tên Diệp Ỷ này cũng không xấu xa như Hoàng Tuệ, cô ta ít nhiều vẫn có chút lương tâm, chỉ là muốn tìm một đối tượng có điều kiện tương xứng.

Cô ta đến thăm Trần Hán Thăng, hơn nữa còn nhắc nhở Trần Hán Thăng, đại khái vẫn là đứng trên lập trường của bạn bè.

Tuy nhiên, Trần Hán Thăng không phải là người chịu thiệt, việc Diệp Ỷ dự phòng lốp xe chung quy vẫn là thật, bản thân cũng muốn kích thích cô ta một chút.

"Tôi biết rồi, chúc mừng chị từ giã thân phận độc thân, Sa Sa."

Trần Hán Thăng nói một cách lịch thiệp.

"?"

Diệp Ỷ hơi ngơ ra, mở to hai mắt nhìn Trần Hán Thăng.

Trần Hán Thăng hình như cũng biết mình gọi nhầm tên, rất là thẹn thùng mà nói rằng: "Xin lỗi, Nhạc Nhạc, hiện giờ mạch suy nghĩ của tôi hơi mơ hồ."

"Khụ!"

Diệp Ỷ đang uống trà sữa lập tức bị sặc.

"Sao vậy, Tĩnh Tĩnh."

Trần Hán Thăng quan tâm hỏi han: "Có cần tôi lấy ít khăn giấy cho cô không?"

"Phụt!"

Lần này rốt cục Diệp Ỷ không nhịn nổi nữa, một ngụm trà sữa phun thẳng ra ngoài, dọa Đoàn Viên cũng đứng cả lên, nó quá mập, thật sự nhảy không nổi.

"Tôi tên là Diệp Ỷ!"

Diệp Ỷ trừng mắt nhìn Trần Hán Thăng một cái, may mà bản thân còn cho rằng hắn là nam sinh tốt, kết quả đây rõ ràng là một thằng cặn bã mà, tên của các nữ sinh đều nhớ kỹ.

"Ồ! Diệp Ỷ à."

Trần Hán Thăng không khỏi vỗ vỗ đầu: "Có nhớ có nhớ, lần này tôi thật sự nhớ ra rồi, chị tốt nghiệp ở Học viện Khoa học và Công nghệ Kim Lăng mà."

Diệp Ỷ đang lau miệng không kìm được mà cúi đầu, biểu cảm trên khuôn mặt cũng sắp khóc tới nơi: "Tôi học ở Đại học Truyền thông đấy nhé."

···

Bình Luận (0)
Comment