Sau giờ nghỉ trưa đơn giản, Trần Hán Thăng đi từ khu đại học Giang Lăng đến khu đại học Tiên Ninh, hắn vừa lắc lư theo nhịp điệu của xe buýt, vừa suy nghĩ về hành động lúc buổi trưa của Thẩm Ấu Sở.
Quả thật đã lâu hắn không ngồi xe buýt rồi, chiếc xe buýt số 137 có trạm xuất phát ở khu đại học Giang Lăng, cho nên xung quanh chủ yếu đều là sinh viên.
Bọn họ có người là bạn cùng phòng, có người là bạn bè, một số là cặp đôi, đôi tình nhân ngồi trước mặt Trần Hán Thăng còn đang công khai thể hiện tình cảm.
Nam sinh và nữ sinh dựa sát vào nhau, anh đút cho em một miếng bim bim, em đút cho anh một miếng xúc xích nướng, hai người còn uống chung một chai Sprite, vẫn luôn nhìn nhau bằng ánh mắt ngọt ngào.
Không lâu sau, nữ sinh đã bị lắc lư đến mức ói ra.
Trần Hán Thăng không nhịn được cười, ngồi xe buýt còn dám ăn uống, đây là sự không tôn trọng lớn nhất đối với sư phụ xe buýt Kiến Nghiệp.
Nhưng mà lúc nữ sinh xuống xe nôn mửa, bạn trai cô ta lấy khăn tay ra, cẩn thận lau miệng và vỗ lưng cho bạn gái, ánh mắt không hề ghét bỏ, chỉ tràn đầy đau lòng.
Đôi tình nhân này rất bình thường, vẻ ngoài cũng không có gì nổi trội, nhưng mà đây là tình yêu ở đại học, trong sáng mà dịu dàng.
"Tôi phải nghiêm túc nói với Thẩm Ấu Sở, tuy rằng thu nhập của quán trà sữa không nhiều, nhưng mà nuôi vài người nhất định không thành vấn đề."
Trần Hán Thăng nghĩ thầm trong lòng: "Nếu thật sự không được thì ngả bài đi vậy, giá trị của một người đàn ông đứng trước mặt cô đã vượt qua ngàn vạn rồi."
Trần Hán Thăng lại đổi một chiếc xe buýt khác ở cổng Trung Hoa, nhưng mà chuyến này không phải là trạm xuất phát, cho nên Trần Hán Thăng chỉ có thể đứng.
Ở một thành phố tập trung khá nhiều trường đại học, dường như trên mỗi chiếc xe buýt đều có thể nhìn thấy các cặp đôi sinh viên. Bọn họ ôm nhau trên những chiếc xe buýt chen chúc người, nam sinh khom lưng, cố gắng chen được một chút không gian.
Nữ sinh đứng trong chút không gian đó, vẻ mặt tin tưởng vùi đầu vào ngực nam sinh, hai người không biết đang nhỏ giọng thủ thỉ cái gì, thỉnh thoảng nữ sinh ngẩng đầu, nhìn nam sinh bằng vẻ mặt sùng bái.
Nam sinh cười tự đắc, dùng ngón tay đẩy nhẹ gọng kính, tiếp tục nói về một số kiến thức lịch sử hoặc giai thoại kỳ lạ, không ngừng nâng cao hình tượng của mình trong lòng bạn gái.
"Thảo nào Tiểu Ngư Nhi lại muốn ngồi xe buýt."
Trần Hán Thăng bỗng nhiên hiểu ra: "Chắc là cô ấy rất hâm mộ khoảng thời gian đơn giản như thế này."
Sau khi đến Đại học Đông Đại, Trần Hán Thăng theo một đám sinh viên xuống xe, hắn lại có chút không quen. Ở Kiến Nghiệp hơn hai năm, bản thân vẫn là lần đầu tiên ngồi xe buýt đến khu đại học Tiên Ninh.
"Tiểu Trần, sao cậu lại đến đây?"
Lần này Trần Hán Thăng đến không có báo trước, cho nên Tiêu Dung Ngư vô cùng ngạc nhiên.
Hai khu đại học cách xa nhau hơn hai mươi ki-lô-mét, đến hơn ba mươi trạm xe buýt, mặc dù chung một thành phố nhưng đã có chút cảm giác yêu xa rồi.
Hơn nữa lúc trước có một khoảng thời gian Trần Hán Thăng rất bận, thường xuyên không về trong thời gian dài. Hóa đơn tiền điện thoại tháng nào đó của Tiêu Dung Ngư đã đạt mức lịch sử đến 600, gần bằng với chi phí sinh hoạt hai tháng của Thẩm Ấu Sở.
Tiêu Dung Ngư reo hò tung tăng chạy tới, tâm trạng mấy ngày nay của cô vẫn luôn tốt đẹp. Cái ôm kia của Trần Hán Thăng ở Đại học Tài chính đã trực tiếp xóa đi một chút nghi ngờ và lo lắng cuối cùng trong lòng Tiểu Ngư Nhi.
Thẩm Ấu Sở đúng là rất tốt, nhưng mà đó đã là quá khứ rồi, Tiêu Dung Ngư đã tha thứ cho Trần Hán Thăng, thậm chí cô còn có thể chúc phúc cho cô gái lương thiện này. Dù sao lúc Trần Hán Thăng bị cách ly, cô ấy và mình đã cùng lúc ở bên ngoài trông coi ba ngày.
"Tớ đến đây để kiểm tra."
Không ngờ Trần Hán Thăng lại nói: "Cậu được phép bất ngờ đến Đại học Tài chính, lại không cho phép tớ đến Đại học Đông Đại điều tra ngầm à? Lỡ đâu lại có anh trai nào theo đuổi cậu thì sao?"
"Hì hì."
Tiêu Dung Ngư thân mật ôm chặt cánh tay Trần Hán Thăng, không giống với sự xa lạ giữa hắn và Thương Nghiên Nghiên như lần trước, lần này Trần Hán Thăng hoàn toàn không có ý định tránh đi, để cho khuôn mặt trái xoan xinh đẹp của Tiểu Ngư Nhi dựa sát vào.
"Anh trai thì rất nhiều đó, mỗi ngày tớ đều nhận được rất nhiều tin nhắn từ số lạ, còn có người bảo tớ đá cậu đi đó."
Tiêu Dung Ngư ngẩng đầu, chớp chớp mắt nói: "Trần Trư, có phải cậu đã cảm nhận được nguy cơ rồi không?"
"Tớ cảm nhận được nguy cơ rồi, làm sao đây?"
Trần Hán Thăng đưa tay ôm lấy vai Tiểu Ngư Nhi, quay đầu nhìn nhìn theo bản năng.
Đây là một trong những thói quen của mấy tên cặn bã. Cho dù Trần Hán Thăng ở bên cạnh thân mật với Tiêu Dung Ngư hay Thẩm Ấu Sở, hắn đều phải nhìn lại phía sau.
Thật ra xung quanh có nhiều người như vậy, cho dù gặp phải tình huống gì cũng rất khó phát hiện, nhưng mà cái nhìn này có lẽ là sự cố chấp cuối cùng, nếu thật sự bị phát hiện hoặc bị vạch trần, vậy cũng chỉ có thể chấp nhận.
"Làm sao vậy?"
Tiêu Dung Ngư cũng phát hiện chi hiện tiết này, nhưng cô cũng không suy nghĩ sâu xa.
"Ờ, không có gì."
Trần Hán Thăng bình tĩnh đáp: "Tớ thấy một sinh viên mang theo một túi đóng gói của Hỏa Tiễn 101, trong lòng có chút cảm xúc."
Tiêu Dung Ngư tin là thực, cô còn tưởng rằng Trần Hán Thăng đang nhớ về Hỏa Tiễn 101, cho nên Tiểu Ngư Nhi vô cùng đau lòng, lập tức kéo Trần Hán Thăng rời đi.
Cho nên, khi các cặp đôi thân mật ở trung tâm thương mại hoặc ven đường, nếu có lúc mặt mày hơi bất an, thỉnh thoảng quan sát trái phải hoặc cau mày, mấy động tác ôm ấp cũng hơi qua loa, đây cơ bản là có vấn đề.
...
Buổi chiều Tiêu Dung Ngư không có tiết học, cô kéo Trần Hán Thăng đi dạo dưới những hàng cây ngô đồng Pháp. Đại học Đông Đại vô cùng rộng lớn, lịch sử cũng rất lâu đời, thường xuyên gặp được những toà nhà mà nền gạch ố vàng, ẩn sau đó là câu chuyện xa xưa.
Tiểu Ngư Nhi mặc một chiếc váy dài màu đen, váy dài qua đầu gối, để lộ bắp chân trắng mịn, chân đi một đôi giày da nhỏ màu trắng, bên ngoài khoác một chiếc áo len dệt kim, đi "loạt xoạt" trên con đường Văn Lang đầy lá.
"Bộ quần áo này của cậu có vẻ hơi già."
Trần Hán Thăng bình luận.
"Không được ghét bỏ tớ, bây giờ không được, sau này cũng không cho phép."
Tiêu Dung Ngư bĩu môi véo Trần Hán Thăng, sau đó còn nói thêm: "Tớ đã lên năm ba rồi đó, sinh viên năm ba đều mặc như vậy cả."
Trần Hán Thăng cười cười, sinh viên năm ba dường như đều có tâm lý như vậy, bản thân đã là người trưởng thành rồi, cần tiếp nhận cách ăn mặc của người lớn, vậy nên thỉnh thoảng sẽ chuẩn bị một hai bộ quần áo hơn tuổi của mình.
"Như vậy có phải thật sự rất xấu?"
Không bao lâu sau, Tiêu Dung Ngư lại lo lắng hỏi.
Trần Hán Thăng quan sát một chút, Tiêu Dung Ngư thật sự rất xinh đẹp. Cơ bản là cô đã tổng hợp được toàn bộ ưu điểm của đôi tuấn nam mỹ nữ Tiêu Hoành Vĩ và Lữ Ngọc Thanh.
Cao 1 mét 68, khuôn mặt trái xoan cổ điển, lúm đồng tiền ngọt ngào, lông mi dài và rậm như cây quạt nhỏ, cả người toát lên sự tự tin và nhiệt huyết, trong đôi mắt dài mà quyến rũ chỉ có hình ảnh của Trần Hán Thăng.
"Cũng được, không phải quá xấu, tóm lại tớ cũng sẽ không ghét bỏ cậu."
Trần Hán Thăng thản nhiên nói.
"Hừ!"
Tiêu Dung Ngư không hài lòng với đáp án này, nhẹ nhàng gõ Trần Hán Thăng một cái, sau đó lại không nhịn được nói: "Tiểu Trần, mấy ngày trước cha tớ gọi điện đến, bảo tớ đối xử tốt với cậu một chút."
"Đối xử tốt với tớ một chút là thế nào?"
Trần Hán Thăng không hiểu ý đồ của Tiêu Dung Ngư, vì vậy hỏi lại một câu.
"Ông ấy bảo tớ an ủi cậu, đừng vì cậu phá sản mà thay đổi thái độ."
Tiểu Ngư Nhi nói tới đây, còn tức giận khịt khịt mũi: "Cha cũng quá coi thường tớ rồi, lúc chúng ta xác định quan hệ, cậu còn chưa có tiền đấy!"
Trần Hán Thăng xấu hổ cười cười, thật ra hắn muốn hỏi, "xác định quan hệ" trong lòng Tiêu Dung Ngư rốt cuộc là lúc nào.
Lần đầu tiên hôn cô?
Hay là lần đầu tiên sờ cô?
Hoặc là lần đầu tiên trêu chọc cô?
...
Tóm lại hẳn là đã từ lúc trước rất lâu rồi, nếu đã là lúc mình chưa có tiền, vậy có thể là năm nhất đại học.
"Cô ấy xác định mối quan hệ này cũng sớm thật."
Trần Hán Thăng nghĩ trong lòng, nhưng mà hắn không dám nói ra.
Ngày kỷ niệm vốn là chuyện nhỏ, nhưng mà nếu nhớ nhầm ngày, thì chính là vấn đề lớn.
Trần Hán Thăng lo lắng Tiêu Dung Ngư tiếp tục tra hỏi đến cùng, cố ý chỉ vào một cửa hàng đồ ngọt phía trước rồi chuyển đề tài: "Đi thôi, tớ đưa cậu đi ăn đồ ngọt."
"Không đi."
Tiêu Dung Ngư lắc đầu, cho dù trong mắt cô cũng rất lưu luyến, nhưng mà vẫn kiên quyết kéo Trần Hán Thăng xoay người: "Bây giờ tớ không muốn ăn đồ ngọt, giảm cân!"
"Ồ."
Trần Hán Thăng sờ sờ thắt lưng mảnh khảnh của Tiêu Dung Ngư, không nói gì.
Ở điểm này, dường như Tiêu Dung Ngư cũng giống với Thẩm Ấu Sở. Các cô đều đang dùng cách của bản thân giúp Trần Hán Thăng "tiết kiệm tiền", hoặc cố tình tránh một số mặt hàng tiêu dùng không cần thiết.
Quả thật có chút ngây thơ, nhưng mà cũng rất cảm động, đây là dấu vết năm tháng của các cặp đôi sinh viên.
Nhiều năm về sau, có lẽ Trần Hán Thăng cũng có thể từ từ nhớ lại.