Sau khi Vương Tử Bác nói ra những lời này, ba người sửng sốt ngay tại chỗ.
Đầu tiên là bản thân Biên Thi Thi, cô ấy giật mình, ngơ ngác nhìn Vương Tử Bác.
Thứ hai là Tiêu Dung Ngư. Tiêu Dung Ngư thì phản ứng lại, thì thầm với Trần Hán Thăng: "Tử Bác có da mặt dày như cậu từ khi nào vậy?"
Cuối cùng là Hoàng Tuệ, thật ra Hoàng Tuệ là người kinh ngạc nhất.
Trước không nói về trường học hay chuyên ngành của Biên Thi Thi, chỉ xét về ngoại hình thôi thì rõ ràng Biên Thi Thi nổi trội hơn Hoàng Tuệ về mọi mặt, một cô gái như vậy ở bên cạnh Trần Hán Thăng, chuyện này không có gì ngạc nhiên cả.
Ngay cả khi Trần Hán Thăng hết tiền, vẫn có vài cô gái xinh đẹp ở bên cạnh hắn, Hoàng Tuệ cho rằng đó là điều bình thường.
Nhưng nghe nói đây là bạn gái của Vương Tử Bác, ngay cả cái mũi của Hoàng Tuệ cũng nhìn không ra mũi, miệng cũng không ra miệng. . .
Dù chưa bao giờ cô ta thừa nhận mối quan hệ của mình với Vương Tử Bác, nhưng cô ta cũng chưa bao giờ để Vương Tử Bác ở trong lòng, vậy nên khi Vương Tử Bác đề cập đến chuyện chia tay, Hoàng Tuệ đã lập tức đồng ý ngay.
Nhưng ai có thể ngờ Vương Tử Bác cũng là một tên khốn nạn, chỉ sau khi "chia tay" được vài ngày đã lập tức cặp kè với một cô gái xinh đẹp như vậy?
Hoàng Tuệ tự nhiên có cảm giác bản thân bị xúc phạm và bị lừa dối.
Tất nhiên, cô ta chưa bao giờ nghĩ đến việc bản thân mình mang theo "Hoàng Quan Nam" đến đây đã tạo ra kích thích gì cho Vương Tử Bác.
"Hai người đã quen biết nhau từ lâu rồi nhỉ?" Vẻ mặt Hoàng Tuệ lạnh lùng hỏi.
Vương Tử Bác vừa rồi còn hờn dỗi, nhưng Hoàng Tuệ lại không hề để ý tới cậu ấy, "Hoàng Quan Nam" cũng chưa từng nhìn thẳng cậu ấy, trong lòng của cậu vừa đau khổ vừa tủi thân.
Vậy nên khi Trần Hán Thăng đã dặn dò trước, Vương Tử Bác biết rõ mình sai nhưng vẫn tự cao tự đại nói ra câu đó.
Sau câu nói ấy, miệng của cậu thì sảng khoái nhưng trong lòng vẫn có chút lo lắng, thật ra cậu ấy không thân quen với Biên Thi Thi.
Nhưng đối mặt với sự chất vấn của Hoàng Tuệ, Vương Tử Bác cảm thấy rất bất bình, không hiểu sao cậu lại muốn "cứng rắn" một lần.
Đúng lúc Trần Hán Thăng và những người khác đứng ngoài cửa, không thể nghe thấy tiếng trao đổi trong cửa hàng, Vương Tử Bác lẩm bẩm trong cổ họng trả lời: "Quen biết nhau hơn một năm rồi."
Vương Tử Bác thực sự không nói dối, lần đầu tiên cậu ấy gặp Biên Thi Thi, đúng thật là một năm trước.
"Ha ha, bảo sao."
Hoàng Tuệ quả nhiên hiểu lầm, cô ta dựa theo logic của mình để suy diễn Vương Tử Bác, không nhịn được cười lạnh một cái: "Quả nhiên đàn ông không có ai là tốt cả, ăn trong bát, nhìn trong nồi, đồ khốn nạn!"
Đây là lần đầu tiên trong đời Vương Tử Bác bị chửi là "khốn nạn", cậu ấy cảm thấy rất xấu hổ, cũng không biết Tiểu Trần bình tĩnh tiếp nhận danh hiệu mang tính xúc phạm này như thế nào.
Bên dưới, khi Hoàng Tuệ đang thu dọn đồ đạc thì luôn có tiếng "ding ding dong dong" vang lên, như thể đang cố ý trút giận.
Cô ta cảm thấy có rất nhiều thứ dường như đã định trước.
Vương Tử Bác kiếm được khoảng trăm nghìn tệ khi làm công việc bán thời gian, trong đó có ít nhất chín mươi nghìn tệ đã chi cho Hoàng Tuệ, mà giới hạn lớn nhất chỉ là nắm tay nhau, nhưng trong bữa tiệc ăn mừng đêm đó, Hoàng Tuệ đã uống quá nhiều, không biết trăng sao gì mà đi phát sinh quan hệ với Vương Tử Bác.
Thực ra lúc đó Hoàng Tuệ cũng không quan tâm, cô ta không phải gái mới lớn, cũng đã từng sống chung với Triệu Chính rồi, Vương Tử Bác thì càng ngày càng đi lên trong Hỏa Tiễn 101, chắc chắn đang có vị trí quan trọng, Hoàng Tuệ thậm chí còn nghĩ đến việc có nên nói chuyện đàm phán với Vương Tử Bác thật tốt một lần hay không.
Nhưng thật không may là trong vòng có vài ngày thôi mà Trần Hán Thăng đã phá sản.
Trên thực tế, nếu Trần Hán Thăng phá sản sớm hơn hai ngày, Vương Tử Bác sẽ không bao giờ lên được giường của Hoàng Tuệ.
Mọi thứ dường như là âm mưu do "ai đó" thiết kế.
Trần Hán Thăng phá sản, cuối cùng cô ta cũng phải chia tay với Vương Tử Bác thôi, nhưng nhất định phải đến đây một lần trước khi chia tay, coi như cô ta đang cố ý giúp Vương Tử Bác thu hồi chút tiền lãi.
Hoàng Tuệ không dám suy nghĩ nhiều nữa, cô ta cho rằng đó là sự sắp xếp của Thượng đế.
Buổi gặp mặt hôm nay, có lẽ là bởi vì Vương Tử Bác và Hoàng Tuệ đã ở bên nhau quá lâu rồi, nên tình huống duy nhất có phần đặc sắc là cả hai chẳng thượng cẳng chân, hạ cẳng tay nhau gì cả, sau khi Hoàng Tuệ thu dọn đồ đạc xong, cô ta cầm hộp lên, không nói lời nào tự rời đi.
Mang danh nghĩa là "Hoàng Quan Nam" -Tống Nghĩa Tiến chủ động chào hỏi, anh ta vỗ vỗ vào lưng Hoàng Tuệ để an ủi.
Vương Tử Bác bước ra khỏi cửa hàng, từ từ nhìn Tống Nghĩa Tiến, Hoàng Tuệ và Biên Thi Thi.
"Có phải các cậu đang cố ý nhắm vào tôi không?"
Có lẽ là trong lòng vẫn còn tức giận, khi đi ngang qua Biên Thi Thi, Hoàng Tuệ đột nhiên hỏi.
Biên Thi Thi không hiểu khúc mắc trong đó, vẻ mặt bày tỏ sự khó hiểu.
Cuối cùng Trần Hán Thăng đi tới với nụ cười trên môi: "Không có việc gì, chúng tôi trịnh trọng tuyên bố, đây chỉ là một cuộc diễn tập đơn giản, không nhằm vào bất kỳ tổ chức hay cá nhân nào."
"Hừ!"
Hoàng Tuệ không có cách nào đối phó với Trần Hán Thăng, nếu cứ tiếp tục dây dưa như vậy, có lẽ sẽ bị Trần Hán Thăng khịa và chế giễu thậm tệ hơn, cô ta quyết định ngồi vào xe để "Hoàng Quan Nam" lái rời đi.
Còn sót lại vài người trẻ tuổi mắt đối mắt nhìn nhau.
Trần Hán Thăng không để ý chút nào, hắn cũng cẩn thận quan sát điểm thu nhận Hỏa Tiễn 101 của Đại học Khoa học tự nhiên Kiến Nghiệp.
Sau khi Thâm Thông mua lại Hỏa Tiễn 101 thì đã rất nỗ lực để làm nổi bật thêm bối cảnh thị trường, trước đây Hỏa Tiễn 101 là điểm thu nhận được thành lập bởi một số trường đại học, bây giờ Thâm Thông đang dần hoàn thiện nó và cố gắng thành lập một điểm thu nhận cố định trong mỗi trường Đại học.
Bằng cách này, không chỉ có độ bao phủ lớn hơn, mà các công ty hậu cần khác không có tư cách để cạnh tranh với Thâm Thông trên thị trường Đại học nữa.
"Chuyển phát nhanh đúng là thứ đốt tiền mà, chỉ cần thực hiện bước này thôi là tốn biết bao là tiền."
Trần Hán Thăng nghĩ thầm may là mình đã bán được nó sớm, nếu không nó chắc chắn sẽ hiện nguyên hình sau ba bốn năm nữa, bây giờ đổi ra tiền mặt là lựa chọn phù hợp nhất.
Chỉ với mức giá này thì năm mươi lăm triệu quả thực không quá cao, nhưng Hỏa Tiễn 101 trong tay Thâm Thông thì có thể kiếm được rất nhiều năm mươi lăm triệu mỗi năm.
"Vẫn tưởng nhớ nó à?"
Vương Tử Bác không biết đi tới từ lúc nào, cậu rút ra một điếu thuốc đưa cho Trần Hán Thăng.
Trong gió thu, bộ dáng của Vương Tử Bác trông thật cô đơn và bùi ngùi.
Trần Hán Thăng không muốn bị xoay vòng vòng nên nhìn cậu ấy hỏi: "Đừng giả bộ ở đây nữa, mày đã xin lỗi Biên Thi Thi chưa?"
"Hả?"
Vương Tử Bác lập tức trở nên căng thẳng: "Chuyện này không thể để nó đi vào dĩ vãng sao? Cô ấy cũng không yêu cầu tao phải xin lỗi mà, sau này tao sẽ cố gắng gặp mặt Biên Thi Thi càng ít càng tốt."
Trần Hán Thăng mỉm cười, thực ra đây là phản ứng bình thường của một người lương thiện, nếu chuyện này đổi lại là hắn, hắn sẽ đi xin lỗi Biên Thi Thi ngay lập tức, sau đó mập mờ thử lòng Biên Thi Thi.
Chỉ cần cô ấy có chút hứng thú với hắn, thì cô ấy sẽ nhanh chóng lộ cảm xúc rèn sắt khi còn nóng, trực tiếp thu xếp việc đi ăn, đi mua sắm, đi xem phim với hắn.
"Hay là vẫn nên đi nói lời xin lỗi nhỉ?"
Trần Hán Thăng bĩu môi: "Vì mày mà người ta nguyện làm lá chắn một lần đấy."
Vương Tử Bác suy nghĩ một chút, vẫn là bước tới xin lỗi Biên Thi Thi.
Lời xin lỗi thật lòng là lời xin lỗi không quay đầu, cậu chỉ nói: "Xin lỗi, tớ không nên nói lời bừa bãi, xin hãy tha thứ cho tớ. . ."
Lúc Vương Tử Bác nói chuyện thì cúi đầu, vẻ mặt xấu hổ, giọng điệu lắp ba lắp bắp.
Biên Thi Thi không biết phải trả lời thế nào, chỉ có thể xua xua tay không để tâm, sau đó đưa Tiêu Dung Ngư trở lại Đại học Đông Đại.
Vương Tử Bác nhìn bóng lưng Biên Thi Thi rời đi, trên mặt thoáng qua một tia phiền lòng.
Trần Hán Thăng cười hỏi: "Thấy Biên Thi Thi thế nào, điều kiện của cô ấy tốt lắm đấy."
"Vì điều kiện của cô ấy quá tốt nên tao không xứng chút nào."
Vương Tử Bác rất tự giác: "Biên Thi Thi thoải mái trở thành hoa khôi trong trường học toàn hòa thượng như Đại học Lý công Kiến Nghiệp."
"Chính vì là như thế, nên các chuyên gia đề nghị mày nên tiếp tục theo đuổi Hoàng Tuệ." Trần Hán Thăng nửa thật nửa giả nói.
"Mày đừng có coi tao là trò cười."
Vương Tử Bác tùy ý tìm một chỗ ngồi xuống: "Chị Tiểu Tuệ. . . Hoàng Tuệ đã có bạn trai rồi, tao cũng không phải là thằng cặn bã, không muốn đi đập chậu cướp hoa."
Cậu ấy khá nghiền ngẫm về từ "thằng cặn bã" này.
"Cái này có gì đâu, chỉ là thay đổi cách gọi thôi mà."
Trần Hán Thăng trêu đùa, nói tiếp: "Nếu như nói là, mày yêu bạn gái của người khác, mọi người đều cho rằng mày là đồ khốn nạn, nhưng nếu cô gái mày yêu cuối cùng lại trở thành bạn gái của người khác, có phải mày sẽ rất đáng thương hay không?"
"Tao, đệt?"
Vương Tử Bác kinh ngạc đến mức nghẹn họng trân trối nhìn Trần Hán Thăng.
Hai người ngồi dưới đất nói chuyện chém gió, lại hút thêm vài điếu thuốc, lúc này Trần Hán Thăng mới phát hiện, tư thế hút thuốc nhả khói của Vương Tử Bác càng ngày càng điêu luyện.
"Sau khi trải qua "lễ rửa tội" với Hoàng Tuệ, cuối cùng cũng trưởng thành rồi." Trần Hán Thăng thầm nghĩ.
. . .