Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 465 - Chương 465: Xin Chào, Bạn Đã Từng Gặp Côn Đồ Bao Giờ Chưa?

Chương 465: Xin chào, bạn đã từng gặp côn đồ bao giờ chưa? Chương 465: Xin chào, bạn đã từng gặp côn đồ bao giờ chưa?

"Diệp Ỷ của trường đại học Truyền thông, lần này không sai đâu."

Trần Hán Thăng nói chắc nịch: "Tôi biết đơn vị công tác của chị ở . . ."

"Ở số 99 phía đông đường Thanh Thủy Đình."

Diệp Ỷ giành trả lời trước, cô ta vỗ ngực nói: "Bây giờ tôi rất sợ, sợ rằng cậu sẽ gọi nhầm tôi lần nữa, đây là một đòn giáng vào lòng tự tin của tôi."

Trần Hán Thăng cười "hì hì", rồi yên tâm hút trân châu trong cốc trà sữa.

Vừa rồi Diệp Ỷ vừa ho vừa bị sặc nước, thu hút sự chú ý của một nhóm sinh viên đại học cách đó không xa.

Họ là học sinh của Học viện Quốc Giáo, có lẽ là buổi chiều nghỉ học hoặc trốn học, cũng đến quán trà sữa tán dóc.

Mối quan hệ giữa Trần Hán Thăng và Học viện Quốc Giáo khá sâu đậm, vốn dĩ đám học sinh bảnh bao này coi thường Đại học Tài chính, dù sao thì nhà cũng có tiền, lại thêm thái độ dung túng của Sử Chính Đông nên thoạt nhìn có thái độ rất ngang bướng tới trường học.

"Nếu không phải nghe nói có nhiều mỹ nữ, tôi cũng không muốn tới!"

Đây là ý nghĩ chân thực nhất của nhiều nam sinh Học viện Quốc Giáo.

Nhưng sau khi vào trường, các cậu em phát hiện ra Đại học Tài chính cũng có "thế lực đen tối" như là Trần Hán Thăng.

Trần Hán Thăng không chỉ có quan hệ tốt với lãnh đạo trường mà còn có ảnh hưởng khá lớn đối với các học sinh, ngay cả Sử Chính Đông, phó giám đốc Học viện Quốc Giáo cũng không thể làm gì được hắn.

Điều quan trọng nhất là Trần Hán Thăng hoàn toàn không để ý Học viện Quốc Giáo, khi đăng ký, trước mặt cha mẹ, hắn đã dọa một sinh viên của Học viện Quốc Giáo phải bỏ học.

Đối với loại côn đồ hung ác này, con nhà giàu vẫn rất thông minh, không thể trêu, cũng không dám ngang ngạnh.

Nhìn chung, danh tiếng của Học viện Quốc Giáo vào đầu năm học khá tốt, học sinh đến lớp đúng giờ, không bao giờ gây rối, nói gì đến côn đồ, nói thật ra thì như phạm nhân bị giam trong tù.

Cứ tiếp tục như vậy một thời gian, bỗng một ngày, có người cảm thấy mình sắp được ra tù.

Bởi vì Trần Hán Thăng bị phá sản.

Tất cả sự sáng chói của Trần Hán Thăng là vì hắn giàu có; các nhà lãnh đạo trường đánh giá cao hắn đơn giản vì vinh dự mà Hỏa tiễn 101 đem lại cho trường.

Nhưng sau khi chuyển nhượng Hỏa tiễn 101, liệu Trần Hán Thăng có còn được nhiều đặc ân để thể hiện như vậy nữa không?

. . .

Tuy nhiên suy cho cùng Trần Hán Thăng cũng thuộc dạng "thế lực lớn", bọn đàn em Học viện Quốc Giáo cũng không dám trực tiếp gây sự, may mà trên diễn đàn bbs là một nơi ẩn danh có thể trút bầu tâm sự.

Kết quả là, các "chiến binh bàn phím" của Học viện Quốc Giáo, những người quản lý ghi chép, bắt đầu công kích mạnh mẽ.

"Hỏa tiễn 101 phá sản rồi, Trần Hán Thăng nợ bao nhiêu tiền?"

"Vào năm đầu tiên,Trần Hán Thăng đã được thăng chức thành phó hội trưởng của hội sinh viên. Chúng tôi có lý do để nghi ngờ rằng có thể có một giao dịch giữa tiền, quyền, sắc ở đây."

"Tại sao một cô gái như Thẩm Ấu Sở lại ở bên Trần Hán Thăng? Có thể là có sự ép buộc trong đó."

"Người anh em, không cần nói nhiều như vậy, chỉ một lời, giết chó Trần, giành lấy Ấu Sở!"

. . .

Trong một thời gian ngắn, những bài đăng như vậy lần lượt xuất hiện trên diễn đàn Đại học Tài chính, quản lý Quan Thục Mạn muốn xóa cũng xóa không hết chúng.

Tuy nhiên, Trần Hán Thăng luôn im hơi lặng tiếng, trên thực tế, hắn đang bận rộn hoàn thiện Hỏa tiễn 101. Tuy nhiên, trong mắt người khác, điều này cho thấy sự rút lui của Trần Hán Thăng.

Nếu không, với tính khí hung bạo của Trần Hán Thăng, làm sao hắn có thể chịu đựng được hành vi khiêu khích như vậy.

Hôm nay, Trần Hán Thăng mời Diệp Ỷ đi uống trà sữa. Vừa đúng lúc gặp một vài học sinh của Học viện Quốc Giáo giáo cũng trốn học đến đây khoác lác. Khi bọn họ phát hiện ra Diệp Ỷ, học sinh của trường Đại học Quốc Giáo lâp tức nói: "Diệp Ỷ, cô ta là dẫn chương trình của Đài truyền hình Giang Lăng. "

"Vãi!"

Một vài nam sinh của Học viện Quốc Giáo nhìn Diệp Ỷ, thân hình cô ta không tệ, tuy cô ta không xinh đẹp xuất sắc nhưng với thân phận người dẫn chương trình cũng làm tăng thêm giá trị, điều này cũng đã đủ hấp dẫn người khác.

"Hắn phá sản rồi, dựa vào cái gì mà có thể cười đùa với người dẫn chương trình xinh đẹp đó?"

Hứa Mãn Bình, người từng bị Trần Hán Thăng tát một bạt tay, tức giận nói.

"Cậu Hứa, có nên ra tay cứu cô ta ra khỏi đám cháy không?"

Một số người xúi giục Hứa Mãn Bình"Gặp chuyện bất bình phải ra tay giúp đỡ".

"Thôi đi, tôi không muốn ở cùng người vừa nghèo vừa tầm thường."

Hứa Mãn Bình sờ sờ mặt của mình nói.

Cậu ta vẫn còn nhớ khi kỳ nghỉ đông năm nay bắt đầu, cũng có một đám xúi giục cậu ta như thế này, lúc đó vẫn còn non nớt, quả quyết đi lên khoác lác, ăn một bạt tai đau điếng từ tên lưu manh Trần Hán Thăng.

Sau khi vấp ngã, cậu ta đã khôn hơn một chút, Hứa Mãn Bình thề rằng cậu ta sẽ không là kẻ đi đầu nữa.

Khi các học sinh khác của Học viện Quốc Giáo thấy rằng Hứa Mãn Bình không bị lừa, một sự khinh thường và đáng tiếc lóe lên trong mắt họ.

Hứa Mãn Bình là người chăm chỉ đăng bài nhất trên diễn đàn bbs, đi đại tiện cũng sẽ ôm theo máy tính để tiếp tục công kích Trần Hán Thăng, nhưng sau khi gặp phải người thật thì cậu ta vẫn nhát gan thế này.

"Cậu Hứa, Trần Hán Thăng đã phá sản rồi!"

Các học sinh của Học viện Quốc Giáo lại liên tục nhắc nhở.

Hứa Mãn Bình lắc lắc đầu: "Tôi đánh nhau với người nghèo, lo tay sẽ bị bẩn, hơn nữa, sao cậu không đi?"

Mọi người đều ngượng ngùng cười, không ai tình nguyện tiến lên.

Tuy nhiên, giằng co như thế này cũng không phải là giải pháp, trên mạng có quá nhiều kẻ mắng người nhưng ra ngoài lại nhát gan như vậy, còn có đủ thứ lời lẽ cay độc, nhưng thực sự khi gặp ở ngoài lại không dám động đến, thật quá mất mặt.

"Hay thế này đi."

Có một học sinh của Học viện Quốc Giáo không thể chịu đựng thêm được nữa, cậu ta nghĩ đi nghĩ lại, nói, "Chúng ta cũng không cần phải trực tiếp gây sự với hắn. Trần Hán Thăng là một tên vô lại. Chúng ta có giá trị hơn hắn, nhưng chúng ta có thể ngồi kế bên Trần Hán Thăng, cố tình nói về tình hình của các công ty nhà mình."

Hứa Mãn Bình ngẩng đầu lên, cậu học sinh vừa nói chính là Cát Hoành Như, cha cậu ta là chủ một hãng taxi ở Tô Châu và cũng là chủ của khối tài sản hàng chục triệu USD.

"Cái này cũng là một ý kiến hay."

Hứa Mãn Bình suy nghĩ một lúc: "Trần Hán Thăng mới vừa thua lỗ, nghe tin gia đình chúng ta làm ăn phát đạt, trong lòng cậu ta chắc sẽ không thoải mái."

Các đàn em của Học viện Quốc Giáo đều cảm thấy rất tốt, cái này không chỉ châm biếm Trần Hán Thăng mà còn nhân cơ hội đó để khoác lác, cớ sao không làm?

Điều quan trọng nhất là Trần Hán Thăng quản trời quản đất, cũng không kiểm soát được việc người khác khoe khoang khoác lác.

"Có một việc vẫn là nên nhắc trước."

Hứa Mãn Bình hạ giọng, nghiêm túc nói: "Đừng nhắc tới Thẩm Ấu Sở, nếu không tên côn đồ to lớn đó sẽ mặc kệ tất cả, trực tiếp đá bay chúng ta."

Hôm nay Diệp Ỷ đến đây chỉ để gặp Trần Hán Thăng, đồng thời tiết lộ rằng bông hoa nổi tiếng như cô ta đã có chủ.

Cô ta định trò chuyện thêm mười phút rồi rời đi, thì một nhóm nam sinh đột nhiên xuất hiện dưới chiếc ô bên cạnh cô ta.

Sau khi ngồi xuống, họ nhìn nhau, họ không biết ai là người bắt đầu, lạ lẫm bắt đầu khoác lác về chuyện buôn bán của nhau.

"Cậu Cát, công ty taxi của cậu có lãi nhiều như vậy, tôi nghĩ kiếm mấy chục triệu một năm cũng không có vấn đề gì."

"Đâu, đâu có, miễn cưỡng sống qua ngày thôi, nhưng sẽ không bị lỗ vốn, phải tới mức chuyển nhượng."

. . . . .

"Cậu Hứa, khi nào thì công ty của cậu lên sàn?"

"Kinh doanh nhỏ lẻ kiếm vài trăm triệu là đủ rồi. Tôi không dám nói đến chuyện lên sàn, miễn là nó không phá sản là được".

"Cậu Lưu, gia đình cậu đã điều hành nhà máy điện đó trong nhiều thế hệ, giá trị thị trường chắc cũng đến là 200 tỷ."

"200 tỷ thì quá phóng đại rồi, tôi chỉ hy vọng nó không lâm vào tình trạng phá sản thôi."

Trần Hán Thăng nhìn thấy những học sinh của Học viện Quốc Giáo, lúc đầu cũng không quan tâm, nhưng mà nghe những lời này liền cảm thấy có điều không đúng.

"Cái này là cố tình nhằm vào tôi rồi, bên châm biếm, bên khiêu khích, hiệu quả tiết mục tăng gấp đôi."

Trần Hán Thăng nghĩ trong lòng, quay đầu quan sát bọn đàn em của Học viện Quốc Giáo.

Họ nghĩ rằng lời nói của bọn họ sẽ có tác dụng, từng người vừa uống, vừa khoác lác, càng lúc càng hăng hái.

"Được, được rồi, đừng khoác lác nữa."

Trần Hán Thăng nóng nảy ngắt lời: "Mẹ nó, gì mà 200 tỷ, tôi còn không đốt nhiều giấy tiền vàng bạc như vậy cho tổ tiên."

"Chủ tịch Trần, bọn tôi đang nói chuyện ở đây, liên quan gì đến anh?"

Cát Hoành Như hỏi với vẻ mặt bực bội.

"Cút đi, đừng có mà diễn ở đây."

Trần Hán Thăng duỗi ngón tay ra, vỗ vào Cát Hoành Như nói: "Nếu còn không đi, bạt tai đến mặt, hối hận cũng đã muộn rồi."

"Không phải, chúng tôi chỉ uống trà sữa như bình thường thôi. Chủ tịch Trần, phải nói chuyện có lý chút chứ."

Hứa Mãn Bình cũng lên tiếng phụ họa.

Trần Hán Thăng nhìn Hứa Mãn Bình, cậu ta giật mình đứng dậy, nhìn Trần Hán Thăng với vẻ cảnh giác.

Trên thực tế, Trần Hán Thăng chỉ ngồi quá lâu nên thay đổi tư thế.

"Tôi là một người thô lỗ, tôi không thích lý luận. Tóm lại, đừng giả vờ ở đây. Tôi khó chịu."

Trần Hán Thăng thản nhiên vẫy tay, nói với bọn đàn em của Học viện Quốc Giáo hãy rời đi.

Nhìn thấy vẻ thù địch trên mặt của Trần Hán Thăng, Hứa Mãn Bình thực sự sợ hãi, nửa yếu đuối nửa cứng rắn nói: "Vậy anh trả lại tiền trà sữa cho chúng tôi."

"Không trả!"

"Chủ tịch Trần, sao anh có thể làm được điều này. . ."

"Cút!"

Trần Hán Thăng đột nhiên đứng lên, Hứa Mãn Bình vốn đã chuẩn bị từ đầu lập tức lùi lại, nhưng Cát Hoành Như thì khá bình tĩnh, cậu ta còn uống hai ngụm trà sữa trước khi rời đi, trông rất kiêu căng.

"Không sao chứ."

Diệp Ỷ lo lắng hỏi.

"Không có gì."

Trần Hán Thăng cười khinh khỉnh: "Trời quang, mưa tạnh, bọn họ lại cảm thấy bản thân có thể làm được rồi."

. . . .

Tối hôm đó, Hứa Mãn Bình đến ký túc xá của Cát Hoành Như để làm thân, bọn họ khá hài lòng với hành động hôm nay, nếu cứ tiếp tục với tốc độ này thì "giành lấy Ấu Sở" sẽ không còn là một cụm từ sáo rỗng đầy cảm hứng nữa.

Đột nhiên, ngoài cửa có tiếng gõ cửa.

"Ai?"

Hứa Mãn Bình hỏi.

"Kiểm tra ngủ."

Có người ngoài cửa trả lời.

"Đồ ngu à, đến Học viện Quốc Giáo kiểm tra phòng ngủ làm gì, không biết chỗ chúng tôi là nơi không ai quản lý à?"

Cát Hoành Như chế nhạo.

Tuy nhiên, cán bộ hội sinh viên ngoài cửa có vẻ cáu gắt, gõ mấy lần thấy cửa không mở, dùng chân đá một phát "Bùm" vào cánh cửa gỗ của ký túc xá.

Một học sinh đang ngủ, ngây người thức dậy vì tưởng có động đất.

Cát Hoành Như đã định nổi giận, nhưng sau khi nhìn rõ tên người dẫn đầu, cậu ta đột nhiên ỉu xìu.

Người đứng đầu là Trần Hán Thăng. Hôm nay, phó chủ tịch hội sinh viên trực tiếp kiểm tra phòng ngủ, làm theo quy định một cách nghiêm túc, kèm theo mục đích nhằm vào ai cũng đủ lớn.

Trưa ngày hôm sau, đài phát thanh bắt đầu thông báo kết quả kiểm tra phòng ngủ.

"Cát Hoành Như của Học viện Quốc Giáo 319 đã có hành vi không đứng đắn trong ký túc xá, điểm hạnh kiểm của cậu ta sẽ bị trừ xuống bằng không."

Sử Chính Đông, Phó giám đốc Học viện Quốc Giáo nghe được kết quả, ngay lập tức đến 319 để hỏi thăm tình hình.

"Trần Hán Thăng cố tình gây sự. Tối qua hắn kiểm tra giường và tìm thấy kính viễn vọng, nên nghi ngờ tôi nhìn trộm ký túc xá nữ đối diện, hắn nói tôi giở trò lưu manh."

Cát Hoành Như che mặt nói: "Tòa nhà đối diện cách đó vài trăm mét. Cái kính viễn vọng bị vỡ kia hoàn toàn không nhìn thấy."

"Được rồi."

Sử Chính Đông cau mày: "Trần Hán Thăng có bằng chứng, tôi không thể làm gì được. Hơn nữa, nhìn trộm là phạm pháp, khuôn mặt của cậu bị sao vậy?"

"Trần Hán Thăng đánh."

Cát Hoành Như xoa mặt và nói.

Ban đầu Sử Chính Đông nghĩ rằng Trần Hán Thăng chỉ thỉnh thoảng gây sự, nhưng đến trưa ngày thứ ba, đài phát thanh lại thông báo: "Cát Hoành Như của Học viện Quốc Giáo 319 đã có hành vi không đứng đắn trong ký túc xá, bị cảnh cáo nghiêm trọng."

"Lại xảy ra chuyện gì?"

Sử Chính Đông sắp phát điên rồi, tại sao cứ luôn gọi tên Học viện Quốc Giáo.

"Trần Hán Thăng nói rằng tôi đã tắm xong không kéo rèm và khỏa thân đi quanh ký túc xá. Lỡ mà phòng nữ đối diện có kính viễn vọng thì sao, khép tội tôi có hành vi phát tán văn hoá đồi truỵ, bị xem là hành vi lưu manh. "

Cát Hoành Như lấy tay che mặt, lần này cũng lại bị tát.

. . .

Bình Luận (0)
Comment