Thực tế, nhiệm vụ mà Trần Hán Thăng đưa ra này tương đương với nghiên cứu thị trường, tất nhiên, quy mô tương đối nhỏ, chỉ là một cửa hàng trà sữa mà thôi.
Tuy nhiên, điều này cũng khá khó khăn đối với Thẩm Ấu Sở và Hồ Lâm Ngữ không có kinh nghiệm nghiên cứu thị trường.
"Không có mẫu thống kê, không có hướng dẫn, cậu ấy để bọn mình thực hành trực tiếp. Nếu bọn mình nghiên cứu sai, thì tất cả lợi nhuận trong một năm sẽ không cánh mà bay hết."
Hồ Lâm Ngữ nhìn Trần Hán Thăng nghênh ngang rời đi chơi game, trong lòng vừa bất mãn, vừa e dè.
Quán trà sữa Ngộ Kiến kinh doanh hơn một năm ở đại học Tài chính, lợi nhuận hiện tại trên sổ sách cũng chỉ có hơn 20 nghìn, Hồ Lâm Ngữ không phản đối Trần Hán Thăng khởi nghiệp lần thứ hai, nhưng hắn cần cẩn thận hơn một chút.
Đây là phản ứng rất bình thường, Tiểu Hồ không giống Trần Hán Thăng đã va chạm với xã hội, trên thương trường xô sóng đẩy gió, còn cùng chủ tịch công ty Thâm Thông - Trình Đức Quân nói chuyện vui vẻ, hiện tại trong tay còn nắm mấy chục triệu vốn lưu động.
Hai người có suy nghĩ hoàn toàn bất đồng, Trần Hán Thăng nghĩ tóm lại mở quán trà sữa ở khu Thương mại Nghĩa Ô nhìn chung sẽ không lỗ vốn, nếu như vậy thì coi như là cơ hội rèn luyện.
Hồ Lâm Ngữ cảm thấy Trần Hán Thăng nên tự mình xuất mã, đảm bảo an toàn tuyệt đối.
Trần Hán Thăng năm đó bắt đầu từ hai bàn tay trắng, với tầm nhìn của hắn nhất định biết nơi nào thích hợp nhất để mở chi nhánh, nhưng hết lần này tới lần khác hắn ném vấn đề này cho hai cô gái sinh viên.
"Nếu không tìm Nhiếp Tiểu Vũ hỗ trợ đi, cô ấy chắc chắn đồng ý. "
Hồ Lâm Ngữ đột nhiên đề nghị, Nhiếp Tiểu Vũ trong mắt sinh viên đại học Tài chính, đây chính là nhân tài cao cấp chỉ đứng sau Trần Hán Thăng, tự chủ khởi nghiệp NO. 2, làm một bản thống kê thị trường chắc chắn không có vấn đề gì.
"Lâm Ngữ, chúng ta tự mình làm đi. "
Thẩm Ấu Sở suy nghĩ một chút, vẫn là cùng Hồ Lâm Ngữ thương lượng không nên nhờ hỗ trợ từ người khác.
Tính cách của Thẩm Ấu Sở thật sự rất dịu dàng, nhút nhát lại ngây thơ, nhưng hoàn cảnh gia đình khiến cô phải trưởng thành, làm cho cô có tinh thần không sợ khổ cực.
Cho dù là vấn đề vay vốn sinh viên nghèo năm nhất bị từ chối, hay Trần Hán Thăng vì dịch bệnh bị cách ly, bao gồm cả công ty Phục vụ Hậu cần Hỏa Tiễn 101 gần đây "phá sản", phản ứng của Thẩm Ấu Sở đều thể hiện sự kiên cường khi đối diện với khó khăn.
Có lẽ cô luôn tin rằng ánh nắng mặt trời sẽ chiếu vào cuộc đời của cô.
Cô gái bảo bối không chỉ vì vẻ ngoài nổi bật hay vòng ngực 36D, mà còn vì sức mạnh truyền cảm hứng từ nội tâm bên trong, đó chính là ngọn đèn giúp cô tỏa sáng.
"Lâm Ngữ ·· · "
Thẩm Ấu Sở nhỏ giọng nói.
Hồ Lâm Ngữ nhìn Thẩm Ấu Sở, cuối cùng chỉ có thể bất lực nói: "Phục cậu rồi, Trần Hán Thăng bắt cậu đi hái trăng, có phải cậu thật sự muốn bắc thang lên không? "
Tuy nhiên, Tiểu Hồ "đủ nghĩa khí" vẫn cùng Thẩm Ấu Sở đi lang thang quanh khu Thương mại Nghĩa Ô, dọc theo đường đi phàm là cửa hàng dán tờ "Cho thuê", "Chuyển nhượng" họ đều ghi lại trong cuốn sổ.
Bắt đầu khá đơn giản, chẳng hạn như "Phía Tây Nam số B114" dự định cho thuê lại, vì vậy bọn họ sẽ viết "Phía Tây Nam số B114" vào cuốn sổ.
Nhưng khi đến cửa hàng tiếp theo, "Phía Đông Nam số A168" hai cô phát hiện đặc điểm của hai nhà có vẻ khác nhau, trong tiềm thức theo bản năng muốn phân biệt chúng.
Vì vậy, số lượng các từ được ghi lại bất tri bất giác bắt đầu thay đổi nhiều hơn.
Ví dụ, "Phía Tây Nam số B114" ban đầu, bây giờ đã trở thành "Phía Tây Nam số B114, khoảng 15 mét vuông, diện tích thích hợp, nhưng vị trí tương đối hẻo lánh, số người qua lại quá thưa thớt. "
"Phía Đông Nam số A168" ban đầu, bây giờ đã trở thành "Phía Đông Nam số A168", giữa quán cà phê Internet và KTV, dòng người qua lại khá tấp nập, chỉ là diện tích 40 mét vuông quá rộng, giá thuê cao hơn."
Đợi đến khi các cô trở về vào buổi chiều, nhìn những trang sổ ghi chép đầy đủ, hầu như tất cả các đặc điểm của từng cửa hàng đều được viết ra.
Lúc này, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể chọn ra được loại nào phù hợp với tiền tiết kiệm và yêu cầu của mình.
"Hình như cũng không khó lắm. "
Hồ Lâm Ngữ có một loại cảm giác tự hào, giống như mỗi khi cố gắng giải quyết một vấn đề rất khó khăn, cả người có thể đạt được một loại phát triển, giống như khi đối mặt với những vấn đề tương tự như này, trong lòng cũng bình thản hơn nhiều.
Cho dù đó là nghiên cứu thị trường hay đàm phán kinh doanh, đôi khi chỉ là những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống, chẳng hạn như lắp ráp một chiếc tủ gỗ, sự tự tin của bạn sẽ tăng lên rất nhiều.
"Ừng ực~"
Hồ Lâm Ngữ uống sạch một chai nước khoáng, lau miệng nói: "Xem ra tớ vẫn còn rất nhiều tài năng tiềm tàng, Trần Hán Thăng vậy mà cũng có chút tài năng, có thể nhìn ra được tiềm lực ẩn giấu của tớ."
Thẩm Ấu Sở mỉm cười, cô cũng lấy chai nước từ trong túi vải nhỏ ra.
Để tiết kiệm tiền, Thẩm Ấu Sở căn bản không mua nước khoáng, cô quen với việc pha một ít trà nóng ở trường, đặt trong bình giữ nhiệt để từ từ uống.
Họ đi cả buổi chiều, bây giờ ngồi trên ghế gỗ ở khu Thương mại Nghĩa Ô để nghỉ ngơi.
Hồ Lâm Ngữ trong lòng có chút hưng phấn, cô ấy vỗ bàn tay nói: "Đi thôi, chúng ta đi tiệm net xách Trần Hán Thăng ra, để cho hắn mời chúng ta ăn một bữa cơm lớn! "
"Chúng ta về nhà nấu ăn đi!"
Thẩm Ấu Sở miệng nhỏ chu lên, đưa ra một đề nghị khác.
Gió qua hành lang kèm theo chút mát mẻ, chạm lên mặt rất thoải mái, mái tóc đen nhánh của Thẩm Ấu Sở cũng bị thổi bay tán loạn, thật vất vả mới có thể vén ở phía sau lỗ tai, lộ ra một đôi mắt hoa đào hờn dỗi.
Ông chủ tiệm văn phòng phẩm đối diện đang cùng vợ ăn cơm ở chợ, bỗng nhiên thấy rõ dung mạo Thẩm Ấu Sở, ánh mắt thẳng thiếu chút nữa không thể quay đầu lại được.
Tuy nhiên, Hồ Lâm Ngữ đã quen thuộc với khuôn mặt này từ lâu, cô ấy thở dài nói:
"Tớ luôn coi chúng ta là một cặp, nhưng thật ra cậu và Trần Hán Thăng mới là một cặp, hợp đi hợp lại, đi tới đi lui, tớ ngốc nghếch làm việc cho hai vợ chồng các cậu. "
······
Buổi chiều, Trần Hán Thăng thật sự chơi game mấy tiếng đồng hồ ở tiệm net, cho đến khi Hồ Lâm Ngữ gọi điện thoại tới thúc giục: "Trần Hán Thăng, Ấu Sở làm mấy món ăn tớ thích nhất, cậu tới ăn cơm tối đi. "
"Đồ dở hơi Hồ Lâm Ngữ, cậu ăn lắm nên mập như heo~"
Trần Hán Thăng thì thầm một tiếng, buông tai nghe xuống chạy tới Thiên Cảnh Sơn Hoa Uyển.
Thiên Cảnh Sơn Hoa Uyển chính là khu dân cư gần khu Thương mại Nghĩa Ô, trong thời đại này không có thông tàu điện ngầm, nhà ở ngoại ô khu Giang Lăng cực kỳ rẻ, Trần Hán Thăng đã mua căn nhà ba phòng ngủ này với giá hơn hai trăm nghìn.
Ý định ban đầu là để bà Thẩm Ấu Sở cùng Tiểu A Ninh ở sau khi từ trong núi ra, có một chỗ dừng chân ở Kiến Nghiệp.
Hiện tại một già một trẻ đều không có ở đây, hai người phải đợi đến kỳ nghỉ đông mới tới, nơi này ngẫu nhiên sẽ trở thành nơi tụ tập ăn uống phòng ký túc xá của Thẩm Ấu Sở, cũng là phúc lợi của nữ sinh lớp hai quản lý thi nghiên cứu sử dụng.
Khi đám người Bạch Vịnh San không tìm được vị trí trong thư viện, thường xuyên năn nỉ Thẩm Ấu Sở cùng nhau đến Thiên Cảnh Sơn Hoa Uyển ôn tập.
Trần Hán Thăng đến 201, phát hiện hai nữ sinh đang bận rộn trong phòng bếp, trên bàn bày mấy đĩa thức ăn Tứ Xuyên rất bắt mắt, ớt dầu mỡ đỏ bọc thịt, tản ra hương thơm mê người.
Đẩy cửa phòng bếp ra, Thẩm Ấu Sở mặc tạp dề đang xào rau, Hồ Lâm Ngữ ở bên cạnh hỗ trợ, nhưng Tiểu Hồ cũng chỉ cao 1m6, đứng bên cạnh Thẩm Ấu Sở cao 1m7, giống như là mẹ và con gái vậy.
"Chờ một chút, chúng ta có thể ăn. "
Thẩm Ấu Sở quay đầu nhìn Trần Hán Thăng, tiếng máy hút mùi trong phòng còn lớn hơn giọng nói của cô.
"Ồ."
Trần Hán Thăng thờ ơ gật đầu, hắn ngồi trở lại sofa xem TV, nghĩ thầm nói không chừng đây chính là hình chiếu cuộc sống của hắn vài năm sau, chỉ là thiếu bạn học Tiểu Hồ làm bóng đèn.
Trên bàn trà bày một quyển sổ ghi chép kết luận Thẩm Ấu Sở quan sát hôm nay.
Trần Hán Thăng đọc từng dòng một, nhìn chữ viết hẳn là do Thẩm Ấu Sở viết, nhưng chắc là tổng hợp ý kiến của cô và Hồ Lâm Ngữ.
"Báo cáo này thế nào?" "
Hồ Lâm Ngữ từ trong phòng bếp đi ra, trên mặt có chút đắc ý.
"Nghiên cứu không sai, thật không hổ là Thẩm đổng cùng Hồ tổng, vậy các cậu lựa chọn một cửa hàng thích hợp, nhớ phải mặc cả giá trước. "
Trần Hán Thăng " lạch cạch" ném xuống sổ ghi chép, nhún nhún vai nói.
"Cậu không tham gia vào việc thương lượng?"
Hồ Lâm Ngữ giật mình hỏi.
Trần Hán Thăng suy nghĩ một chút: "Tớ có thể tham gia, nhưng cũng chỉ là bù nhìn làm cảnh, chỉ nhìn thôi không nói. "