Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 469 - Chương 469: Bạn Thân Của Tớ, Bạn Từ Thuở Nhỏ Của Cậu

Chương 469: Bạn thân của tớ, bạn từ thuở nhỏ của cậu Chương 469: Bạn thân của tớ, bạn từ thuở nhỏ của cậu

Sau khi trở lại Đại học Đông Đại, Tiêu Dung Ngư chuẩn bị dẫn Trần Hán Thăng đến căn tin ăn cơm. Lúc đợi Biên Thi Thi ở dưới ký túc xá, Tiểu Ngư Nhi đột nhiên hỏi: "Tiểu Trần, cậu cảm thấy Biên Thi Thi thế nào?"

"Cậu ấy?"

Suy nghĩ của Trần Hán Thăng thay đổi rất nhanh, lập tức bắt đầu dìm hàng: "Tính cách Biên Thi Thi cũng không tệ lắm, nhưng mà ngoại trừ điều này, cậu ấy đúng là không còn gì khác. Lông mày rậm như Shin cậu bé bút chì, chân hơi vòng kiềng, trên mặt còn có lỗ thủy đậu còn sót lại. Nếu cậu ấy không phải là bạn thân của cậu, tớ còn chẳng muốn nhìn thêm một cái. . ."

Thật ra Biên Thi Thi vẻ ngoài thanh tú, dáng người cũng không tồi.

Nhưng mà khi bạn gái đột nhiên hỏi bạn trai, bạn thân của mình trông như thế nào, đáp án lúc này của Trần Hán Thăng chính là đáp án tiêu chuẩn.

Đầu tiên là khẳng định tính cách của người bạn thân này, tiếp theo bôi nhọ vẻ ngoài của bạn thân một cách khoa trương, thể hiện bản thân không hề có ý gần gũi với cô ấy.

Trần Hán Thăng vừa nói vừa nhìn chằm chằm cửa ký túc xá, chỉ cần Biên Thi Thi xuất hiện hắn sẽ lập tức câm miệng.

Người từng trải giống như Trần Hán Thăng, cơ bản là sẽ không cho đương sự cơ hội "vô tình nghe được".

Tiểu Ngư Nhi sửng sốt một lúc, nửa ngày sau mới ngây ngốc nói: "Cậu đang nói bậy bà gì đó, Thi Thi cũng rất xinh đẹp mà, tớ chỉ là muốn hỏi xem, cậu ấy có hợp với Vương Tử Bác không?"

"Cái gì?"

Trần Hán Thăng nghĩ thầm hóa ra không phải là đang thử mình, nhưng mà Biên Thi Thi và Vương Tử Bác có quan hệ gì chứ, hai người có bắn đại bác cũng không tới.

"Hai người bọn họ nhất định không hợp, một tên quê mùa như Vương Tử Bác, còn tố chất của Biên Thi Thi lại tốt biết bao nhiêu."

Xác định Tiêu Dung Ngư không phải nhắm vào mình, cuối cùng Trần Hán Thăng cũng nói sự thật.

Tiểu Ngư Nhi oán giận đánh Trần Hán Thăng: "Sao cậu nhìn ai cũng không vừa ý vậy, thật ra Tử Bác cũng rất tốt, Đại học Lý công Kiến Nghiệp thuộc 211, còn từng phụ trách nghiệp vụ chuyển phát nhanh của mấy trường đại học, tính cách cũng rất hiền lành."

"Hiền lành thì có ích gì."

Trần Hán Thăng cười cười: "Cậu cũng chưa hỏi ý kiến của Biên Thi Thi mà."

Tiêu Dung Ngư nhỏ giọng nói, ánh mắt toát ra vẻ hạnh phúc: "Cậu ấy rất hâm mộ trải nghiệm tình cảm của chúng ta, Thi Thi luôn cảm thấy nếu như lên đại học không yêu đương một lần, giống như cuộc đời thiếu đi cái gì đó."

Trần Hán Thăng nghe thấy lại xấu hổ.

Tình cảm của mình và Tiểu Ngư Nhi, thật ra không trong sáng chút nào, có chỗ nào đáng hâm mộ chứ.

Vả lại, Vương Tử Bác làm một tên si tình theo đuổi lâu như vậy, nếu không phải vì vẻ mặt nghiêm túc của Tiểu Ngư Nhi, thậm chí Trần Hán Thăng còn muốn hỏi xem cô ấy oán giận Biên Thi Thi cái gì mà lại lừa bạn thân của mình xuống hố lửa như vậy.

"Ở Đại học Đông Đại không có ai theo đuổi cậu ấy sao?" Trần Hán Thăng hỏi.

"Không có, thật ra cả ký túc xá của bọn tớ đều rất kỳ lạ."

Tiêu Dung Ngư nghiêng người, vẻ mặt ngờ vực: "Lúc cậu ấy học đại học năm nhất còn có không ít nam sinh tỏ tình, nhưng mà bắt đầu vào năm hai, những nam sinh đó giống như đột nhiên biến mất vậy."

Trần Hán Thăng cười gượng hai tiếng, vào năm hai Tiêu Dung Ngư chuyển đến khu đại học Tiên Ninh, Biên Thi Thi cả ngày trộn lẫn với hoa khôi Đại học Đông Đại, vô tình đã bị biến thành lá cây rồi.

"Đổi lại nếu mình là nam sinh Đại học Đông Đại, nhất định cũng sẽ tỏ tình với Tiêu Dung Ngư."

Trần Hán Thăng yên lặng nói thầm trong lòng.

"Đợi đến lúc cậu ấy tốt nghiệp sẽ tốt thôi."

Trần Hán Thăng an ủi nói, nữ sinh có trình độ học vấn như Biên Thi Thi, một khi đã ra ngoài xã hội, lại làm một công việc tốt, số nam sinh theo đuổi cô cũng sẽ không ít hơn một lớp.

"Tớ mặc kệ, Thi Thi là bạn tốt của tớ, tớ không muốn cậu ấy chứa đựng sự thất vọng mà tốt nghiệp."

Tiêu Dung Ngư trước tiên tùy hứng một chút, lại làm nũng lắc lắc cánh tay Trần Hán Thăng: "Tiểu Trần, cậu cứ giúp đỡ nói một câu thôi."

Lúc hai người đang giằng co, Biên Thi Thi đi ra từ ký túc xá. Tính cách của cô ấy cũng tương đối thoải mái, cười chào hỏi với Trần Hán Thăng: "Trần Hán Thăng, chào buổi tối."

Trần Hán Thăng gật đầu đáp lại, làm bộ không thấy ánh mắt ám chỉ của Tiêu Dung Ngư, lấy điện thoại ra giả bộ trả lời tin nhắn.

Tiêu Dung Ngư không có cách nào, chỉ có thể kéo kéo Trần Hán Thăng: "Tiểu Trần, không phải vừa rồi cậu có việc cần nói với Thi Thi sao?"

"À, tớ quên rồi."

Trần Hán Thăng bình tĩnh gạt đi.

"Không được, cậu phải nhớ ra!"

"Tớ thật sự quên rồi."

"Trần! Hán! Thăng!"

"Được rồi, tớ nhớ ra rồi."

Trần Hán Thăng thở dài, nói với Biên Thi Thi đang buồn bực: "Tớ có một người bạn, nó. . . thôi bỏ đi, nó không xứng đâu."

Trần Hán Thăng cũng thấy xấu hổ khi giúp Vương Tử Bác khoe khoang, điều này lại làm Tiêu Dung Ngư tức giận, cuối cùng vẫn là cô chính thức giới thiệu Vương Tử Bác, hơn nữa còn nói: "Tử Bác tốt lắm, lúc Tiểu Trần ở cạnh cậu ấy, tớ hoàn toàn không cần lo lắng."

Đại khái trong lòng mỗi người bạn gái, bạn trai đều có một người anh em tốt "đáng để tin tưởng", cái mác xã hội của người anh em này chính là "thành thật, trung thành, sẽ không nói dối".

Trong hoàn cảnh bình thường, bạn trai ở cạnh cậu ấy, bạn gái luôn thấy yên tâm.

Nhưng mà sự thật ra, nguyên nhân chính là vì người anh em này tương đối "thành thật", vì vậy số lần tạo chứng cứ giả nhiều nhất, bao nhiêu lần Trần Hán Thăng nói dối, bấy nhiêu lần có bóng dáng Vương Tử Bác nối giáo cho giặc.

Biên Thi Thi nghĩ nghĩ rồi nói lẩm bẩm: "Tử Bác cũng được, đại học cũng không tồi, đã đi làm thêm năng lực hẳn là cũng không thiếu, cảm giác cũng tương đối có trách nhiệm. . ."

Trần Hán Thăng càng nghe càng giật mình, trong lòng người khác Vương Tử Bác lại có hình tượng như vậy sao, nhưng tại sao trong lòng mình chính chỉ hai chữ "thằng ngốc" nhỉ?

"Nhưng mà thôi bỏ đi, tớ và Vương Tử Bác nhất định là không hợp."

Cuối cùng Biên Thi Thi vẫn từ chối: "Tính cách cậu ấy quá đơn điệu, nếu hai người không có chuyện để nói, chắc tớ sẽ phát điên mất."

"Đúng vậy đó."

Trần Hán Thăng nhanh chóng phụ họa: "Ngoài tính cách khá nhàm chán, bộ dạng nó cũng xấu, ngoại hình kiểu này không dẫn theo ra ngoài nổi, tớ cũng thấy xấu hổ khi làm bạn với nó."

"Phì."

Nghe Trần Hán Thăng nói đến giá trị nhan sắc, Biên Thi Thi không nhịn được cười.

Trần Hán Thăng rất bối rối: "Đây là lời nói thật đó, Vương Tử Bác rất xấu, Biên Thi Thi cậu đang cười cái gì?"

Biên Thi Thi mím môi không nói lời nào, vẫn là Tiểu Ngư Nhi liếc Trần Hán Thăng: "Tử Bác quả thật không coi là đẹp trai, nhưng cậu có tư cách gì mà nói chứ, cũng tám lạng nửa cân thôi."

"Cậu đùa à?"

Trần Hán Thăng nghĩ thầm, mắt của Tiêu Dung Ngư và Biên Thi Thi bị mù từ khi nào vậy.

Rõ ràng mỗi lần mình soi gương, soi một hồi cũng luôn cảm thấy, mẹ nó cái miệng này, mẹ nó cái mũi này, mẹ nó đôi mắt này, đúng là con mẹ nó đẹp trai!

. . .

Sau khi ăn xong, Tiêu Dung Ngư đề nghị đến Đại học Lý công Kiến Nghiệp tìm Vương Tử Bác. Trần Hán Thăng biết cô "tà tâm chưa bỏ", nhưng mà giữa hai trường đi lại cũng mất hơn 20 phút, vừa hay có thể giúp cho việc tiêu hóa.

Vì vậy, Tiêu Dung Ngư đi ở giữa, cô một tay kéo Trần Hán Thăng, một tay kéo Biên Thi Thi, lần theo ánh trăng của khu đại học, lan tỏa tiếng cười sảng khoái trong gió thu mát mẻ.

Sau khi tới Đại học Lý công Kiến Nghiệp, Trần Hán Thăng gọi điện thoại cho Vương Tử Bác, hỏi vị trí của thằng bạn.

"Tao ở cửa hàng thu nhận đồ của Hỏa Tiễn 101." Vương Tử Bác trả lời.

Trần Hán Thăng hơi khó hiểu: "Không phải mày đã từ chức rồi à, còn đến đó làm gì?"

"Hoàng Tuệ bỏ quên sơ yếu lý lịch và tài liệu ở đây."

Vương Tử Bác trầm giọng nói: "Cô ta đến đây lấy, tao phụ giúp thu dọn một chút."

"Thu dọn cái con khỉ!"

Trần Hán Thăng nghĩ thầm, loại chuyện nhu nhược như vậy cũng chỉ có thằng bạn thân từ thuở nhỏ của mình làm được, nếu là mình thì đã sớm không thèm để ý rồi.

"Đúng rồi, Tiểu Ngư Nhi và Biên Thi Thi cũng ở đây, bọn tao đến thẳng cửa hàng thu nhận của Hỏa Tiễn 101."

Trần Hán Thăng nói nhỏ một câu, Vương Tử Bác nghe xong rất hoảng hốt: "Sao các cậu ấy lại đến, nếu nhìn thấy sẽ rất mất mặt."

"Mất mặt cái gì chứ."

Trần Hán Thăng thờ ơ nói: "Mày thể hiện đàn ông một chút là được rồi."

. . .

Tại điểm thu gom chuyển phát nhanh Hỏa Tiễn 101, Trần Hán Thăng nhìn thấy Vương Tử Bác và Hoàng Tuệ.

Giữa bọn họ không có giao lưu gì, Hoàng Tuệ vứt đồ đạc của mình vào trong một cái rương.

"Tiểu Trần, Tiểu Ngư Nhi."

Vương Tử Bác đi tới chào hỏi, sau đó khách sáo gật đầu với Biên Thi Thi.

Biên Thi Thi rất muốn chửi thề, hai chữ "Thi Thi" thật sự rất khó nói ra sao?

Hoàng Tuệ cũng nhìn thấy Trần Hán Thăng, động tác của cô ta hơi ngừng lại, đánh giá Tiêu Dung Ngư và Biên Thi Thi một chút, tiếp tục im lặng không lên tiếng mà thu dọn.

Một chiếc xe Crown đậu ở cổng, có một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi dựa vào cửa xe hút thuốc, Hoàng Tuệ thu dọn đồ đạc xong thì bỏ vào cốp sau xe Crown.

Vương Tử Bác nhìn thấy chiếc Crown này, ánh mắt có cảm giác tức giận.

Người đàn ông này vốn rất hững hờ, anh ta không thèm để ý phản ứng của Vương Tử Bác.

Nhưng mà, sau khi anh ta nhìn thấy góc nghiêng mặt của Tiêu Dung Ngư dưới ánh đèn đường, đột nhiên dập tàn thuốc đi tới.

"Các em cũng là sinh viên Đại học Lý Công à?"

Người đàn ông này lấy ra tấm danh thiếp, nho nhã lễ độ đưa đến: "Tôi là giám đốc tiếp thị của công ty Long Đằng, Tống Nghĩa Tiến, có thể làm quen một chút."

Trần Hán Thăng nhếch miệng cười: "Anh trai, anh muốn bắt chuyện với mấy em gái đẳng cấp như này thì Crown cũng thường thôi, không có một chiếc Mercedes-Benz thì đúng là không biết ngượng. . . chao ôi!"

Tiêu Dung Ngư không cho Trần Hán Thăng ba hoa cái miệng, hung hăng nhéo một cái vào ngực hắn.

"Hì hì."

Trần Hán Thăng không nói gì thêm, trên mặt đầy vẻ khinh thường.

Danh thiếp vừa ấy ra, Tống Nghĩa Tiến không tiện thu hồi lại, anh ta liếc Trần Hán Thăng một cái, quay qua đưa cho Biên Thi Thi.

Biên Thi Thi cũng không muốn nhận, nhưng mà cô ấy không có bạn trai có thể dựa vào như Trần Hán Thăng. Lúc cô ấy đang do dự, Trần Hán Thăng lại la lớn: "Tử Bác, có một tên ngốc muốn đưa danh thiếp cho bạn gái mày đây này!"

Đột nhiên, một tiếng quát giận dữ bị kìm nén truyền đến.

"Cút ngay, đừng làm phiền bạn gái tôi!"

Người lên tiếng, đúng là Vương Tử Bác đã kìm nén cơn giận nửa ngày.

. . .

Bình Luận (0)
Comment