Thực ra Thẩm Ấu Sở và Hồ Lâm Ngữ không có quá nhiều tiềm năng trong kinh doanh, trong số những người phụ nữ mà Trần Hán Thăng đã từng tiếp xúc thì chỉ có Trịnh Quan Đề là người duy nhất có thể đảm đương được danh hiệu "Nữ doanh nhân".
Nếu không phải vì nhà họ Trịnh quá thiếu đầu óc, còn cử Hồng Sĩ Dũng đi kiềm chế Trịnh Quan Đề phát huy thì "hạng mục điện thoại di động" đã có thể nằm trong bản kế hoạch của Đề Ca rồi.
Thẩm Ấu Sở và Tiêu Dung Ngư chỉ là những người có năng lực bình thường trong kinh doanh. Nhưng bây giờ Trần Hán Thăng có tiền và thời gian, trong thời gian lên kế hoạch và chờ đợi nhà máy điện tử Tân Thế Kỷ phá sản thì hắn có thời gian để hỗ trợ họ.
Chỉ là khi Thẩm Ấu Sở nghe nói Trần Hán Thăng muốn cô tự đi thương lượng giá cả thì cô đột nhiên có chút choáng váng.
Thẩm Ấu Sở biết bản thân là người rất kém trong vấn đề giao tiếp, kể cả khi yêu đương với Trần Hán Thăng hơn hai năm thì đôi lúc cô cũng đỏ mặt vì một câu nói đùa. Hầu như lúc trên lớp cô không nói câu nào, chỉ có lúc ở ký túc xá thì mới nói một hai câu.
May mắn thay Trần Hán Thăng cũng nghĩ đến vấn để này nên đã đưa ra một gợi ý: "Sau này bất kể là vấn đề nào cần đứng ra xử lý thì các cậu có thể thương lượng kỹ càng, cuối cùng là nên để Hồ Lâm Ngữ điều phối."
"Chẳng hạn như việc lựa chọn cửa hàng này, các cậu có thể quyết định sau khi thương lượng xong thì để Hồ Lâm Ngữ tới thương lượng giá cả."
Trần Hán Thăng cười nói: "Nếu như trong tương lai cửa hàng trà sữa trở thành một trong chuỗi công ty lớn thì đồng chí Tiểu Hồ sẽ trở thành người phát ngôn chính thức kiêm tổng giám đốc rồi."
Nhưng mà Hồ Lâm Ngữ vẫn không vui nói: "Sắp tới tớ muốn thi tuyển sinh vào làm nhân viên công chức, bán trà sữa nào có nở mày nở mặt như làm công chứ ạ."
"Hì hì!"
Trần Hán Thăng không nhịn được cười nói: "Cậu vẫn nên giúp Thẩm Ấu Sở đi, thực hành một chút kỹ năng của mình trong hoạt động thực tế, nói không chừng cũng là để lại cho mình một con đường sau này, lỡ như cậu cảm thấy trong người không vui thì quán trà sữa còn có thể giúp đỡ cậu một chút.
"Xùy!"
Hồ Lâm Ngữ khinh bỉ một tiếng nói: "Nhân viên công chức là công việc thoải mái nhất, người đã thi đỗ rồi làm sao còn muốn từ bỏ nữa."
Tuy rằng nói như vậy nhưng từ góc độ là người bạn tốt thì cô vẫn là người có trách nhiệm, buổi tối vẫn cùng Thẩm Ấu Sở phân tích kỹ lưỡng xem cửa hàng nào là thích hợp nhất.
······
Ngày hôm sau, có ba sinh viên đại học, một nam hai nữ bước vào Trung tâm cho thuê kiot của trung tâm thương mại Nghĩa Ô.
Nam sinh có chút kiêu ngạo, nghênh ngang bước đi, tùy ý nhìn vào bảng quảng cáo ở trung tâm.
Nữ sinh thứ hai dáng người rất cao, đội mũ ngư dân trên đầu, nhìn không rõ khuôn mặt, luôn đi sát bên cạnh nam sinh.
Nữ sinh cuối cùng có chút thấp với mập, cô ấy nhìn nhìn xung quanh rồi đi thẳng đến quầy lễ tân.
Ba người này chính là Trần Hán Thăng, Thẩm Ấu Sở và Hồ Lâm Ngữ. Tối hôm qua, hai cô gái cuối cùng cũng chọn được cửa hàng dựa theo tiền đặt cọc và yêu cầu, hôm nay đến để bàn bạc giá thuê.
"Xin chào." Cô gái có chút mập chính là Hồ Lâm Ngữ, cô ấy lịch sự chào hỏi nhân viên lễ tân.
Mặc dù tối qua ý chí của Hồ Lâm Ngữ rất lớn, rất tự tin mà nói rằng "tiểu Ngữ mà ra trận thì một mũi tên trúng hai con chim". Nhưng khi thực sự cầm trên "số tiền lớn" là 28. 000 tệ thì cô vẫn rất căng thẳng, vẻ mặt giả vờ bình tĩnh có chút nghiêm túc.
Nhân viên lễ tân có thái độ không nhiệt tình cho lắm, ngẩng đầu thờ ơ nói: "Nhà vệ sinh ở đây không cho phép người ngoài sử dụng, trên tầng 2 có nhà vệ sinh công cộng."
Khu thương mại Nghĩa Ô nằm trong khu đại học Lăng Giang. Hàng ngày có rất nhiều sinh viên đại học đến để mua sắm, có một vài sinh viên muốn đi vệ sinh gấp hoặc đau bụng thì thường đến đây đi nhờ nhà vệ sinh.
Nhân viên lễ tân rất có kiên nhẫn, cô thực sự muốn nhắc nhở những sinh viên đó rằng cho dù ở đây không có McDonald's và KFC thì ở quán cà phê Internet cũng có thể giải quyết được vấn đề này.
Lúc đầu Hồ Lâm Ngữ vẫn chưa kịp phản ứng, sau đó mới nhận ra cô bị hiểu lầm, kiềm chế tức giận mà nói: "Chị nhìn tôi giống như không tìm được nơi để đi vệ sinh sao? Tôi đến đây là để thuê cửa hàng đấy!"
Nhân viên lễ tân ngẩng đầu nghi ngờ: "Thật vậy sao?"
Trước đó có một vài nam sinh rảnh đến mức buồn chán liền giả vờ hỏi thăm giá thuê, thậm chí họ còn rất nghiêm túc mà trao đổi với nhân viên bán hàng về lợi thế địa lý của cửa hàng.
Sau hơn nửa tiếng, khi nhân viên bán hàng nói đến khô cả cổ rồi nhìn họ mới ánh mắt chờ đợi thì họ mới nói thật: "Thật ra bọn em chỉ đến xem thôi chứ không thuê nổi ạ."
Nếu không phải sợ đánh nhau gây ảnh hưởng không tốt đến trung tâm thì có lẽ nhân viên bán hàng đã tiến lên rồi.
Việc này giống như có một con sói đến, sau đó càng nhiều trường hợp như vậy xảy ra, nên ấn tượng mà Trung tâm cho thuê kiot ở Nghĩa Ô với sinh viên đại học càng trở nên khó chịu. Nếu không phải đến để đi nhờ nhà vệ sinh thì là đến để giả vờ thuê cửa hàng, như vậy thì ai mà muốn chào đón.
Nhưng Hồ Lâm Ngữ thực sự muốn thuê cửa hàng, cô cảm thấy mình bị xúc phạm, quay lại lấy sổ tiết kiệm mà Thẩm Ấu Sở cầm rồi đập "bốp" lên bàn nói: "Tôi cầm cả tiền đến đây rồi nếu chị không tin thì có thể tự kiểm chứng."
Rõ ràng chỉ có 28. 000 tệ trong sổ tiết kiệm nhưng do khí thế của Hồ Lâm Ngữ nên nhân viên lễ tân tưởng là 2 triệu 8 tám trăm nghìn tệ.
Lễ tân cũng không thực sự dám kiểm tra số lượng, hành động vừa rồi cũng đủ để giải thích cho việc đó. Ngay lập tức, thái độ của toàn bộ nhân viên trung tâm đã thay đổi.
Trong phòng hội nghị có lời mời, quản lý tự mình đến tiếp đãi mời bọn họ ba cốc trà nóng, còn có cả những chị nhân viên mặc âu phục tất lụa đen tự mình tiếp đón giải thích những ưu đãi của của trung tâm.
"Thế nào, tiềm lực kinh doanh có phải rất lợi hại hay không?"
Trần Hán Thăng nói nhỏ với Hồ Lâm Ngữ: "Nếu mà cậu làm viên chức thì ít nhất phải là phó phòng trở lên thì mới được đãi ngộ như này, còn nhân viên nhỏ thì chẳng ai thèm quan tâm đâu."
······
Tuy nhiên, trong phòng họp, khi mà Thẩm Ấu Sở cởi mũ để lộ ra khuôn mặt của mình đã khiến cho chị nhân viên đang rất nhiệt tình giảng giải sửng sốt, ánh mắt phóng điện tới Trần Hán Thăng cũng có phần kiềm chế.
Cũng giống như các tình tiết "cẩu huyết" trong tiểu thuyết giả tưởng, đối diện với những người cùng giới mà xinh đẹp hơn mình thì phần lớn đều sẽ có chút cảnh giác và ghen tị.
Thời gian sau đó là cuộc thương lượng giá cả như thường lệ, Hồ Lâm Ngữ nói rằng bản thân muốn thuê cửa hàng, chỉ là giá thuê của cửa hàng kia quá đắt, một tháng phải trả khoảng ba nghìn tệ.
Mà khoảng ba nghìn tệ đối với chi phí sinh hoạt bình thường của sinh viên đại học trong thời đại này thì quả thật khá đắt đỏ.
"Nhưng mà vị trí này rất tốt."
Quản lý vội vàng giải thích: "Ở gần cổng Nam, bên phải là Quán cà phê Internet, bên trái là bến xe, cách KTV không xa, các bạn muốn mở quán trà sữa thì buôn bán sẽ cực kỳ chạy."
Hồ Lâm Ngữ xấu hổ nói mình không có đủ tiền, lại "bla bla" kể ra một loạt nhược điểm của cửa hàng này. Những điểm này đều là do tối qua cô với Thẩm Ấu Sở phân tích ra.
Sau một hồi giằng co về giá cả thì chủ quản kinh doanh nói: "Tôi nhìn ra các bạn thật sự muốn thuê, như vậy đi, giá thấp nhất một năm là 30 nghìn tệ, nhưng cần phải trả hết trong một lần."
"Bọn em vẫn là sinh viên đại học. . ." Hồ Lâm Ngữ vẫn muốn cố gắng thương lượng một chút nói.
Quản lý bất lực nói: "Kể cả bọn em là sinh viên, giá thấp nhất cũng chỉ có thể là 30 nghìn tệ."
Hồ Lâm Ngữ rất hài lòng với vị trí của này, trước tiên cô nhìn sang Thẩm Ấu Sở, thấy cậu ấy gật đầu nhẹ lại quay sang nhìn Trần Hán Thăng.
Trần Hán Thăng không nói gì, hạ thấp lông mày, ánh mắt một mực nhìn vào đôi tất lụa đen của chị nhân viên hướng dẫn kia.
"Đấy là Ấu Sở chưa từng đeo tất lụa, nếu không mắt của tên xấu xa này đã rớt ra ngoài rồi." Hồ Lâm Ngữ mắng trong lòng, cô và Thẩm Ấu Sở ở chung ký túc xá, đã có không biết bao nhiêu lần nhìn thấy mắt cá chân trắng mịn tinh tế của cậu ấy, lần nào cũng hâm mộ đến mức chảy nước miếng.