Khi quán trà sữa “Ngô Kiến” ký hợp đồng thuê nhà với Đại học Tài chính, hai bên đều sắp xếp một người đại diện đứng ra ký tên, bên Đại học Tài chính có đoàn ủy và Vu Dược Bình làm đại biểu, bên quán trà sữa thì là Thẩm Ấu Sở.
Thật ra Thẩm Ấu Sở cũng không biết tình huống cụ thể, nhưng vì Trần Hán Thăng gọi cô đến đây, nên cô lập tức ngoan ngoãn ra khỏi thư viện, đến nơi thì ký xuống ba chữ “Thẩm Ấu Sở” lên hợp đồng, còn vươn ngón trỏ đáng yêu, chấm vào mực đóng dấu đỏ rồi nhẹ nhàng ấn xuống.
“Được rồi.”
Vu Dược Bình lấy hai bản hợp đồng trong bốn bản giống nhau, để lại hai bản còn lại cho quán trà sữa.
Lão Vu cười tủm tỉm nói: “Sau này, dù các người có kinh doanh bán trà sữa hay không, có tuyển sinh viên nghèo khó hay không, thì trường học cũng không quan tâm nhiều như vậy nữa. Từ bây giờ trở đi, trong vòng bốn năm, căn phòng trống này thuộc về Thẩm Ấu Sở.”
Điều này chẳng khác nào tương đương với nới lỏng hạn chế, Hồ Lâm Ngữ theo đến đây để xem trò hay cảm thấy rất kì lạ, cô ấy cầm hợp đồng lật qua lật lại, phát hiện tiền thuê không khác gì so với trước, hình như trường học cố ý nhường căn phòng một cách hợp pháp cho quán trà sữa.
Bạn học Tiểu Hồ nghĩ mãi không ra, thật ra Vu Dược Bình cũng không rõ ràng nguyên nhân cụ thể lắm, 55 triệu là bí mật giữa Trần Hán Thăng và hai vị lãnh đạo của nhà trường.
“Làm gì thế?”
Trần Hán Thăng nói giỡn: “Hồ tổng còn muốn đích thân kiểm tra hợp đồng một lần nữa cơ à, lo lắng tớ bán mất Thẩm Ấu Sở sao?”
Thẩm Ấu Sở đang lau ngón trỏ, Vu Dược Bình còn đang ở trước mặt, cô hơi xấu hổ di chuyển đến đứng phía sau lưng Trần Hán Thăng, nhỏ giọng nói: “Tớ không đáng tiền đâu.”
Vu Dược Bình cũng không nhịn được mà nở nụ cười, khi còn là năm nhất, Thẩm Ấu Sở và Hồ Lâm Ngữ còn tới xin học bổng của sinh viên nghèo vượt khó, ai có thể nghĩ đến cô ấy lại xinh đẹp như vậy.
Mấu chốt nhất chính là cô vượt hoàn cảnh khó khăn mà nghiêm túc học hành, tính cách lại dịu dàng lương thiện, mỗi lần Vu Dược Bình thấy Thẩm Ấu Sở thì luôn cảm thấy trên người cô gái này có một loại năng lượng khiến người khác hăng hái, tích cực tiến lên. Câu “Vẻ đẹp tâm hồn” cũng không đủ để khái quát hết vẻ đẹp của cô.
Mà điều không ngờ tới là, cô gái hiếm có như vậy lại thành một cặp với Trần Hán Thăng.
Trần Hán Thăng là ai, Vu Dược Bình cảm thấy, nếu hắn rũ bỏ thân phận sinh viên thì chính là tên lưu manh ăn nhậu chơi bời, thứ nào cũng tinh thông.
Ngay từ đầu ai cũng cảm thấy đáng tiếc, nhưng hai năm trở lại đây, Vu Dược Bình đột nhiên cảm thấy hình như bọn họ phối hợp thành một đôi như vậy cũng không tồi.
Ký xong hợp đồng, Trần Hán Thăng tiện tay xách một cái túi đưa tới: “Lão Vu đã từng hút Phù Dung Vương chưa, thuốc lá bên Việt Đông khá ngon, tôi mua hai hộp cho ông nếm thử.”
Trong văn phòng còn có Thẩm Ấu Sở và Hồ Lâm Ngữ, Vu Dược Bình lập tức giả vờ từ chối: “Ai ai ai, thật ra thầy không thích hút thuốc, đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng.”
Hồ Lâm Ngữ trợn trắng mắt, bây giờ là thời đại thông tin, giáo viên và sinh viên trong trường đều biết đoàn ủy, bí thư và Trần Hán Thăng là yêu dân, chỉ có lão Vu vẫn còn giả vờ như mình rất thanh liêm thôi.
Sau khi ba người rời đi, Vu Dược Bình mới không nhanh không chậm mở một bao Phù Dung Vương, nhắm mắt lại cảm nhận khói thuốc đến từ Việt Đông, trong lúc hít mây nhả khói còn yên lặng nói thầm: “Tên lưu manh thì sao chứ, người thật thà có thể che đậy sóng gió của Đại học Tài chính chắc?”
...
“Thoáng cái đã đến cuối tháng 10 rồi, thêm hai tháng nữa là sang năm 2005.”
Rời khỏi văn phòng đoàn ủy, Trần Hán Thăng nhìn bầu trời xanh thẳm mà nói.
Kiến Nghiệp đã vào thu, sự khô nóng của những ngày mùa hè đã rút dần đi nhưng vẫn chưa đón nhận cái se lạnh của cuối thu, những làn gió thời điểm này đều ôn hòa, chúng thổi qua làm mặt hồ nhân tạo gợi lên sóng nước lóng lánh đong đưa.
Gió phất qua mặt, tâm trạng cũng sẽ thoải mái lên, hoa dại không biết tên đang nở rộ ở khắp nơi trong đại học, thỉnh thoảng Thẩm Ấu Sở còn ngồi xổm xuống cùng với Hồ Lâm Ngữ, yên lặng quan sát những bông hoa nhỏ có màu sắc cực kì xinh đẹp này.
Trần Hán Thăng cũng không thúc giục họ, hắn đi đến cạnh thùng rác hút thuốc, nhìn Thẩm Ấu Sở thỉnh thoảng lộ ra một tia cười nhạt, trong đôi mắt đào hoa kia ẩn chứa một chút hoạt bát.
Đầu thu ở Kiến Nghiệp, nơi chốn đều giống như trong thơ, bao gồm em và tôi.
Chỉ là không bao gồm Trần Hán Thăng… Hắn quan sát Thẩm Ấu Sở một lúc, bất đắc dĩ dập tắt tàn thuốc: “Cười lên cũng ngốc như vậy.”
“Ăn cơm trưa thôi, tớ chết đói rồi đây.”
Trần Hán Thăng lớn tiếng kêu lên.
Thẩm Ấu Sở vội vàng kéo Hồ Lâm Ngữ đứng lên, Hồ Lâm Ngữ rất bất mãn với loại hành vi khó hiểu, không có một chút phong tình này của Trần Hán Thăng: “Mùa thu là mùa đẹp biết nhường nào, bao nhiêu bài thơ Đường, thơ Tống đều ca ngợi nó, Trần Hán Thăng cậu có thể đọc được mười bài không?”
“Hồ tổng đánh giá cao tớ rồi.”
Trần Hán Thăng cười hì hì: “Trên cơ bản tớ còn không đọc được một bài thơ hoàn chỉnh, danh ngôn cũng hay nhớ sai nữa.”
Đối mặt với Trần Hán Thăng thẳng thắn thành khẩn như vậy, Hồ Lâm Ngữ chỉ có thể khinh bỉ “Xuy” một tiếng: “Sau này bài tập của con cậu, Trần Hán Thăng cậu không có tư cách hướng dẫn đâu!”
Trong lời nói của cô nữ sinh năm ba này chất chứa kỳ vọng đối với cuộc sống ở tương lai phía trước. Bất quá cứ tạm thời bỏ qua việc Hồ Lâm Ngữ vẫn là thành phần độc thân đã…
“Vẫn quy củ cũ, tớ muốn hai món mặn một món chay, nhớ quẹt thẻ của tớ.”
Trần Hán Thăng tìm một vị trí ngồi xuống, phân phó với Thẩm Ấu Sở.
Từ sau khi La Tuyền nạp vào thẻ 10 nghìn, mỗi lần Trần Hán Thăng lấy thẻ cơm đều lo lắng sẽ có người chê cười mình, vì tránh cho loại xấu hổ này phát sinh, hắn đơn giản để Thẩm Ấu Sở lấy cơm giúp mình luôn.
Thẩm Ấu Sở nghe lời nhận lấy thẻ cơm, khi cô và Hồ Lâm Ngữ xếp hàng, Tiểu Hồ quay đầu nhìn thoáng qua Trần Hán Thăng rồi lặng lẽ nói: “Trần Hán Thăng lại đưa thẻ cơm cho cậu à?”
“Ừ.”
Thẩm Ấu Sở gật đầu.
“Haiz, Trần Hán Thăng người này cũng không tệ lắm, chỉ là quá nặng về tư tưởng gia trưởng.”
Hồ Lâm Ngữ tiếp tục buôn chuyện nói: “Rõ ràng chuyện làm ăn của hắn thất bại, nhưng vẫn cậy mạnh mời khách giống như trước đây, lợi nhuận của quán trà sữa đều ở trên người cậu, bây giờ có lẽ Trần Hán Thăng còn không nhiều tiền bằng cậu đâu.”
Thẩm Ấu Sở không trả lời, cô đang nhìn đồ ăn hôm nay của nhà ăn, trong lòng không ngừng lặp lại tên món, miễn cho đến lúc đó mình lại đọc sai.
Hiển nhiên Hồ Lâm Ngữ hiểu thói quen của bạn tốt, cô ấy cũng không để trong lòng, tóm lại cô ấy cũng chỉ tùy ý nói: “Mỗi lần hắn đều đưa thẻ cơm cho cậu, nhưng thật ra mỗi lần cậu đều dùng thẻ cơm của mình, Trần Hán Thăng lại không biết điều này.”
Sắp đến lượt của Thẩm Ấu Sở, khuôn mặt nhỏ của cô càng căng thẳng hơn, đến tận khi thuận lợi gọi xong đồ ăn của hai người, cô mới thở ra một hơi: “Không có việc gì nha, đã nói là tớ nuôi cậu ấy mà.”
Hồ Lâm Ngữ nhìn Thẩm Ấu Sở một lòng tự nguyện phát ra từ nội tâm, lắc đầu nói: “Hỏi thế gian tình ái là gì, mà khiến đôi lứa nguyện thề sống chết.”
“Này, bạn học!”
Dì ở nhà ăn cau mày, gõ muỗng vào mâm đồ ăn, không kiên nhẫn nói: “Đang lẩm nhẩm nói cái gì đấy, thế cuối cùng là muốn món nào?”
“Thật xin lỗi dì.”
Hồ Lâm Ngữ lập tức không giả ngầu nữa, cười nịnh nọt nói: “Cháu muốn một phần sườn heo chua ngọt với đậu phụ.”
...
Khi ăn cơm, Trần Hán Thăng thấy xuất đồ ăn của mình vẫn phong phú như những lần trước, nhưng Thẩm Ấu Sở lại chỉ có hai món chay, hắn có hơi khó hiểu: “Sao gần đây cậu ăn chay mãi thế?”
“Tớ không muốn ăn thịt.”
Thẩm Ấu Sở không để ý lắm đến việc mình ăn cái gì, cô chỉ quan tâm nhìn Trần Hán Thăng: “Ăn có ngon không?”
“Ăn no là được rồi, không thể có yêu cầu quá cao với nhà ăn được.” Trần Hán Thăng tỏ vẻ không sao cả nói.
“Ồ!”
Thẩm Ấu Sở nghe Trần Hán Thăng nói chỉ cần có thể ăn no thì lúc này mới yên lặng gật đầu, cô ăn từng miếng cơm nhỏ và rau xanh ở trong bát.
“Đồ ngốc!”
Trần Hán Thăng duỗi tay nhéo mặt Thẩm Ấu Sở.
Cơm nước xong xuôi, Trần Hán Thăng chuẩn bị trở về ký túc xá, sau đó buổi chiều định đi đến khu đại học Tiên Ninh, nhưng đi được nửa đường lại nhận được điện thoại của Kim Dương Minh, cậu ta bảo Trần Hán Thăng mang cơm về cho mình.
Loại chuyện này rất hay gặp ở ký túc xá của đại học, vì thế Trần Hán Thăng thay đổi tuyến đường, lại đi đến nhà ăn.
Cố ý hút hai điếu thuốc ở ngoài cửa, chờ đến khi sinh viên xếp hàng ít đi một chút, lúc này Trần Hán Thăng mới vội vội vàng vàng đến chỗ cửa sổ: “Dì ơi, thịt kho tàu, ớt xanh xào thịt và trứng gà.”
Trần Hán Thăng vừa nói vừa đặt thẻ cơm của mình lên trên máy tính tiền, có điều số dư hiển thị khiến Trần Hán Thăng sửng sốt một chút.
“Sao vẫn là 10235 tệ vậy?”
Lần trước con số này khiến người ta quá mức giật mình cho nên Trần Hán Thăng nhớ rất rõ ràng.
Theo lý thuyết, mình và Thẩm Ấu Sở ăn nhiều bữa như thế, chẳng lẽ đều là miễn phí à?
Trừ phi...
Trần Hán Thăng đột nhiên phản ứng lại, khó trách mấy ngày nay Thẩm Ấu Sở bắt đầu ăn rau.
“Haiz, cậu là Trần, Trần...”
Dì ở nhà ăn cũng bị con số này dọa sợ ngẩn người, còn cố ý ngó đầu nhìn, bà nhận ra Trần Hán Thăng, có điều trong chốc lát không nhớ được tên của hắn.
“Dì, cháu là Trần ngu ngốc.”
Trần Hán Thăng thở dài một hơi, nói.
…